Chương 595: Lâm Phi Ngây Thơ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!

Tạ Doanh Doanh kêu lên một tiếng, bản năng vận chân khí thủy lôi tiên thiên, lam khí tỏa khắp nơi nhưng Lâm Phi chẳng bị ảnh hưởng chút nào. Chỉ là trên giường đơn nhanh chóng tràn đầy một lớp sương lạnh, trở nên ướt sũng.

Cô gái lúc này mới ý thức được bản thân dùng vũ lực phản kháng chẳng có ý nghĩa gì, cũng không vùng vẫy nữa, lạnh lùng nhìn Lâm Phi.

– Anh muốn dùng vũ lực để tôi khuất phục? Hay là muốn chà đạp tôi? Anh đừng khờ dại mà cho rằng như vậy thì sẽ không sao?

Tạ Doanh Doanh cười khẩy nói.

Lâm Phi như suy nghĩ một lát nói:

– Thật ra không cần phiền phức như vậy, tôi giết cô rồi đẩy trách nhiệm đó cho quân đoàn Luyện Ngục, chẳng phải là đã giải quyết phiền phức này hay sao, lại có thể dùng sự phẫn nộ của Tạ gia các người làm việc cho tôi. Một mũi tên trúng hai đích, thế nào?

Tạ Doanh Doanh dường như liếc xéo, cười lạnh vài tiếng:

– Ngây thơ, ấu trĩ. . . Tôi đã dám đến đây tìm anh, đương nhiên đã chuẩn bị tốt cho cái chết rồi. . . Tôi phải nói cho anh rõ, trong vòng một tiếng đồng hồ nếu tôi không trở lại chỗ ở của mình, người của tôi sẽ đem tất cả tư liệu giao cho ông nội tôi.

– Khi ông nội tôi nhìn thấy những chứng cớ đó thì coi như anh giết chết tôi, anh cũng đừng mơ sống yên ổn một mình. Tôi biết anh còn muốn đi cứu Tô Ánh Tuyết đó của Lục gia. Nếu anh chết rồi sợ rằng cô ta cũng phải chôn cùng.

– Quên chuyện đó đi. Sở trường của tôi là phán đoán người ta có nói dối không. Cô tưởng tôi không biết cô luôn phô trương tỏ ra có tài. Cái chết của Lý Diễm và Hành Kiền Vũ đó tôi làm rất gọn, cô căn bản không thể tìm thấy bất cứ vật chứng hiệu quả nào. Thi thể của những người đó đã bị cá biển ăn rồi, cô còn có thể lấy gì làm bằng chứng chứ?

Lâm Phi khinh thường nói.

Tạ Doanh Doanh đắc ý nói:

– Thật sao. . . Vậy anh có biết ngày hôm đó, trước khi Lý Diễm đi tìm Hành Kiền Vũ, hắn có một trợ lý đã từng cùng hắn bàn bạc đối sách không? Sau khi Lý Diễm mất tích, gã trợ lý đó lo lắng bị quở trách đã cầm tiền trốn đến Mỹ. Hắn biết mọi việc liên quan đến Lý Diễm và Hành Kiến Vũ, kể cả việc Lý Diễm giúp tu sĩ kia tìm linh tài tu luyện. . .

Lâm Phi lộ chút bối rối, lẩm bẩm nói:

– Không. . . không thể vậy. . . Cô đang lừa tôi.

– Anh có thể thử xem, giết tôi đối với anh không hề khó. Nếu muốn lấy tính mạng của tôi đổi lấy tính mạng Scarpe anh, tôi cũng không thấy thiệt thòi.

Tạ Doanh Doanh trong mắt tràn đầy vẻ tự tin:

– Scarpe, ngoan ngoãn mà phục tùng tôi đi, anh đã không còn đường lui rồi.

Nhưng vào lúc này gương mặt Lâm Phi vốn dĩ căng thẳng thì thần sắc liền thay đổi, nhếch mép cười xấu xa nói:

– Hóa ra là vậy, tôi thật không ngờ tới là có nhân chứng. Cảm ơn đã nói cho tôi biết.

Thấy thần thái Lâm Phi như vậy Tạ Doanh Doanh không khỏi căng thẳng trong lòng, dường như chính mình đã rơi vào bẫy của Lâm Phi, cảm thấy việc lớn không thành.

– Anh. . . không sợ sao? Tôi. . . Tôi không đùa đâu.

Lâm Phi không trả lời, trực tiếp lấy một tay nắm ở cổ cô gái, bá đạo lôi cô gái lên, một thủ pháp điểm huyệt, hung hăng đánh vào huyệt bất tỉnh của Tạ Doanh Doanh.

Mặc dù có chân khí hộ thể nhưng sức lực tay của Lâm Phi mạnh như vậy, chẩn khai chân khí mạnh mẽ đã trúng huyệt bất tỉnh, Tạ Doanh Doanh kêu lên một tiếng, cả người ngã gục xuống đất, ánh mắt mông lung.

Trong lòng cô hoang mang, đầu óc rất khó duy trì sự tỉnh táo. Cô chỉ mơ hồ thấy Lâm Phi lấy điện thoại ra gọi điện sau đó không biết gì nữa.

– Cô đang ở đâu?

Người mà Lâm Phi tìm là Thiên Diện.

– Sòng bạc ở khách sạn.

Đầu dây bên kia của Thiên Diện khá ồn ào.

– Cô còn đánh bạc?

– Không phải, tôi xem em tôi chơi.

Lâm Phi còn tưởng cô gái này đột nhiên có thú vui mới, cười cười nói:

– Cô tới phòng tôi đi, có chuyện gấp làm phiền cô.

– Được rồi.

Thiên Diện cũng không hỏi là chuyện gì, trực tiếp ngắt đện thoại.

Năm phút sau Lâm Phi mở cửa phòng, Thiên Diện đã đứng ở đó.

– Vào đi.

Lâm Phi xác nhận xung quanh không có người khác, để cô gái bước nhanh vào phòng.

Thiên Diện bước vào trong mới phát hiện, trên giường lớn một cô gái thân thể trắng nõn trần trụi đang nằm trên giường, những sợ tóc đen nhánh rối tung bên gối, khóe mắt còn dính nước mắt động lòng người.

Đôi tuyết cầu căng tròn cao ngất trước ngực, hai núm hồng hồng, phía dưới có thể thấy một túm như cỏ non um tùm, một vùng nhỏ khác biệt rõ ràng có cắt sửa tỉ mỉ.

Cô gái này đối với mỗi chỗ trên cơ thể mình đều chăm sóc yêu thương, cho nên ngay cả đầu gối và các khớp đốt ngón tay đều không có một chút da chết, trắng nõn tinh tế.

– Tạ Doanh Doanh?

Giọng Thiên Diện hơi kinh ngạc, song sắc mặt không hề thay đổi:

– Sao cô ta lại ở đây?

Lâm Phi thở dài, cởi từng cái từng cái quần áo trên người Tạ Doanh Doanh, kể cả tất chân cùng đồ lót.

– Gặp một chút việc phiền phức, muốn cô biến thành hình dáng của cô ta, đi truyền một số chỉ lệnh, cô thay những quần áo này đi, tôi nghĩ kiểu tóc thế nào cô tự định được. . .

Thiên Diện nháy mắt mấy cái, cũng không từ chối, lập tức cởi bỏ quần áo trước mặt Lâm Phi.

Lâm Phi lần này cũng không có ý tránh đi, vì cơ thể của Thiên Diện là hình dáng của Liễu Cảnh Lam không phải cơ thể thật sự của cô ấy hơn nữa cô thật ra cũng không để ý Lâm Phi có nhìn hay không.

Thừa lúc Thiên Diện thay quần áo Lâm Phi kể ngắn gọn lại tình hình, Thiên Diện rất nhanh liền hiểu ý.

Xoay người một cái, một Tạ Doanh Doanh thứ hai đã xuất hiện trước mặt Lâm Phi.

Thiên Diện đi ra, trước cửa phòng đột nhiên quay người lại hỏi:

– Anh để tôi đi làm việc này, chẳng khác nào tôi đã biết được bí mật lớn của anh, anh không để ý sao? Bí mật này có thể khiến anh mất mạng.

Lâm Phi sửng sốt, sờ sờ đầu, thong dong nói:

– Tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ thấy việc gì giao cho cô cũng rất yên tâm. Hơn nữa bị Tạ Doanh Doanh hại chết tôi thật không can tâm, còn bị một cô gái xinh đẹp như cô hại chết, tôi có làm quỷ cũng không uổng cuộc đời này, cô thấy sao?

Đây là lần đầu tiên Lâm Phi trêu chọc Thiên Diện, cô gái này nghe xong liền hiền như khúc gỗ, nháy mắt mấy cái sau đó không lên tiếng mà đi thẳng.

Lâm Phi nhìn Thiên Diện rời khỏi, có chút lo lắng cô ấy có phải là giận rồi không nhưng nghĩ lại cũng không đến mức đó, Thiên Diện không có cảm giác đó mới phải.

Lắc đầu dứt khoát bỏ những suy nghĩ ngổn ngang đó đi, tạm thời hắn không có rảnh để quản những việc này.

Quay đầu lại khóa cửa, Lâm Phi đi đến bên giường, thấy Tạ Doanh Doanh không một mảnh vải che thân, ánh mắt liền lạnh xuống.

May mà cô gái này còn chưa đạt đến trình độ tâm tư kín đáo của Hoa Lộng Ảnh. Mặc dù đem đến cho bản thân phiền toái mạo hiểm nhưng cuối cùng vẫn là mình cao hơn một chiêu, lừa gạt chứng cớ của cô ta.

Nhưng giữ lại tai họa ngầm như vậy rõ ràng không phải phong cách của hắn. Cô ta đã muốn đem hắn làm nô bộc sai bảo, vậy đừng trách Lâm Phi hắn hèn hạ vô sỉ.

Lâm Phi cười tà mị, đánh giá đường nét lả lướt trên người Tạ Doanh Doanh, ánh mắt rực lửa.

Hắn một tay ôm ngang cô gái bước nhanh vào phòng tắm. Đã muốn tắm lâu rồi, lúc này càng hay còn có tuyệt sắc giai nhân cùng hắn tắm. Chỉ là cô gái này nghe lời một chút càng hay, nếu không thì chỉ có thể chơi hoa một mình thôi vậy.

Hai phút sau, nước ấm từ vòi phun xuống, trong bồn nước cũng đang vận nước, Lâm Phi nằm trong bồn tắm, trong lòng ôm Tạ Doanh Doanh khắp người tản ra mùi vị mỹ nhân, hai tay không chút kiêng kị vuốt ve những nơi nhạy cảm trên người có

Tạ Doanh Doanh bị nước chảy kích thích, cuối cùng cũng dần dần khôi phục ý thức. Lúc cô mở mắt có chút mơ hồ nhưng khi bầu ngực bị người ta dùng lực nhéo một cái, cô đau kêu lên một tiếng, mới giật mình bừng tỉnh.

Theo sát sau khi cô gái nhìn rõ, cảm thấy vô cùng sợ hãi, giống như một cô gái bình thường trong bồn tắm kêu lên.

– Á. . . Á. . .

Tạ Doanh Doanh vừa kêu lên Lâm Phi đã hôn lên chặn lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Lâm Phi mạnh mẽ đẩy hàm răng của nữ nhân ra xông vào, trắng trợn cướp đoạt mùi vị thuộc về cô, Tạ Doanh Doanh chỉ có thể nghẹn ngào, căn bản không có lực phản kháng.

Đến lúc sắp mất đi ý thức, cô gái nghĩ đến cảnh ngộ của mình, toàn thân liền giật mình một cái, trong mắt là gương mặt với nụ cười xấu xa, bi phẫn ngượng ngùng, định vươn tay đánh Lâm Phi, đẩy người đàn ông đó ra.

Nhưng cô vừa động đậy, tay đã đặt vào nơi không thích hợp, vừa chống phía dưới đúng lúc chạm phải vật tráng kiện nóng như thiếu.

– A!

Tạ Doanh Doanh muốn phát điên, mình rốt cuộc đã sờ phải cái gì của tên khốn này vậy.

Lâm Phi hít vào một ngụm khí lạnh, nhất thời bàn tay mềm mại đó chạm vào, có lẽ vì sự bối rối của cô gái, hiển nhiên đặc biệt có cảm giác. Hắn nhếch miệng cười cười, dứt khoát bắt lấy tay của Tạ Doanh Doanh, cưỡng ép chạm vào vũ khí dữ tợn của chính mình.