Chương 672: Ăn No Rồi Phun

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kim sắc huyết mạch ở sâu trong căn nguyên cơ thể phóng thích lực cắn nuốt tới cực hạn, từng lỗ chân lông trên người Lâm Phi đều mở lớn, muốn ăn sạch sành sanh phân thân Ám Ảnh chi vương hóa thành cự long này.

Từ lần tìm được đường sống trong chỗ chết ở hồ Thánh Huyết, hiểu được đạo lý có thể vứt bỏ thân thể, Lâm Phi cũng không quan tâm mình liệu có bị thương nặng hay không.

Chỉ cần Kim sắc huyết mạch không tổn hại vậy hắn có thể không ngừng cải tạo. Cốt đinh trong cơ thể ẩn chứa năng lượng cuồn cuộn, hắn cũng không sợ hãi!

Mà thực lực của Ám Ảnh chi vương chưa đạt tới trình độ có thể trong chớp mắt diệt sát, đây cũng chính là nguyên nhân khiến Lâm Phi không sợ hãi.

Mộ Tử Mặc trông thấy Lâm Phi xem thường thế tiến công, đương nhiên tức giận không thôi.

-Muốn chết… Loạn ảnh long diệt sát!

Chỉ thấy chín đầu Ám Ảnh cự long sau khi vây quanh Lâm Phi hóa thành một hình cầu ám ảnh khổng lồ, chín con rồng không ngừng di chuyển, ma sát, sinh ra từng dòng điện màu đen dày đặc, giống như một nhà máy điện hạt nhân bất cứ khi nào cũng có thể nổ tung vậy, như một mặt trời màu đen lơ lửng trên mặt biển!

-Gào…Uồm

Tiếng Ảnh long không ngừng gầm gừ, Ám Ảnh vương khí như những lưỡi dao xẹt qua thân thể Lâm Phi!

Trong quả cầu màu đen, Lâm Phi cảm thấy thân thể mình không ngừng bị cắt đứt, xé rách, từng miếng thịt bị rơi ra, rồi xơi tái!

Trên thực tế, nếu không phải là do thân thể hắn quá mạnh mẽ thì cho dù là Vương giả khi bị một chiêu này của Mộ Tử Mặc khống chế, quá nửa sẽ phải chết.

Lâm Phi cắn răng nhịn cơn đau này, cơn đau này so với cơn đau kịch liệt ở hồ Thánh Huyết vẫn không tính là quá khó chịu. Hắn toàn lực thúc dục, cắn nuốt Ám Ảnh vương khí của chín đầu ảnh long này!

Chỉ một tia vương khí nhưng năng lượng ẩn chứa bên trong vượt qua mười lần so với nguyên khí.

Lâm Phi không ngừng cắn nuốt vương khí vào kinh mạch trong cơ thể, nguyên khí trong kinh mạch bị trùng kích vô cùng mạnh mẽ, rất nhanh đã bị hất ra khỏi kinh mạch, rất nhiều kinh mạch bắt đầu xuất hiện tình trạng vỡ nát!

Nhưng Lâm Phi căn bản không quan tâm tới, dù sao kinh mạch của hắn cũng có thể cải tạo, nếu kinh mạch đã không đủ rộng lớn, cứng cáp vậy lợi dụng vương khí vừa đạt được tạo thành kinh mạch mạnh mẽ hơn là được!

Dưới mặt biển, đám Huyết tộc trên chiến hạm thấy Lâm Phi bị Cửu Long cắn nuốt đều thấy phấn chấn hô hào, trong suy nghĩ của chúng thì Lâm Phi tuyệt đối không phải đối thủ của Mộ Tử Mặc khi thi triển toàn lực.

Chỉ có điều chắc chắn bọn họ không nghĩ tới chuvện hợp lực tiến công Lâm Phi, dù sao với thực lực của chúng chỉ cần sơ ý một chút rất có thể sẽ bị Lâm Phi giết.

Sắc mặt Mộ Tử Mặc cũng rất khó coi, hắn phát hiện ra thân thể Lâm Phi có phần quá mạnh mẽ đi, Loạn Anh Long Diệt Sát của hắn dùng phân thân Ám Ảnh hóa thành Cửu Long, đây chính là chiêu số tấn công mạnh mẽ nhất của hắn.

Uy lực không dám nhận có một không hai trong thiên hạ nhưng cũng đủ kinh sợ quần hùng, trong chớp mắt có thể phá hủy một ngọn núi lớn cũng là chuyện đơn giản!

Hai vạn năm trước đã có không ít vương giả Hạ quốc chết dưới một chiêu bá đạo này của hắn. Thậm chí dựa vào chín đầu Ảnh Long này hắn có thể lấy một địch hai, địch ba.

Nhưng hôm nay một mình Lâm Phi đối cứng với uy lực của chín con rồng, ra sức phản kháng bên trong cũng chỉ bị tổn thương thân thể, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu!

Lâm Phi bị giam bên trong không nghĩ nhiều được như vậy, nhờ hấp thu Ám Ảnh vương khí hắn lại đột nhiên nghĩ tới một điều khác…

Nếu đã có thể cắn nuốt các loại năng lượng vào trong cơ thể vậy có phải là bản thân hắn cũng có thể thả những năng lượng này ra ngoài.

Người thần bí đã từng nói, trước khi Ngọa Long quyết đại thành hắn sẽ không thể kìm chế sử dụng chân khí, nguyên khí trong cơ thể, nói tóm lại chính là tu vi bản thân không thể dùng.

Nhưng nếu là nguyên khí, vương khí của người khác?

Cướp lấy năng lượng của người khác, bản thân không luyện hóa mà lấy ra sử dụng có được coi là tu vi bản thân hay không?

Đang khi Lâm Phi suy nghĩ, trong đầu lại vang lên một giọng nói thần bí!

-Hừ… Ngu xuẩn, đến giờ mới hiểu được sao? Quá thực ngu không ai bằng…

Người thần bí chỉ hận rèn sắt không thành thép, giống như khó hiểu tại sao đến giờ khắc này Lâm Phi mới hiểu ra điếm mấu chốt.

Trong lòng Lâm Phi có phần hồi hộp, mỗi lần mình gặp nguy nan thì người thần bí này đều xuất hiện, điều này khiến Lâm Phi cảm thấy vô cùng thân thiết.

-Tiền bối, người nói là… tôi có thể lợi dụng năng lượng của người khác để công kích?

Lâm Phi xác nhận lại.

Người thần bí nói:

-Ngươi ăn được bao nhiêu thì đương nhiên có thể nhổ ra bấy nhiêu, năng lượng ra vào đơn giản chính là một loại hình thức, bản thân tu luyện cùng người khác đưa vào khác nhau lớn đến mức nào?!Càng là cường già càng ít khi thuần túy dựa vào bản thân tu luyện, chủng tộc càng mạnh mẽ càng dựa vào việc cướp đoạt lực lượng của chủng tộc cấp thấp!

-Ví dụ đơn giản nhất chính là nhân loại trên địa cầu, họ dựa vào ăn các loại động thực vật để thu lấy năng lượng, dự trữ năng lượng, dựa vào năng lượng này để hoạt động!

-Đồng dạng, ngươi chỉ cần coi đối thủ cùa ngươi là đồ ăn để thu lấy năng lượng, sau khi ăn hết tất cả năng lượng của họ thì nhổ ra, ăn một tên không đủ thì ăn hai tên, hai tên không đủ thì làm thịt ba tên!

-Thân thể không chịu nổi thì tạo lại một cái, cứ vậy cho tới khi ăn đủ thì phun tất cả ra ngoài cho ta! Mặc dù đối thủ mạnh mẽ hơn cũng không phải đối thủ của ngươi!

Lâm Phi nghẹn họng, trợn mắt. Mỗi lần người thần bí xuất hiện đều chỉ cho hắn những lý luận như này, hắn có cảm giác như thể hồ quán đỉnh vậy!

Dường như rất nhiều vẩn đề của hắn bị những lời này biến thành vô cùng đơn giản, hơn nữa nghe qua còn có vẻ đầy sự bá đạo, coi trời bằng vung, chẳng cần quan tâm đối phương là cái cóc khô gì!

-Tiền bối, chẳng lẽ vương đạo(con đường chính) tu luyện và lĩnh ngộ đều không quan trọng bằng cắn nuốt?

Lâm Phi có phần mê mang, rốt cục nên đi theo con đường nào?

Người thần bí khinh thường hừ một tiếng:

-Đồ ngu! Chẳng lẽ ngươi vẫn không hiểu? Thằng nhóc tên Long Ngũ kia có thể thuần túy dựa vào một chữ “Võ” đề xưng hùng, mở ra một con đường khác với bình thường vậy ngươi dùng “cắn nuốt” để tăng thực lực lên có gì khác biệt?

Vương giả, vạn đạo vương luân cũng chỉ là một con đường tu hành bình thường nhất mà thôi. Cường giả chân chính đều không đi theo con đường của người bình thường. Ngươi có thiên phú huyết mạch mà người bình thường không có lại muốn đi cùng đường với họ thì ngươi không phải ngu dân chính là thiểu năng!

Giống như con nhóc tên Thiên Diện kia, hoàn toàn không cần tu luyện, chỉ cần bình an mà trưởng thành tự nhiên sẽ vượt qua cái đám gọi là Vương giả hàng tỉ lần, cho dù đám Tinh Thần cảnh cũng chỉ là con kiến so với cô ta!

Địa cầu nho nhỏ cũng tốt, ngân hà mênh mông cũng tốt, kỳ thật tất cả đều giống nhau, chủng tộc mạnh mẽ trời sinh sẽ nghiền ép chùng tộc thấp kém. Tu luyện hay không cũng không thể đền bù một vài điểm chênh lệch tuyệt đối…

Trong lòng Lâm Phi chấn động mạnh, nói như vậy mình và Thiên Diện, cả Lý Ủy Nhiên nữa hoàn toàn không phải nhân loại rồi… ít nhất ông già của hắn không phải là nhân loại.

Quả thực ưu thế chủng tộc quá mức áp đảo, con sâu cái kiến tu luyện như nào cũng không phải đối thủ của nhân loại, muốn nhân loại phát triển cùng con sâu cái kiến chẳng phải là đảo loạn hết cả sao?

– Được rồi.. Tiểu tử, mau làm thịt đám tộc Huyết Ma cấp thấp này đã, giải quyết mọi chuyện! Đám Huyết Ma thấp kém như vậy trên địa cầu còn gây ra nhiều phiền toái như vậy, thật mệt quá mà!

Người thần bí không nhịn được nói.

-Tộc Huyết Ma?

Lâm Phi sửng sốt một chút, suy tư hỏi:

-Tiền bối, ý ngài là lai lịch của Cai Ẩn chính là tộc Huyết Ma?

-Ngươi cho rằng là gì? Chỉ một đám đẳng cấp thấp nhất trong Ma tộc, tính phát triển thấp tới đáng thương, cho dù có thể sống tới hơn mười vạn năm cũng mới chỉ đạt tới thực lực Tinh Thần cảnh. Đám người đó chỉ dám ra vẻ ta đây trên Địa cầu, tới một vài tinh cầu có chút tài nguyên thì chỉ có thể làm phận khổ sai…

Người thần bí liên tiếp cằn nhằn, tính tình không tốt mắng to:

– Tiểu tử thối! Hỏi nhiều vậy làm gì chứ!! Rốt cục ngươi muốn lề mề tới lúc nào nữa?! Mau mau ăn hết bọn chút! Đúng là vô dụng, vô dụng mà!

Sau khi khiển trách Lâm Phi, người thần bí không còn bất kỳ động thái gì nữa, giọng nói cũng biến mất.

Lần nói chuyện này mang theo không ít tin tức, nhưng diễn ra trong đầu Lâm Phi, thời gian cũng chỉ một lúc.

Lâm Phi cũng không có cách nào với phong cách của người thần bí, chỉ là người này ngày càng cổ quái, dường như hắn ta rất quen thuộc mọi việc trong vũ trụ, rốt cục hắn là ai?

Liên tưởng tới thân thế của mình, trong lòng Lâm Phi có chút nghi ngờ vô căn cứ, nhưng hắn không dám nghĩ. Bời vì như vậy có thể khiến mọi việc khó bề phân biệt hơn, khiến hắn lún sâu hơn. Trước hết xử lý Mộ Tử Mặc rồi nói sau.