Chương 654: Sao Có Thể Nhẫn Tâm

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nghe xong những lời này trong nháy mắt hai tay Lâm Phi vô thức buông lỏng ném Vương Thiệu Hoa xuống đất lần nữa.

Trong đầu hắn trống rỗng, trái tim giống như khô héo, toàn thân cứng đờ giống như bị đóng băng, ánh mắt vô thần không nghe thấy gì xung quanh.

Hắn đột nhiên rất hối hận, vì sao hắn có thể phân biệt được kẻ trước mặt có phải nói dối hay không. Vì hắn thấy trên khuôn mặt của Vương Thiệu Hoa không thấy một chút giả dối nào.

Lúc này y đang nói thật.

Nhưng Lâm Đại Hữu không phải cha ruột của mình?

Người đàn ông cho mình tình cảm ấm áp của một người cha từ nhỏ, người đàn ông mở tiệm mì nhỏ để nuôi dưỡng mình dạy bảo mình, người đàn ông còn sống khỏe mạnh cuối cùng bị bọn tay chân của Vương gia đánh chết.

Ông ấy không phải là cha đẻ của mình?

– Vương Thiệu Hoa!

Cố Thải Anh bỗng nhiên thét chói tai xông lại như lũ quét, như một thú mẹ phát cuồng bổ nhào đến trước mặt Vương Thiệu Hoa, dùng sức đấm vào ngực gã đàn ông:

– Ông câm miệng! Ông câm miệng! Vì sao ông có thể nói ra như thế? .

Vương Thiệu Hoa vốn đau nhức toàn thân bị nện một phát mạnh như vậy càng phun máu ra, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt dữ tợn.

– Tôi phải nói ra! Nếu không nói thì tôi sẽ chết! Vì một lão ti tiện hoàn toàn không có quan hệ mà muốn giết tối, sao tôi có thể cam tâm!

Vương Thiệu Hoa ho khan hét lên.

Đầu Vương Tử Tình ở một bên đã chập mạch rồi, chân tướng như vậy khiến cô càng không biết làm thế nào. Nhưng nhiều hơn cả là sự quan tâm và thương cảm với Lâm Phi.

Cô thấy sự bị thương và cô đơn trên khuôn mặt Lâm Phi trong lòng không khỏi cảm thán. Đây là loại đả kích lớn cỡ nào, nếu có ngày người nào đó nói với mình cha mình thật ra không phải cha đẻ cô nhất định sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ.

Hai tay Lâm Phi run rẩy, dùng sức nắm chặt để những bắp thịt toàn thân có thể khống chế bình tĩnh lại.

Hai mắt hắn đỏ thẫm, một tay dùng sức kéo Cố Thái Anh trên mặt đất lên!

– Phi nhi! Phi nhi con nghe mẹ giải thích.

Cố Thải Anh thấy khuôn mặt Lâm Phi trắng bệch, lòng tan nát.

Ánh mắt Lâm Phi như đạo nhìn vào người đàn bà, giọng khàn khàn hỏi:

– Rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao từ trước đến nay là chưa từng nói cho tôi biết? Bà bỏ rơi tôi, ruồng bỏ Lâm gia thì ra là vì nguyên nhân này! Vì ông ấy không phải là chồng thật sự của bà!

– Không phải. Không phải.

Cố Thải Anh nghẹn ngào, không quan tâm tất cả mà ôm lấy con trai trước mặt. Mở miệng nói ra tất cả:

– Phi nhi, mẹ không phải muốn giấu con mà vì mẹ không nhẫn tâm nói cho con biết.

– Không nhẫn tâm?

Lâm Phi thì thào.

– Đúng vậy.

Hai mắt Cố Thải Anh đẫm nước mắt ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt buồn bã của con trai nói:

– Con yêu Đại Hữu như vậy, tôn kính ông ấy như vậy, thậm chí lúc Đại Hữu chết cũng che chở cho con. Mẹ làm sao nhẫn tâm nói với con người cha con kính yêu sâu sắc như vậy hai mươi mấy năm không phải là cha ruột của con! Như vậy quá tàn nhẫn. Dù đối với con, đối với Đại Hữu hay là đối với mẹ mẹ đều không muốn như thế. Mẹ sợ giống như bây giờ, tim con đau khổ quá nhiều.

Lâm Phi cười khẽ một tiếng tự giễu:

– Nói đến cùng chính là tôi mơ màng, tôi quá ngu ngốc, ngay đến bản thân từ đâu đến căn bản không biết rõ, còn hồ đồ sống hơn hai mươi năm.

– Mẹ không phải cố ý lừa con. Chỉ là không muốn làm tổn thương con.

Cố Thải Anh cố gắng giải thích.

Lâm Phi lui về sau một bước, bước chân có chút yếu vô lực nói:

– Rốt cuộc bà có bao nhiều việc lừa tôi. Có phải qua vài ngày nữa lại có người nói với tôi thật ra bà không phải là mẹ ruột của tôi, tôi ngay cả mẹ ruột cũng là một người khác?

– Không! Không phải!

Cố Thải Anh cả kinh lắc đầu:

– Phi nhi con không nên nghĩ bậy bạ! Mẹ thật sự là mẹ ruột của con! Con là do mẹ mang thai mười tháng. Mẹ thề sau này sẽ không lừa con cái gì nữa! Con muốn biết cái gì mẹ đều nói cho con biết!

– Cái gì cũng nói cho tôi biết?

Lông mày Lâm Phi nhếch lên hỏi:

– Vậy bà nói cho tôi biết cha ruột của tôi rốt cuộc là ai?

Cố Thải Anh sững sờ, lông mày kẻ đen nhíu chặt, khó xử nói:

– Mẹ không biết. . .

– Bà không biết?

Dường như Lâm Phi nghe được một câu chuyện cười lớn nhất thế giới, cười ha hả trào phúng:

– Bà. . . Bà rốt cuộc là người phụ nữ kinh khủng như thế nào? Ngay cả ai là người làm bà có thai bà cũng không biết?

– Không phải!

Cố Thái Anh nhanh chóng giải thích:

– Mẹ biết cha ruột của con là ai nhưng mẹ không biết rốt cuộc ông ấy là ai.

– Rốt cuộc bà đang nói hươu nói vượn cái gì?

Tâm Lâm Phi loạn như ma, căn bản nghe không hiểu ý của Cố Thái Anh.

Cố Thái Anh cố gắng để mình tỉnh táo một chút, nuốt nước bọt giảng giải:

– Hơn hai mươi năm trước, trước khi Cố gia chúng ta xảy ra chuyện mẹ vẫn chỉ là một sinh viên đang ôn thi thạc sỹ. Tối hôm đó mẹ ôn tập trong thư viện trường đột nhiên bất tỉnh, căn bản không nhớ rõ chuyện gì xảy ra. Đến khi mẹ tỉnh lại mẹ đã bị một người đàn ông xa lạ dẫn đến một vùng núi không biết tên, người đàn ông đó bắt cóc mẹ còn. . . còn làm chuyện đó với mẹ.

Cố Thái Anh cảm thấy xấu hổ mở miệng nhưng vì để khiến Lâm Phi tin tưởng bà kiên trì kể lại.

– Sau đó mẹ mang thai con nhưng người đàn ông đó không lâu sau thì mất tích, chỉ cho một cái xe xích lô đưa mẹ về đến trong thành trấn để tự mẹ về Bắc Kinh. Kết quả Cố gia ta bị vu oan là gia tộc phản quốc, mẹ lại mang thai con. Muốn bảo vệ tính mạng của con cho nên mẹ nghĩ mọi cách chạy trốn. Dựa vào sự giúp đỡ của một vài người lớn trong gia tộc mẹ thay tên đổi họ, lưu lạc đến Lâm An. Lúc mẹ đói khổ rét lạnh vô tình gặp cha con – Đại Hữu. Ông ấy không hỏi quá khứ của mẹ, đồng ý thu nhận mẹ, còn vì để cho con một thân phận hợp pháp mà kết hôn với mẹ.

Lâm Phi nhìn chằm chằm ánh mắt cùng toàn bộ khuôn mặt của Cố Thái Anh, bà ta không nói dối, những gì bà ta nói đều là sự thật.

– Đến bây giờ mẹ cũng không biết cha ruột của con rốt cuộc là ai. Ông ấy từ đầu đến, lại đi đâu rồi, thời gian mẹ ở với ông ấy không quá một tháng. Thậm chí ngay cả tên của ông ấy mẹ cũng không biết, ông ấy nhốt mẹ ở một phòng trong sơn thôn, cũng không nói gì nhiều với mẹ.

Cố Thái Anh đau khổ nói:

– Ông ấy căn bản không xứng làm cha con. Ông ấy chỉ khiến hai mẹ con ta chịu khổ, lại là khốn kiếp không chịu trách nhiệm! Phi nhi, mẹ không muốn nói sự thật cho con biết cũng là vì con vốn không cần biết cha ruột của con là ai, cha của con chỉ nên là Đại Hữu. Đại Hữu là người yêu con thật lòng, đối với con như con ruột.

Nghe xong tất cả Lâm Phi hít vào một hơi thật sâu, trong mắt xuất hiện vô số suy nghĩ.

Nếu không phải tận tai nghe Cố Thái Anh nói những lời này hắn sẽ hoàn toàn không tin, thân thế của mình ly kỳ như thế.

Chẳng qua cẩn thận nghĩ lại trong cơ thể mình ẩn chứa huyết mạch Kim Sắc thần bí tuyệt không phải là con người bình thường nên có hơn một nửa là di truyền của người cha không chịu trách nhiệm kia!

Đã từng một lần nghĩ rằng công pháp tà môn kia thay đổi huyết mạch nhưng đổi hướng suy nghĩ. Rõ ràng chính là vì bản thân có loại huyết mạch nghịch thiên đó mới có thể tu luyện công pháp vận khí Cửu Đại Tử Huyệt Môn Chuyên Môn dụng kia.

Chẳng lẽ lão điên dạy công pháp cho mình với cha ruột của mình còn có quan hệ gì?

Tuy biết được sự thật tâm tình Lâm Phi không cách nào bình phục như lúc trước. Trong đầu tràn ngập những bi thương cùng mê mang của sự lừa gạt nhưng hắn vẫn khắc chế chính mình, tĩnh tâm lại.

Mắt nhìn Vương Thiệu Hoa không cách nào nhúc nhích trên mặt đất sắc mặt Lâm Phi vẫn lạnh như băng.

Vương Thiệu Hoa cố chịu sự đau đớn toàn thân, miễn cưỡng bày ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc:

– Lâm Phi, Tôi thật sự không phải là kẻ thù giết cha cậu, cầu xin cậu bỏ qua cho tôi đi.

– Ông muốn sống đến như vậy?

Ngữ điệu Lâm Phi bình tĩnh hỏi.

– Phải. Tôi muốn sống. . . Tôi cầu xin cậu. . .

Vẻ mặt Vương Thiệu Hoa đắng chát.

Lâm Phi đi đến trước mặt lão trầm giọng nói:

– Ông sai người giết chết xác thực không phải là cha ruột của tôi nhưng là người đàn ông còn quan trọng hơn so với cha ruột của tôi, là ông ấy dưỡng dục tôi. Lúc tôi cô đơn nhất, bị vứt bỏ là ông ấy không bỏ rơi tôi. Ông càng muốn sống, vậy thì được tôi càng muốn ông chết. Chỉ có lúc này giết chết ông mới đặc biệt có thể làm cho cha tôi ở dưới cửu tuyên hả giận.

Vừa dứt lời chân Lâm Phi cũng không chút do dự đạp vào ót Vương Thiệu Hoa!

Trong nháy mắt hai mắt Vương Thiệu Hoa trợn lên, có tơ máu, phun ra một ngụm máu lớn, sợ hãi đến tận cùng!

– Không!

– Ba!

Một tiếng ngân vang, đầu nổ tung, mọi thứ đỏ trắng xung quanh chảy tràn. Sau khi thân thể co quắp liền mềm nhũn thành xác chết.