Chương 710: Mẹ Tốt

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phía nam của rặng núi Ural, một bình nguyên lạnh lẽo trống trải, thảm cỏ mỏng làm lộ ra lớp đất sau khi tuyết tan. Nơi đây cực kỳ vắng vẻ, cả năm không có một bóng người lai vãng.

Lúc này, một đội xe tải hạng nặng tiến vào khu vực. Trên xe chở những xe công cụ đào bới cỡ lớn.

Bên trong chiếc Land Rover màu xanh lá đi đầu tiên, Hoa Lộng Ảnh ngồi phía sau, trên khuôn mặt nở nụ cười thần bí nhìn thế giới lạnh lẽo rộng lớn bên ngoài cửa sổ.

Lái xe là tiến sĩ Shrek, gã nhếch miệng cười:

– Phu nhân, ngài để Andariel và Lô Bân đi gây rắc rối cho Scipe. Dựa vào thực lực và trí tuệ của bọn họ, căn bản không thể gây thương tổn cho Scarpe, chẳng phải là bắt bọn họ đi chịu chết sao?

– Chết thì chết, dù sao. . . cũng chỉ là quân cờ có thể tùy lúc mang ra thí mạng.

Hoa Lộng Ảnh vuốt tóc mai đen nhánh, cổ tay trắng như tuyết, tư thái xinh đẹp.

Nhưng mà, tiến sĩ Shrek lại không biết thưởng thức phụ nữ đẹp, nhìn qua từ kính chiếu hậu cũng không có chút phản ứng nào.

– Xem ra, ngài chỉ muốn tạo chút phiền toái cho Scarpe, kéo dài bước tiến của y, để có đủ thời gian thực hiện kế hoạch của chúng ta. . . ha ha, tôi sắp không đợi được nữa để xem kế hoạch tỷ mỉ của bà là gì rồi.

Sherk vẻ mặt đầy mong chờ.

Hoa Lộng Ảnh mỉm cười:

– Tiến sĩ Sherk, ông có biết vì sao tôi chỉ mang một mình ông đến đây không?

Sherk nhếch miệng:

– Suy nghĩ của bà, tôi làm sao có thể đoán ra được, dù sao tôi cũng chỉ có hứng thú với nghiên cứu bà định làm thôi, những cái khác tôi không muốn hỏi nhiều.

– Ha ha . . . .

Hoa Lộng Ảnh hài lòng cười nói:

– Đây chính là nguyên nhân, ông tuyệt đối sẽ không phản bội tôi. Bởi vì, ông từ trước tới nay chỉ có hứng thú với kỹ thuật mà tôi nứm được, mà không phải trung thành với tối, hay vì dục vọng gì đó.

Tiếng cười lơ đễnh phát ra từ cổ họng Sherk. Trên thực tế, Hoa Lộng Ảnh đánh giá y thế nào cũng không sao.

– Phu nhân, sắp đi qua khu vực Ya Binsi.

Hoa Lộng Ảnh gật đầu:

– Tôi biết nhưng chúng ta không thể vào đó, tiếp tục đi về phía trước. . .

Một đoàn xe tải di chuyển trên bình nguyên mênh mông, giống như một con rắn dài chậm rãi trườn về phía bắc. . .

Lâm An, sơn trang Thiên Lan.

Còn chưa đầy hai ngày nữa là đến thời gian Lâm Dao tổ chức buổi hòa nhạc tại Hương Giang, Lâm Phi và người nhà đã chuẩn bị cho chuyến đi này.

Đối với Lâm Đại Nguyên, đây là lần đầu được xem con gái biểu diễn, y đã xóa bỏ được khúc mắc của chính mình, hiện tại giống như là một người bình thường chứng kiến con gái trưởng thành, trên mặt chứa đầy các cung bậc cảm xúc, mong đợi, tưởng niệm, yêu thương.

Nếu buổi lưu diễn của Lâm Dao thành công, vậy có nghĩa là tước mơ âm nhạc mà ông từng ấp ủ đã được tiếp diễn là sự tiếp nối huyết mạch thuần túy nhất.

Lâm Phi bảo Eva gọi nhà thiết kế thời trang đến từ Milan, ngôi chuyên cơ đến nhà, để đo số đo, may cho Lâm Đại Nguyên một bộ âu phục thủ công, đến lúc đó cũng phải làm cho cha của đại minh tinh xuất hiện.

Đương nhiên, những lúc như thế này cũng không thể quên người khác, còn thuận tiện gọi hai nhà thiết kế nữ trang, may mấy bộ quần áo cho đám phụ nữ. Mặc dù khoản này không thiếu nhưng vẫn vui vẻ tiếp nhận.

Nhưng đến giữa trưa, khi cả nhà đang định ra ngoài cùng ăn một bữa cơm hiếm hoi thì một chiếc Cadillac trắng đi đến bên ngoài nhà.

Lâm Phi nhanh chóng cảm giác được là ai đến, nhíu mày.

Cố Thải Anh khoác một chiếc áo len đen, mặc chiếc váy màu vàng nhạt, cổ đeo một chiếc vòng trân châu. Mặc dù cách ăn mặc vẫn chói mắt như trước nhưng rõ ràng là đã gầy đi không ít, sắc mặt cũng hơi tái, giống như là thiếu ngủ.

– Cô tới đây làm gì?

Lâm Đại Nguyên thấy người phụ nữ ở trước cửa, lập tức bày ra bộ dạng cảnh giác và giận dữ.

Hôm nay ông cảm thấy khổ tận cam lai, tất cả mọi việc trong nhà đều như ý muốn nên cực kỳ không muốn nhìn người đàn bà năm đó suýt chút nữa hủy hoại gia đình ông đến quấy rầy cuộc sống của gia đình ông.

Cố Thải Anh dường như cũng biết, ân oán giữa hai bên khó mà có thể hóa giải được, nên cũng không tiếp tục giải thích nhiều, mà chỉ mang theo chút đau thương, trông đợi hướng về phía Lâm Phi.

– Con trai. . . ta có mấy lời muốn nói với con, có thể tìm một nơi. . .

Không đợi Lâm Phi trả lời, Lâm Đai Nguyên liên quyết đoán chặt đứt lời của bà ta:

– Tiểu Phi! Đừng quan tâm đến bà ấy! Bà ấy không có tư cách để nói với con bất kỳ điều gì?

Trong mắt Cố Thải Anh có chút tơ máu, hơi ướt, ánh mắt mang theo sự khẩn cầu, lo lắng đợi Lâm Phi trả lời.

Lâm Phi do dự trong chốc lát, trong lòng âm thầm thở dài, có một số chuyện bản thân vẫn cần một cái kết. Hơn nữa, có một vài nghi vấn cần phải làm rõ.

Nếu như bản thân thực sự muốn tiêu sái, thì không nên câu nệ có nên kết giao với người nào đó hay không, nên giữ vững tinh thần trước mọi sự thay đổi mới đúng.

– Bác cả, cháu có chút chuyện muốn hỏi bà ấy. Bác yên tâm, cháu hiểu rõ mà.

Lâm Phi cười vỗ vai Lâm Đại Nguyên:

– Cháu biết rõ họ của mình là gì.

Lâm Đại Nguyên nhìn thần sắc kiên định trong mắt Lâm Phi, trong lòng cảm thấy chấn động, cũng không khuyên can nhiều nữa.

Lâm Phi đi ra bên ngoài, chỉ cái đình nhỏ có con đường gỗ dẫn đến không xa.

– Đến đó nói đi.

Vẻ mặt Cố Thải Anh đầy cảm kích và vui mừng, liên tục gật đầu, cùng Lâm Phi vào trong cái đình nhỏ đó.

– Tiểu Phi, xin lỗi con, lẽ ra mẹ nên sớm tìm con để giải thích một số chuyện. Nhưng gần đây bệnh tình của Tình nhi ngày càng nặng, bên nhà họ Vương đối xử với mẹ con ta lúc nóng lúc lạnh, mẹ. . .

Lâm Phi phất tay áo:

– Bà không cần phải nói với tôi những chuyện này. . . tôi vốn dĩ không quan tâm các người ra sao, bà tìm tôi có chuyện gì?

Sắc mặt Cố Thải Anh ảm đạm, bất đắc dĩ thở dài:

– Mẹ biết, chuyện đến nước này, cũng không còn mặt mũi nào nhờ con giúp đỡ. Nhưng mà vì Tình nhi, mẹ vẫn muốn đến nhờ con, có thể đến thăm con bé một lát không?

– Thăm Vương Tư Tình?

Lâm Phi nheo mắt, hỏi:

– Vì sao?

– Từ sau khi Tình nhi nhìn thấy con giết Thiệu Hoa thì cực kỳ kích động, mới đầu là không thể nói, ta nghĩ rằng qua một thời gian sẽ khá hơn. Nhưng, trong khoảng thời gian này, bệnh tình của con bé không có chút biến chuyên tốt nào, cả ngày buồn bực trong bệnh viện, nói chuyện với nó cũng không có bất kỳ phản ứng nào. . .

– Ngay cả sinh hoạt thường ngày cũng không thể tự làm, cái gì cũng phải cần bác sĩ và y tá giúp đỡ. Con bé giống như hoàn toàn không có linh hồn vậy, nếu không phải ép nó truyền dịch và bón thức ăn thì thậm chí nó sẽ làm cho bản thân bị chết đói. . .

Cố Thải Anh càng nói, trong lòng càng cảm thấy chua xót, hốc mắt phiếm hồng, nghẹn ngào:

– Tuy cha của nó làm ra rất nhiều chuyện táng tận lương tâm nhưng Tình nhi tấm lòng lương thiện từ nhỏ. Ta nhìn nó trưởng thành, cho dù không phải là mẹ ruột, cũng không thể bỏ mặc nó không quan tâm. . .

Lâm Phi cười chế giễu:

– Không nhìn ra, bà cũng là một người “mẹ tốt” . . .

Cố Thải Anh cả người chấn động, nghe thấy sự trào phúng trong lời nói, cảm thấy cực kỳ ân hận. Đúng vậy, bản thân mình ngay cả con ruột còn vứt bỏ, hôm nay lại đứng trước mặt con nói chuyện không thể tách rời với con chồng. Đây rốt cuộc là gì?

– Nhà họ Vương mặc dù đã có mấy người chết nhưng mà lão già vẫn còn căn cơ vững chắc, có nhiều người được việc. Nếu bà muốn cứu Vương Tử Tình thì cứu người của nhà họ Vương được rồi, tìm tôi làm gì?

Lâm Phi cũng đã gần như hiểu được mục đích đến lần này của bà ta.

Cố Thải Anh thẹn:

– Hiện tại, quyền lực trong nội bộ nhà họ Vương đã thay đổi. Chủ nhà và những nhân vật quan trọng đều đã bị thay thế, ngay cả tam thúc Vương Ngọc Quan cũng bị miễn chức, triệu hồi rồi. Tình nhi và ta hiện tại không ai muốn nhìn mặt.

– Tôi nghĩ, hẳn là nhà họ Vương và bà cũng có không ít mâu thuẫn đi, vốn dĩ bọn họ còn muốn lợi dụng tối, tiếp cận tôi. Nhưng hiện tại, có lẽ bọn họ đã không trông cậy vào việc đó rồi.

Nói trắng ra, hiện tại Cố Thải Anh và Vương Tử Tình căn bản không có bất kỳ giá trị gì với nhà họ Vương.

Lâm Phi vốn cũng không quan tâm đến người mẹ đẻ này, nhà họ Vương cũng không thể làm gì trên người Cố Thải Anh, bọn họ không thể đối xử quá đáng với bà ta, nhỡ Lâm Phi trong lòng không vui thì phải làm sao?

Cho nên, cách đối xử tốt nhất với Cố Thải Anh, chính là tránh càng xa càng tốt.

Về phần Vương Tử Tình, vì có liên quan đến cha nên đã sớm bị xóa tên trong danh sách gia tộc họ Vương, coi như không có đứa con cháu này.

– Người nhà họ Vương không có cách nào có thể giúp Tử Tình, bác sĩ tìm đến đều là những người giỏi nhất cả nước. Nhưng họ nói, Phi nhi con là chuyên gia khoa não giỏi nhất thế giới, vấn đề về thần kinh, con nhất định sẽ có biện pháp. . .

Cổ Thải Anh mang vẻ mặt cầu khẩn nhìn con trai.

Lâm Phi im lặng một lúc, cảm thấy lồng ngực giống như bị đè nén. Quả nhiên, bản thân tu hành không đến nơi đến chốn, nghe thấy người phụ nữ này xin bản thân đi cứu khuê nữ của Vương Thiệu Hoa, thì cả người thực sự không thoải mái.

Hắn như làm ảo thuật móc ra một điếu thuốc để hút, Cố Thải Anh đứng bên cạnh căn bản cũng không nhìn rõ làm thế nào.

Sau khi hút hai hơi, Lâm Phi hơi suy ngẫm, nói:

– Vì nể mặt của Dao Dao, tôi có thể đi thăm Vương Tử Tình một chút. . . nhưng mà, tôi muốn bà thẳng thắn với tôi, chuyện năm đó của bà và người đàn ông đó, và nguyên nhân thực sự khiến bà tái giá với Vương Thiệu Hoa. . .