Chương 489: Đếm Ngược Thời Gian Chết

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Eva? Ngươi đến đây làm gì?

Diệp Tử Huyên buồn bực hỏi:

– Xảy ra chuyện gì rồi sao?

Eva liên tục gật đầu, khẩn trương nói:

– Khi nãy lúc ta quan sát số liệu giám sát thực thì ở gần đây, e là đối phương sử dụng vũ khí cao năng gì đó, nói sớm cho các người biết, nhưng mà ta phát hiện số liệu EMP ở vùng này không ngừng tăng lên.

– EMP là cái gì?

Na Tháp Toa hỏi.

– Electromagnetic-Pulses, điện từ mạch xung là sóng vi-ba tần suất cao nương theo bùng nổ hạt nhân.

Diệp Tử Huyên dù sao cũng là giáo sư đại học, hàng ngày còn trau dồi kiến thức, nhíu mày nói:

– Ngươi nói điện tử mạch xung nơi này tăng mạnh sao? Tăng bao nhiêu?

– Tần suất đã từ hai trăm lên đến gần ba ngàn! Còn không ngừng tăng lên.

Eva dùng tay chỉ đến một vùng hải đảo đá ngân gần đó nói:

– Các ngươi xem.

Mọi người nhìn qua, vùng nước biển kia không biết từ lúc nào hiện lên số lượng lớn bọt khí, nếu không cẩn thận quan sát thì không có phát giác được.

– Chết tiệt. . . đám người kia đã tạo ra lò phản ứng hạt nhân trong hải dương dưới đảo sao?

Diệp Tử Huyên nghĩ đến điều gì không khỏi chửi lên.

Eva gật đầu:

– Đúng vậy nếu như ta không có đoán sai thì bọn hắn để phòng ngừa năng lượng không đủ nên dùng áp thủy đôi, nhưng mà bởi vì chúng ta oanh tạc thiết kế bên ngoài của bọn chúng, mạch điện dưới biển bị chúng ta phá hỏng, khiến cho hệ thống tuần hoàn làm lạnh nước ở dưới đã ngừng vận tác, phản ứng hạt nhân của áp thủy đôi không ngừng ấm lên, hiện nay đã gần ở biên giới sụp đổ rồi.

– Xong rồi, nếu như vậy thì Tư Khải Nhĩ Phổ ở bên trong phải làm sao bây giờ? Nếu như phát sinh ra nỗ hạt nhân, với diện tích cái đảo này tính đến quy mô lò phản ứng, e là cũng có uy lực của hai vạn tấn TNT, tất cả nơi này sẽ tan thành mây khói.

Eva nghe xong cảm thấy thất kinh:

– Các người nói gì? Chủ nhân vào bên trong rồi.

Lúc này nàng mới phát hiện Lâm Phi căn bản không có mặt thì ra là đi vào bên trong căn cứ rồi.

– Không được, ta phải đi vào tìm chủ nhân, thực quá nguy hiểm rồi.

Eva lập tức không để ý đến điều gì muốn chạy vào bên trong, nhưng rất nhanh nàng bị Na Tháp Toa giữ lại.

– Cô điên rồi sao? Tư Khải Nhĩ Phổ có lẽ còn có thể chịu đựng được, nhưng mọi người chúng ta nếu như tiếp tục trì hoãn thì cũng không kịp tháo mệnh rồi! Cô đi vào có tác dụng gì chứ? Cô có thể tìm thấy Tư Khải Nhĩ Phổ ngay không?

Na Tháp Toa lên tiếng khiển trách:

– Việc cấp bách bây giờ là để tất cả mọi người rút lui, rời xa ốc đảo này, còn quân đội Hạ Quốc đang đến kia, cũng phải báo cho họ tin này.

Eva gấp đến mức hốc mắt đỏ lên nhưng cũng hiểu rõ những lời Na Tháp Toa nói đều là sự thật, nàng đi vào cũng không có tác dụng gì.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh màu đỏ như một đạo phi hỏa lưu tinh, từ phía mặt biển xa xa trong nháy mắt tới nơi này, người đến chính là Long Thiên Cương.

Y vừa đến liền quét một vòng, phát hiện khắp nơi đều là thi thể của chiến sĩ Luyện Ngục quân đoàn, không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ đám thủ hạ của Lâm Phi lại thực sự giết chết hết đám người của Luyện Ngục quân đoàn, vốn tưởng dù sao cũng đánh đến mức người chết ta sống, lực lượng ngang nhau.

– Lâm Phi đâu?

Long Thiên Cương thuận miệng hỏi.

Diệp Tử Huyên cau mày nói:

– Ta biết mục đích các ngươi theo tới đây là vì cái gì, nhưng khuyên các ngươi mau rời khỏi nơi này, nơi này chẳng mấy chốc nữa lò phản ứng hạt nhân sẽ nổ tung, đến lúc đó cho dù ngươi là Viêm Long thần tướng có ba đầu sáu tay cũng không sống nổi.

Long Thiên Cương sững sờ, y có thể nhìn ra những người này không có gạt y, nhìn về phía lối ra:

– Bổn toạ đã hiểu, tin tức này, các ngươi đi báo cho ta, ta thay các ngươi báo cho Lâm Phi.

Nói xong, dưới chân Long Thiên Cương sinh ra gió, chớp mắt tiến vào trong căn cứ.

Mọi người cũng không biết tại sao y lại đồng ý trợ giúp như vậy, nhưng có một cao thủ như vậy đi vào dù sao cũng có lợi cho Lâm Phi, mọi người cũng chia nhau ra đi truyền tin tức này.

Căn cứ sụp đổ đã cực kỳ nghiêm trọng, sau khi Lâm Phi giao chiến cùng Biệt Tây Bặc hơn trăm chiếu, bởi vì thỉnh thoảng lại có một khối nham thạch to lớn rớt xuống đã cảm thấy thân pháp có chút khó khăn.

Chỉ một chút sơ sẩy sẽ bị quỷ trảo của Biệt Tây Bặc đánh trúng, mấy lần muốn chạy ra đều bị lão sớm đã phong toả đường lui.

Dưới sự áp bách tinh thần cao cường hơn nữa, Lâm Phi tập trung nín hơi suy nghĩ, không dám có chút lười biếng, bởi vì Cổ Thái Quyền của Biệt Tây Bặc phối hợp với một thân âm khí vô cùng tà môn của lão, đã đủ để tạo thành sát thương trí mạng với hắn, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có cao thủ khác đến đánh lén nên hắn không thể không phòng.

Liên tục mấy tay cá sấu vẫy đuối, cánh tay Biệt Tây Bặc như chuỳ thép hướng về phía ngực Lâm Phi không ngừng giẫm mạnh.

Liên tục lui về phía sau, Lâm Phi đã sắp bị bức đến đường chết rồi.

Lâm Phi xoay người đỡ, nhẹ nhàng rơi xuống phía sau, một bộ thập bát liên hoàn từng chiếu đều đan xen phản công, long hành đổ bộ, chân đạp thất tinh, thử đánh lui Biệt Tây Bặc ra, kéo dài không gian.

Nhưng Biệt Tây Bặc không có lui về sau, lão phi thân lăng không một ký cuồng phong, xuất ra chiêu Thiên Đế qua sông trong Cổ Pháp Thái Quyền, sau khi né tránh một loạt chiêu thức liên hoàn sát của Lâm Phi, đạp thẳng đến phía cổ Lâm Phi.

Lâm Phi lập tức biến chiêu, hai tay đặt lên đỉnh đầu, một cái khoả âm dương của Thái Cực môn đem một cước đỡ lấy.

Nhưng cho dù như vậy, lực lượng khổng lồ này vẫn khiến cho bước chân của Lâm Phi một lần nữa lùi lại.

Khụ khụ khụ ba tiếng, chân của Lâm Phi đạp lên mặt đất ra ba lỗ thủng lớn mới miễn cưỡng đứng vững.

– Có lẽ nào như thế chứ. . . lại có thể chịu được trăm chiêu của bản ma tướng mà chưa thua? Cho dù ngươi có chết hôm nay cũng không có uổng sống trên đời rồi!

Biệt Tây Bặc cảm thấy vô cùng nhục nhã, đó chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi mà lại không thể lập tức giết chết hắn sao?

Lâm Phi cũng đau đầu, kẻ này thật sự khó chơi, biết Thái Quyền đơn thuần cũng dễ đối phó, tự mình có thể chạy, nhưng thỉnh thoảng lại xuất ra một chiêu hàng đầu thuật, thực là quá giảo hoạt.

Lúc hai người sắp tiếp tục công kích thì một đạo thân ảnh màu đỏ thiêu đốt lên xích viêm hoả tốc đuổi đến, một con Viêm Long xông thẳng đến ngực của Biệt Tây Bặc khiến lão lùi ra mấy chục thước, khó khăn lắm mới tránh khỏi một kích đột nhiên tập kích này.

– Viêm Long thần tướng sao?

Biệt Tây Bặc nhận ra người đến là ai.

Long Thiên Cương lúc này mới xuất hiện bên người Lâm Phi, nghiêm mặt nói:

– Đừng ham chiến nữa, lò phản ứng hạt nhân ở dưới đáy biển của bọn chúng đã mất đi sự khống chế, sắp nổ rồi, những người khác đều đã rút lui rồi.

Tin tức này khiến Lâm Phi thất kinh, hắn nên sớm ngờ tới, đối phương hao tổn lượng lớn thiết bị như vậy, theo lý mà nói dùng lò phản ứng hạt nhân mới có thể thoả mãn nhu cầu năng lượng.

– Tại sao vào đây truyền tin cho ta?

Lâm Phi khó hiểu, quan hệ hai bên cũng không có tốt lắm thì phải.

Long Thiên Cương thản nhiên nói:

– Không có gì khác, ít nhất trên vấn đề Luyện Ngục quân đoàn, chúng ta không phải là kẻ thù.

Biệt Tây Bặc ở đối diện đương nhiên cũng nghe được tin tức này, trong lòng thầm mắng, khó trách lúc này không có ai tới giúp lão, thì ra vì căn cứ này sắp bị nổ tung.

Lão ý thức được một chọi hai khó có thể thắng được, huống chi Long Thiên Cương có Viêm Long Kim Thân độc bá, vốn khắc chế một thân âm khí của lão, vì thế không nói lời nào, trực tiếp lựa chọn như mũi tên lăng không chạy trốn ra ngoài.

Lâm Phi cùng Long Thiên Cương cũng không có truy theo lão, không lãng phí thời gian, việc cấp là phải rời khỏi phạm vi căn cứ này.

Nhưng đúng lúc này, trong bến cảng trong căn cứ không ít vũ khí loại lớn đã bị phá huỷ, một viên cầu khổng lồ màu đen từ dưới nước nhô lên.

Lâm Phi sớm đã nhìn thấy tàu ngầm viên cầu kỳ quái của Luyện Ngục quân đoàn nhưng không ngờ ở đây cũng có một con thuyền, còn ở dưới biển mà không có tổn hại.

Sau khi tàu ngầm mở ra một cánh cửa nhỏ, Biệt Tây Bặc ở phía dưới cười ha hả, đây đương nhiên là cách lão đi vào thuận tiện nhất, lão không nói lời nói liền chui vào bên trong tàu ngầm.

Viên cầu màu đen lập tức phong bế, đồng thời phóng ra hơn mười đạn pháo điện tử màu tím lam, đem cửa ra vốn đã lung lay sắp đổ, đá rơi ầm ầm như trời long đất nở.

Âm thanh của một cô gái từ trong viên cầu kia tán ra rõ ràng là Hoa Lộng Ảnh.

– Tử Khả Nhĩ Phổ. . . ở đó hưởng thụ uy lực nổ hạt nhân, đây là hậu quả của việc ngươi cùng Thiên Diện lừa ta! Nhưng cũng cần cảm ơn người, thuận tiện giúp ta trừ khử Viêm Long thần tướng. . . ha ha. . . thực sự là thu hoạch ngoài ý muốn. . .

Lời vừa nói ra, hắc cầu cũng chìm vào trong biến, biến mất không thấy nữa.

Lâm Phi trơ mắt nhìn cửa ra bị không biết bao nhiêu tảng đá to lấp đầy, căn bản không có một chút khe hở nào có thể chui vào, không khỏi có chút ảo não, khó trách từ lúc mình bắt đầu chiến với Biệt Tây Bặc đều không có cao thủ nào đến giúp, thì ra đối phương biết nơi này xuất hiện nổ hạt nhân, cố tình trì hoãn thời gian.

Từ lúc căn cứ bắt đầu sụp đổ bọn hắn cũng không có chính diện giao chiến để quyết phân thắng bại.

Long Thiên Cương nhíu mày nhìn một chút đống đá chất như núi:

– Với thực lực của hai ta, miễn cưỡng cũng mở ra được một lối ra.

Lâm Phi dứt khoát từ bỏ biện pháp này:

– Thời gian không kịp nữa rời, người xem bọt khí nước biển đã ngày càng đặc hơn, đợi đến khi chúng ta mở một con đường ra thì nơi này cũng nổ tung rồi.

– Vậy ngươi nói phải làm sao giờ? Trừ phi như bọn hắn đúng loại hắc cầu này rời đi? Bọn chúng nhất định sẽ không để lại cơ hội như vậy, e là sớm đã huỷ hắc cầu rồi.

Long Thiên Cương cũng gấp gáp lên, y cũng là người, tuy một lòng truy cầu võ đạo nhưng nếu như chết do bị nổ hạt nhân thì y không có cam tâm.

Lâm Phi bình tĩnh nhìn bốn phía, toàn bộ căn cứ sắp sụp đổ, cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại ở trên mấy thứ vũ khí lớn mà Luyện Ngục quân đoàn để lại ở cửa xuất hải.

Bởi vì lối ra bị lượng lớn cự thạch phong bế, những vật này đa phần đều không thể mang ra ngoài, trong đó lại có trang bị có vận tốc âm thanh siêu cao bắn ra đạn lúc trước từng đánh hắn.