Chương 602: Ni Cô

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi cũng không nói thêm gì nữa, nhìn chằn chằm vào khuôn mặt thanh tú của cô. Dường như có thể xuyên thấu lớp ngụy trang đó, dò xét đến dung nhan tuyệt thế thật sự của cô.

Cả đời này được nhìn thấy cô gái đẹp như vậy có chết cũng không tiếc. Lâm Phi thì thầm trong lòng rồi liền ngắm nhìn mặt biển, yên lặng nhấp ly rượu thơm của người Hi Lạp ủ.

Hai người cứ yên lặng như vậy ngắm nhìn mặt biển. Mãi cho đến gần nửa đêm làm bạn với trăng sao sóng vai nhau trở về khách sạn, để lại những dấu chân dài trên bờ cát.

Khi đến khách sạn không ngờ Lục Vũ Phỉ dẫn một đám cổ võ giả đến đảo, cũng không có rút lui giữa đường.

– Chú!

Lý Úy Nhiên làm bộ không thấy chị gái như cũ. Con nha đầu này vốn dĩ ngồi ở đại sảnh khách sạn chơi nghịch điện thoại, thấy Lâm Phi đến liền trả lại di động cho Lục Vũ Phi bổ nhào cả người ôm trên cổ Lâm Phi.

Lâm Phi vươn tay nhéo khuôn mặt cô cười nói:

– Thấy cô đến tôi tăng thêm chút tự tin, cảm ơn nhóc.

– Hì hì, đó là đương nhiên. Bây giờ cháu rất lợi hại đấy. Lát nữa chú kể chuyện cho cháu nghe được không?

Lý Ủy nhiên còn nhớ Lâm Phi phải kể chuyện hồi nhỏ của hắn, chỉ tiếc mấy hôm nay không có cơ hội.

Lâm Phi thật sự phục con bé vô ưu vô lo này. Nếu cô có thể tiếp nhận người chị Thiên Diện này thì càng tốt. Hắn liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý, dẫu sao hắn cũng không cần ngủ.

Lục Vũ Phỉ lúc này bước lên phía trước nói:

– Tôi đã thảo luận qua với ông nội, đổi lại Tiểu Tuyết cũng là điều chúng ta mong chờ. Các lão tổ tông đang nghĩ nên giúp anh không? Ngày mai chúng ta sẽ cùng đến đảo, tin là đám bọn Sharon cho dù không giữ lời hứa chúng ta cũng sẽ không hạ cánh xuống núi.

Tứ đại gia tộc cũng rất quan tâm, nếu có thể trong lúc quan trọng có thể lấy được lòng của Lâm Phi đương nhiên là chuyện tốt. Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi chính là thời điểm này.

Nhưng ngộ nhỡ gặp phải Ám Ảnh Chi Vương thì các lão tổ tông ra mặt cũng không chắc có thể kháng cự được.

Vì vậy Tứ đại gia tộc cũng nơm nớp lo sợ, tiến thoái lưỡng nan, chỉ đành nhìn tình hình để giải quyết.

Lâm Phi thầm nghĩ trong lòng, một đám lão hồ ly nói là đang suy nghĩ thì trong đó chắn chắn có điều gì đó. Đến cũng không đến nhưng Lục gia chịu xuất lực đương nhiên là tốt nhất.

– Lâm Phi cùng bần ni ra đây, ta có điều muốn hỏi người.

Tĩnh Diệu sư thái lúc này bỗng nhiên đi đến, không hề khách khí nói với Lâm Phi.

– Bà bảo ta ra ngoài thì ta ra sao? Ta đâu có thiếu tiền bà.

Lâm phi cười nói, cũng không biết vì sao ni cô nhìn hắn với vẻ khó chịu.

Tĩnh Diệu tức giận đến trừng mắt nhưng không chịu thua một tên tiểu bối. Hết lần này đến lần khác cũng không đánh lại, sắc mặt căm tức đến cực hạn.

Lục Vũ Phỉ khuyên:

– Lâm Phi, sư phụ tôi chắc chắn có việc gấp cần nói với anh, anh tôn trọng bà ấy một chút.

– Được rồi, được rồi. Xem bà nói cái gì, ra ngoài một chút. Bà đừng có mà động tay động chân với ta, ta là chính nhân quân tử đấy.

Lâm Phi nghiêm nghị nói.

– Tiểu tử thối. Ngươi ăn nói hồ đồ cái gì thế hả!

– Đừng kích động, phái Nga Mi các người sao không có chút hài hước nào vậy. Bà xem đồ đệ của Kiểm Thánh đáng yêu biết bao.

Lâm Phi nói còn xoa xoa đầu của Lý Ủy Nhiên.

Tĩnh Diệu sư thái giận điên lên rồi, hận không thể rút kiếm chém tới. Cố nén tức giận cùng Lâm Phi đi đến hoa viên của khách sạn.

Đến chỗ yên tĩnh Tĩnh Diệu trầm mặc xuống tựa như đang đắn đo làm sao để mở miệng.

Lâm Phi thấy bà ta có vẻ khó mở miệng liền nói:

– Sư thái, bà muốn tỏ tình với ta sao? Như vậy không hợp lắm. Tuổi tác của chúng ta dẫu sao cũng là hàng bà nội và cháu trai.

– Ngươi lại nói luyên thuyên, cẩn thận bần ni sẽ liều mạng với người đó.

Tĩnh Diệu giận nổ đom đóm mắt, thở hổn hển mấy cái mới cắn răng nói:

– Long Ngũ lão ta ở đâu?

– Hả?

Lâm Phi nghi ngờ mình nghe nhầm, chau mày nói:

– Bà. . . bà nói ai?

– Long Ngũ. Đừng giả ngu ngốc. Chính là sư phụ của ngươi Long Ngũ.

Tĩnh Diệu hừ lạnh nói:

– Ta biết từ này đối với người là một từ nhạy cảm, Tứ đại gia tộc đều vừa câm như hến đối với lão, vừa hi vọng tìm thấy lão.

– Ngươi yên tâm. Nếu người nói cho ta ta tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai, ta chỉ muốn hỏi lão một chuyện cho rõ, những cái khác sẽ không làm.

Nói đến đây trong ánh mắt Tĩnh Diệu sư thái lộ ra vài phần tha thiết, vấn vương và phần lớn là chua sót cùng u oán.

Lâm Phi thông qua vẻ mặt của ni cô có thể đại khái đoán được cái gì đó, lại liên tưởng đến lão điên đức hạnh kia cười khổ nói:

– Sư thái. . . Lẽ nào bà là người tình của lão điên đó sao?

Tĩnh Diệu muốn phủ nhận nhưng nghĩ lại dường như chẳng có cách nào phản bác cả, dứt khoát gật đầu một cái:

– Đúng vậy, bốn mươi năm trước lão thấy ta luyện kiếm trên núi Nga Mi nên chúng ta mới quen nhau. Lúc đó ta không biết lão là ai, chỉ cho rằng lão là một cao thủ trên giang hồ nên dần dần thích lão. Trước hoa dưới trăng lão đã từng nói lão thích ta, ta cũng đã quyết tâm vứt bỏ vị trí kế thừa chưởng môn theo lão đến chân trời góc bể. Nhưng. . . Nhưng lão lại không từ mà biệt, không nói gì đã đi.

Tĩnh Diệu nói đến đây trong mắt đã chan chứa lệ, năm tháng trôi đi bà giờ đã sáu bảy mươi tuổi. Nhưng có thuật giữ gìn nhan sắc, thoạt nhìn là một người đàn bà đẹp, khóc như vậy quả khiến người ta thương tiếc.

Lâm Phi có chút không đành lòng, ngại ngần khuyên nhủ:

– Sư thái, bà cũng đừng buồn, lão Đức Hạnh thối đó. . .

Lão điện ơi là lão điên, ông quả là tạo nghiệp chướng. Dựa vào cái gì mà người tình cũ của ông lại muốn ta đến an ủi hộ.

Nhưng thật không ngờ Lâm Phi mới mắng câu này Tĩnh Diệu đã không vui trách cứ:

– Sao ngươi có thể nói sư phụ của mình như vậy! Thật là bất kính với ông ấy.

– Hả?

Lâm Phi khóc không ra nước mắt, giúp bà mắng lão bà còn trách ta.

Tinh Diệu hít hít mũi hỏi:

– Ngươi rốt cuộc có nói không? Rốt cuộc ông ấy đang ở đâu. Ta đã tìm khắp thiên sơn vạn thủy mấy chục năm đều không thấy bóng dáng ông ấy. Nhưng nhiều ít cũng biết được bản lĩnh thông thiên triệt địa của ông ấy. Nếu ông ấy không còn thích ta, ta cũng không thể nói gì nữa. Nhưng ta chỉ muốn hỏi rõ thôi, trong lòng ông ấy rốt cuộc có ta không?

Lâm Phi cũng không nói đùa, nghiêm túc đáp lại:

– Sư thái, ta nói thật với bà. Ta thật sự không biết bây giờ lão ta ở đâu, có thể là trên trái đất này hoặc trên một hành tinh khác. Nếu ta biết lão đang ở đâu bà nghĩ ta sẽ phải mệt mỏi như thế này sao?

Tĩnh Diệu nghe vậy cũng thấy có lý, trong tiếc nuối lại thấy có chút đồng bệnh tương liền với Lâm Phi. Một là tình nhân bị vứt bỏ, một là đồ đệ bị vứt bỏ, đều là nghiệt duyên mà lão tạo ra.

– Vậy. . . Ngươi cùng lão sống vài năm, lão có người phụ nữ nào không?

Tĩnh Diệu thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy hồi hộp.

Lâm Phi lắc đầu:

– Mặc dù lão cả ngày muốn phụ nữ nhưng không có chạm đến người phụ nữ nào, điểm này ta có thể khẳng định.

Tính Diệu lập tức trong mắt vô cùng vui mừng, tự lẩm bẩm:

– Xem ra, ông ấy vẫn mãi không quên ta. Ta biết ông ấy không phải tùy tiện với ta mà, tất nhiên có điều khổ tâm không thể nói với ta. Đúng rồi tu vi của ông ấy cao hơn ta nhiều, nếu chúng ta tiến tới với nhau khiến ông ấy thấy ta già đi cũng là một loại đau khổ là ta nghĩ quá đơn giản rồi.

Lâm Phi nghe thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, ni cô này tự mình có thể nghĩ vậy sao.

Tĩnh Diệu thấy dáng vẻ tương đối mệt mỏi của Lâm Phi tưởng Lâm Phi không tìm thấy sự phụ nên đau buồn, trong lòng nảy sinh thương tiếc.

– Con à, ngươi cũng đừng buồn. Ngươi là đệ tử của Long Ngũ, năm đó một mình ông ấy chiến bại khắp phương. Tình cảnh hiện nay của ngươi nguy hiểm một chút nhưng nhất định có thể qua được. Từ nay trở đi bần ni sẽ đứng về phía ngươi.

Tinh Diệu ôn hòa an ủi, còn vỗ vào bả vai của Lâm Phi.

Mặt bàn tay của Lâm phi đều căng gân run lên. Đây là ý gì chứ, sao ni cô này dường như đem làm sư nương của mình vậy.

Nhưng Lâm Phi cũng sợ ngộ nhỡ lão điên đó thích Tĩnh Diệu này thật, tạm thời cứ xem bà ta là sư nương đi liền cứng ngắc gật đầu.

Khi hai người trở lại khách sạn mọi người kinh ngạc phát hiện, vốn nhìn hai người thủy hỏa khó dung hòa lại có quan hệ vô cùng hòa thuận. Tĩnh Diệu nhìn Lâm Phi tỏ vẻ hài lòng, mọi người không khỏi đầu óc mù mịt.

Sau đó cả đêm Lâm Phi ở bên cạnh Lý Uy Nhiên kể chuyện hồi bé của mình cho cô nghe. Từng bước là một lính đánh thuê đấu ở các chiến trường châu Âu, sau đó đến câu chuyện trở thành sát thủ các loại.

Lý Ủy Nhiên nghe rồi ngủ luôn, ngủ giống hệt trẻ con còn chảy nước miếng khiến Lâm Phi mỉm cười.

Thiên Diện cũng bên cạnh em gái nghe Lâm Phi kể lại, chỉ có điều không ngủ cũng không phát ngôn thêm điều gì, ánh mắt cứ thanh tịnh như vậy nhìn người đàn ông dưới ánh đèn.

Ở giữa hai người lại có một con bé đang ngủ, nhất thời lại giống ba mẹ trông con ngủ. Hình cảnh này khiến Lâm Phi có chút ảo mộng, không muốn bị quấy rầy.