Chương 554: Chị Dâu Em Chồng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đám khách khứa vừa nhìn thấy đã hãi hùng khiếp vía, Bí thư Vương vì cô bé này có thể đưa ra mệnh lệnh mất phong độ như vậy sao? Đây không phải là cách làm lý trí, xem ra là đang cố gắng nịnh nọt Lâm Dao!

Lâm Dao thấy bộ dạng chật vật của Lý Hân Di lại có chút hối hận, không ngờ Vương Thiệu Hoa lại bỏ nhiều công sức như vậy, ngay cả việc để cô đi cũng không cho, cứ thế cưỡng ép người kéo ra ngoài, muốn ngăn cản cũng không kịp.

Tuy nhiên cô cũng không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, Phương Nhã Nhu bảo cô đợi mười lăm phút, xem ra thời gian cũng không còn nhiều lắm.

Vì vậy cô đã nói với Lục Vũ Phỉ và Tô Ánh Tuyết:

– Chị Lục, chị Tô, em đi trước, chị dâu em sắp đến đón em, em không muốn để chị ấy đợi.

– Chị dâu em?

Lục Vũ Phỉ rất sửng sốt còn Tô Ánh Tuyết ngồi bên cạnh cũng cầm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt có chút buồn bã.

– À, là chị Nhã Nhu à.

Lục Vũ Phỉ đã kịp phản ứng lại, theo bản năng nhìn cô em họ bên cạnh, cười nói:

– Em cũng bắt đầu gọi chị dâu rồi đấy à, xem ra anh trai em với chị Nhã Nhu sắp thông báo tin vui rồi.

Nói đến chuyện này Lâm Dao cũng vui vẻ gật đầu:

– Đúng đó, gọi trước cho quen đó ạ, trước khi anh trai em đi còn nói đợi anh ấy từ Thiếu Lâm về sẽ bắt đầu chuẩn bị kết hôn. . . không nói nhiều nữa, em đi đây, tạm biệt các chị nhé.

– Nhanh vậy chứ. . .

Lục Vũ Phỉ lẩm bẩm, như đang suy nghĩ gì đó, thoáng nhíu mày lo lắng.

Vương Thiệu Hoa đứng bên cũng rất không cam lòng, sao Lâm Dao lại đi, hắn còn chưa có cơ hội nói được vài câu mà.

Thế là Vương Thiệu Hoa đưa Cố Thải Anh bước lên ngăn cô bé lại:

– Tiểu thư Lâm Dao, tối nay chơi không vui, chúng tôi có vài phần trách nhiệm, hay là để tôi bảo lái xe đưa cô về nhé, coi như thể hiện tấm lòng, huống hồ để người nhà cô đến đón thì phiền phức quá, sắp sáng rồi mà.

Nhưng Lâm Dao nghe thấy mấy câu này thì rất cảnh giác, nhỏ giọng nói:

– Chị dâu tôi sắp đến rồi.

– Không sao, chúng tôi có thể cử hai tài xế, để các cô lên chiếc Rolls-Royce dài để Thải Anh lái, chiếc xe của chị dâu cô cũng sẽ được lái về, đêm hôm khuya khoắt, để hai cô gái về, lỡ có chuyện gì ngoài ý muốn chúng tôi lo lắng lắm!

Vương Thiệu Hoa nói xong, không quên nháy mắt bảo Cố Thải Anh và con gái Vương Tử Tình đến khuyên nhủ giúp.

Cố Thải Anh thấy khuya như vậy để Phương Nhã Nhu tới đón cũng mệt thật, thế là cười nói:

– Đúng vậy, Dao Dao, cô thử nghĩ đi, trễ như vậy rồi chị dâu cô cũng đã mệt, để tài xế đưa về đi vừa an toàn lại vừa thoải mái đúng không nào?

Vương Tử Tình cũng cảm thấy như vậy tương đối ổn thỏa, cũng không phải chỉ là nói giúp ba mình, kéo tay Lâm Dao:

– Dao Dao chỉ đưa về thôi mà, có sao đâu, nhà cậu cũng đâu ở gần đây, vừa phải ra khỏi nội thành mà sắp tết rồi trị an buổi tối cũng không tốt, để tài xế đưa cậu về sẽ an toàn hơn đấy.

Được chị em tốt khích lệ như vậy, Lâm Dao cũng không nỡ từ chối, dù sao cũng suy nghĩ cho cô, thế nên đành bất đắc dĩ gật đầu.

Đám khách đều giương mắt nhìn, nghe mà choáng váng, vợ chồng Bí thư Vương có thể ăn nói khép nép như vậy chỉ để đưa người ta về sao? Còn đặc biệt dùng chiếc Rolls-Royce Phantom của Cố Thải Anh đưa các cô ấy về?

Lúc này, thân phận Lâm Dao trong mắt họ đã rất khó đoán, hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Thấy Lâm Dao định đi, Vương Thiệu Hoa và Cố Thải Anh, Lục Vũ Phỉ với Tô Ánh Tuyết đấu muốn tiễn cô, bộ dạng rất lo lắng.

Vừa ra đến bên ngoài, Lục Vũ Phi không ngừng nói với Lâm Dao, nếu muốn chỉ cần có nói một câu Lý Hân Di và nhà họ Lý sẽ bị xóa tên khỏi Hạ Quốc trong một ngày.

Những lời này để người ngoài nghe thấy sẽ sợ đến mức nổi da gà, thầm nghĩ thủ đoạn của những gia tộc hàng đầu quả thật qua tàn nhẫn bá đạo. Mấy nhân vật lớn đều muốn tiễn Lâm Dao, những người khác dĩ nhiên càng muốn tiễn, cho dù có hiểu hay không, dù sao cũng phải vội vàng chạy ra khỏi sảnh, đến bậc thang ngoài cửa lớn.

Đội bảo vệ bên ngoài đều choáng váng, các ông lớn, phu nhân, tiểu thư áo mũ chỉnh tề, đầu óc đều có vấn đề sao? Trời lạnh như vậy, mặc ít quần áo đến thế mà còn chạy ra ngoài như ong vỡ tổ vậy?

Mấy vị khách này không ngừng kêu khổ, đặc biệt là phụ nữ, lạnh đến phát run nhưng gương mặt vẫn thể hiện vẻ cung kính tiễn Lâm Dao đi.

Lâm Dao thấy hơi ngượng ngùng, ban nãy những người này còn châm chọc khiêu khích mình, giờ lại khách khí muốn chết, đúng là trở mặt còn hơn lật sách nữa.

Lúc này, một chiếc Rolls-Royce Phantom dài màu đen ung dung quý phái dùng trước bậc thang trước thảm đỏ, hai lái xe bước xuống, một lái xe mở cửa làm tư thế mới với Lâm Dao.

E là chỉ tùy tiện liếc nhìn cũng có thể nhìn thấy lớp da thật màu hồng bên trong, đồ trang trí bằng gỗ tinh mỹ, tất cả đều thể hiện rõ địa vị tôn quý, dù sao cũng là chiếc xe sang trọng có giá trên tám triệu, cả tỉnh Giang cũng không quá mười chiếc.

Nếu Có Thải Anh không coi trọng Lâm Dao sẽ không tùy tiện để người khác sử dụng, vì nó thể hiện địa vị xã hội.

– Dao Dao, cháu vào trước đi, dù sao chị dâu cháu cũng chưa tới.

Cố Thải Anh cười híp mắt nói.

Lâm Dao lấm lét nhìn trái phải, nhìn đồng hồ trên điện thoại, đã mười lăm phút rồi sao Phương Nhã Nhu còn chưa tới, đang định gọi điện thì thấy một chiếc xe đua màu trắng rọi đèn chói mắt, tiếng động cơ rầm rầm hùng hậu đang lái về phía mọi người.

Đám khách nhìn sang theo bản năng, những vị khách có thể đến đây phần lớn đều là những người có tiền, có kiến thức, chỉ nghe tiếng động cơ không ít người đã sáng mắt, chỉ có những chiếc xe cực phẩm mới có tiếng động cơ như vậy.

Đợi khi cách rất gần, mọi người mới thấy rõ là một chiếc Aston Martin, nhãn hiệu nước Anh, từ trước đến nay đều là nhãn hiệu chiếm địa vị cao nhất trong giới xe đua tốc độ, thậm chí người dân bình thường cả đời còn không được nhìn thấy nhãn hiệu siêu xe này, mọi người đương nhiên không lạ lẫm.

Không ít người ra vẻ đã hiểu, chả trách chỉ nghe tiếng động cơ đã cảm thấy chiếc xe rất đặc biệt.

Tuy nhiên chị dâu Lâm Dao lái Aston Martin mọi người cũng không quá bất ngờ, dù sao người ta có thể kết giao với gia tộc hàng đầu sao có thể lái chiếc xe bình thường được.

Sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, Phương Nhã Nhu mặc chiếc áo khoác da dê màu vàng nhạt, choàng chiếc khăn lụa Burberry, gió thổi làm rối mái tóc đen của cô, cô đưa tay vuốt mái tóc dài theo bản năng, tươi cười bước về phía Lâm Dao.

Hình ảnh này khiến không ít đàn ông ở đây đều sửng sờ, mắt nhìn đắm đuối, nếu nói đến dung mạo thì Phương Nhã Nhu là người đẹp truyền thống phương Đông, tuy chưa tới mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất đẹp.

Nhưng mấu chốt là một chiếc xe đua hiện đại hóa như thế kết hợp với một cô gái đầy mùi vị cổ điển, xe đẹp phối hợp với mỹ nhân cùng với khí chất tiểu thư khuê các dịu dàng ưu nhã này khiến cô nàng trông có vẻ rất tự nhiên, càng nhìn càng không nén được lòng phải nhìn thêm lần nữa.

– Chị dâu!

Lâm Dao cả đêm bị oan ức, hơn nữa đã hơn cả tháng cuối cùng mới được gặp người nhà, kích động đến mức rơi nước mắt, kêu lên một tiếng vui mừng, chạy đến ôm Phương Nhã Nhu.

Phương Nhã Nhu thấy Lâm Dao cũng rất vui, đưa tay sờ mặt em chồng, động tác này học của Lâm Phi:

– Xin lỗi nhé Dao Dao, vì họ không chịu để chị đi, chị gọi điện cho Tổng giám đốc tập đoàn của nhà hàng này mới đi được, hơi muộn một chút, có lạnh không?

– Không sao, em cũng vừa mới ra thôi.

Lâm Dao cười ngọt ngào noi.

Phương Nhã Nhu gật đầu, lúc này mới nhìn đám người đứng ngoài cửa, giờ đã có mấy chục người, giống như toàn bộ khách khứa đều chạy ra, không kìm được bực bội.

uống rượu mừng rồi mà không báo cho bọn em.

– Chị Nhã Nhu, chị cũng thật là, sắp được uống rượu mừng rồi mà không báo cho bọn em.

Lục Vũ Phỉ lúc này bước lên nói.

– Vũ Phỉ? Sao em lại. . .

Phương Nhã Nhu sững sờ, lúc này mới phát hiện ở đây không chỉ có Lục Vũ Phỉ còn có Tô Ánh Tuyết và vợ chồng Vương Thiệu Hoa.

Nhìn thấy Tô Ánh Tuyết, trong lòng Phương Nhã Nhu tự nhiên cảm thấy phức tạp nhưng vẫn chân thành mỉm cười:

– Tô tiểu thư, cô cũng ở đây à?

Tô Ánh Tuyết thấy Phương Nhã Nhu thân thiết với Lâm Dao, không biết sao trong lòng cảm thấy chua xót, cô không thích cảm giác này vì nó chứng minh cô đang ghen. . .

Vốn vị trí này là của mình. . .

Nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài, chỉ hờ hững cười gật đầu, quay đầu lại nhìn Lục Vũ Phỉ:

– Ờ, bị chị ấy kéo đến.

– À. . . hóa ra là thế.

Phương Nhã Nhu cười yếu ớt cũng cảm thấy xấu hổ, cô không biết nên dùng thái độ nào đối mặt với Tô Ánh Tuyết, vì những thứ này kỳ thực đều quyết định bởi Lâm Phi suy nghĩ thế nào.

Cô có thể xác định là cô không ghét Tô Ánh Tuyết, đương nhiên cũng rất khó để thích cô ấy, chỉ có thể nói là sẽ tôn trọng.