Chương 688: Bị Cô Đánh Bại Rồi

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi thấy hơi kì lạ, vẻ mặt cô không giống như trước:

– Nhu Nhu, em làm sao thế? Hình như em có tâm sự gì phải không?

Phương Nhã Nhu tâm trạng nặng nề nói:

– Tên Lô Bân đó là kẻ hung ác có tiếng trong các gia tộc chữ Địa, là tướng lĩnh trẻ trung chủ lực trong quân đội. Những gì gã muốn đạt được trước nay chưa bao giờ dễ thỏa hiệp. Tuy là tiếng tăm không xấu nhưng tuyệt đối không phải là loại lương thiện gì.

Trước kia anh biết gã theo đuổi Nghiên Nghiên, sao lại cứ mặc kệ không quan tâm? Nếu như anh quan tâm Nghiên Nghiên hơn một chút hoặc là cử người đi bảo vệ cô ấy thì chẳng phải sẽ bớt nguy hiểm đi hay sao?

Nghe những lời cô nói, Lâm Phi vô cùng ngạc nhiên, hắn đứng sững người lại, ngay cả Bạch Hân Nghiên đứng bên cạnh cũng hơi kinh ngạc.

Bọn họ chưa từng thấy Phương Nhã Nhu tức giận một cách nghiêm túc như vậy, bởi ngày thường cô dịu dàng như nước, có chuyện buồn thì cũng u oán một chút, nhưng không ra mặt khó chịu như vậy, lại càng không lớn tiếng phàn nàn điều gì với Lâm Phi.

Vậy mà lần này vì chuyện của Bạch Hân Nghiên mà cô lại chất vấn Lâm Phi như vậy, khiến cho không chỉ có Lâm Phi ngạc nhiên và xấu hổ mà Bạch Hân Nghiên cũng vô cùng cảm động.

-Nhu Nhu, cô đừng nói như vậy, mọi chuyện đều đã qua rồi mà? Cũng điều tra xong xuôi rồi. Lâm Phi đâu phải là thần, làm sao có thể chu toàn tất cả mọi chuyện chứ. Cô quan tâm tôi như vậy… tôi thực sự rất cảm ơn cô.

Bạch Hân Nghiên bước lên, nắm lấy hai tay Phương Nhã Nhu, mỉm cười khuyên nhủ cô.

Phương Nhã Nhu lắc đầu nói:

– Cô đừng nói đỡ cho anh ấy! chính vì cái gì cô cũng nghe theo ý anh ấy, không tự nghĩ cho mình nên mới nguy hiểm như thế! cho dù cô không vì bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ cô chứ. Dì Hạ mà biết suýt chút nữa cô bị sát thủ máu lạnh hại chết thì dì ấy sẽ lo lắng đến mức nào chứ?!

– Tôi…

Bạch Hân Nghiên cứng họng, vì những lời Phương Nhã Nhu nói ít nhiều cũng đánh trúng nội tâm yếu ớt của cô.

Đôi mắt hạnh của Phương Nhã Nhu lóe lên một tia óng ánh, cô nhìn Lâm Phi nói:

-Anh đã từng nghĩ nếu như Nghiên Nghiên không tu luyện công pháp của Hạ gia để có thể dồn độc ra thì hôm nay rất có thể cô ấy đã bị trúng độc mà chết rồi không?

Lâm Phi im lặng, nghe xong những lời cô nói, hắn thấy vừa hổ thẹn vừa hối hận, áy náy nói:

-Em nói đúng… là tại anh sơ suất quả.

– Không phải anh sơ suất, mà là anh hoàn toàn không coi những người xung quanh anh ra gì. Anh có tâm trạng đi ngắm cá heo với Tô Ánh Tuyết, giải phẫu cho con rùa đen của cô ấy, vậy mà anh lại không nghĩ cách bảo vệ Nghiên Nghiên một chút, như thế chẳng phải là anh quá nhẫn tâm hay sao?!

Phương Nhã Nhu nói xong câu đó liền bỏ chạy “bịch bịch ” xuống lầu, vừa chạy vừa lau nước mắt.

Cô cũng không biết tại sao mình lại nói những câu nặng nề như thế… như vậy hoàn toàn không giống cô. Nhưng cô không thể khống chế được, cô muốn nói ra hết tất cả những điều này.

Lâm Phi đứng như trời trồng, ánh mắt đăm đăm, đầu óc đau nhức.

Chị em Thiên Diện thì chẳng có cảm giác gì, vội vã đợi Bạch Hân Nghiên dạy các cô công pháp. Nhưng Bạch Hân Nghiên lại nhận ra điều gì đó, khẽ thở dài.

– Hình như Nhu Nhu đã chịu quá nhiều oan ức và kích động, bình thường cô ấy không như vậy, anh đừng nghĩ nhiều quá. – Bạch Hân Nghiên an ủi Lâm Phi:

– Có lẽ là mấy ngày nay anh dành nhiều thời gian cho Tô Ánh Tuyết quá, thực ra hàng ngày anh cũng nên quan tâm tới mọi người trong gia đình.

Lý Ủy Nhiên cười hì hì, làm cái mặt quỷ:

– Đàn ông là những kẻ tham lam, càng tốt với anh ta thì anh ta càng chẳng thèm quan tâm, con cá không câu được mới là con cá to!

Lâm Phi quay đầu lại nhìn cô, tuy rất muốn đưa tay ngắt đầu cô bé này ra khỏi cổ nhưng hắn cảm thấy những lời này cũng đúng.

Hắn giống như quá vô tâm với cảm xúc của Phương Nhã Nhu, cho rằng trong cuộc sống hàng ngày, cô bận bịu đi đi lại lại, còn nhẫn nhịn khi hắn ở bên những người phụ nữ khác như vậy là điều đương nhiên nên hắn đã quên mất rằng hắn nên dành thời gian để nghe những tâm tư trong lòng cô.

– Sao em biết như thế?

Thiên Diện tò mò quay sang hỏi em gái.

Lý Ủy Nhiên đắc ý ngẩng lên vuốt vuốt tay, giơ chiếc điện thoại không biết “mượn ” của ai ra, nói:

– Dạo này em luôn nghiên cứu những chuyện này, trong tiểu thuyết ngôn tình toàn viết như thế.

Lâm Phi không còn tâm trạng nào để đùa giỡn nữa, hắn lặng lẽ đi xuống lầu, bước vào phòng Phương Nhã Nhu.

Han muốn gõ cửa, nhưng rồi lại thôi, chỉ đứng ngoài nghe tiếng khóc sụt sùi của Phương Nhã Nhu ở trong phòng.

Lâm Phi đứng sững trước cửa phòng, phân vân không biết có nên gõ cửa hay không. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên Tạ Doanh Doanh không biết từ đâu đi tới. Trên tay cô còn cầm một chiếc túi to đang tỏa ra những mùi thơm đến mê người, hình như là đồ ăn.

Thấy Lâm Phi đang loay hoay ở đó, Tạ Doanh Doanh bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:

– Em nghe thấy hết rồi, mọi chuyện không phải chỉ đơn thuần là vì Hân Nghiên đâu. Có khi trong lòng Nhã Nhu đã buồn phiền từ lâu rồi, góp gió thành bão, chuyện hôm nay cũng là giọt nước làm tràn ly mà thôi. Tiểu Phi Phi, bây giờ em khuyên anh đừng làm phiền cô ấy nữa, để cô ấy yên tĩnh một chút thì hơn.

Hiếm khi Tạ Doanh Doanh nói ra những câu nghiêm túc như vậy, Lâm Phi cũng thấy đáng tin, hỏi:

-Em mang theo cái gì thế? Đồ ăn à?

Tạ Doanh Doanh cười quyến rũ:

– Cái này không phải cho anh đâu, em phải nhờ vào mấy thứ đồ tốt này để trao đổi lấy những chứng cứ trong tay Nhã Nhu cơ.

Nói xong, Tạ Doanh Doanh đẩy Lâm Phi ra, cô chẳng thèm gõ cửa, xông thẳng vào phòng, còn tiện tay đóng cửa phòng lại.

Lâm Phi đi đi lại lại trước cửa phòng, vốn dĩ hắn định tìm Lô Bân giải quyết chuyện này nhưng bây giờ đành phải đợi Phương Nhã Nhu bớt giận trước đã.

Trong phòng, Phương Nhã Nhu thấy Tạ Doanh Doanh đột nhiên đi vào, tay mang theo túi đồ, cô vội vàng nhảy từ trên giường xuống, tay lau nước mắt, vẻ mặt đề phòng nói:

-Cô vào làm gì?

– Honey, đừng kích động, hôm nay tôi không đến chọc giận cô đâu. Tôi cố ý mang ít đồ cô thích đến để chịu tội với cô.

Tạ Doanh Doanh đưa túi đồ cho Phương Nhã Nhu.

Cô nhận lấy túi xong, ngửi thấy mùi thơm trong túi, còn đang nóng hôi hổi, lập tức cảm thấy sự quen thuộc.

Phương Nhã Nhu nhìn Tạ Doanh Doanh với ánh mắt kì quái rồi đặt chiếc túi lên chiếc bàn tròn, lấy chiếc hộp giữ nhiệt bên trong ra.

Bên trong chiếc hộp giữ nhiệt đó chính là mười chiếc bánh bao trắng nõn nà, cái nào cái nấy đều có hạt đậu đỏ cát trên đỉnh.

– Đây là… – Phương Nhã Nhu vừa ngạc nhiên vừa vui sướng: Bánh bao đậu cát đầu ngõ Thanh Hoa

Tạ Doanh Doanh cười mỉm chi, bước lại gần nói:

– Mấy ngày nay tôi phải cử người đi tìm kiếm, thậm chí phải nhờ cục dân chính tìm những thông tin chính xác về đầu bếp làm món bánh bao đậu cát năm đó mới tìm được nhà vị đầu bếp kia đấy. Người đầu bếp ấy giờ không làm bánh bao rồi. Tôi phái bỏ tiền ra nhờ ông ấy làm cho mấy cái để hôm nay mang đến cho cô đấy.

Trong mắt Phương Nhã Nhu tràn đầy hoài niệm, cầm chiếc bánh bao trong hộp giữ nhiệt ra, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu xuống hít hà cái hương vị kia:

– Năm đầu tiên ở tiểu học, gần như tuần nào cũng đến đầu ngõ kia mua bánh bao đậu cát, có đến mấy lần bị về nhà muộn, khiến chú tài xế nhà chúng ta bị mắng oan… Hương vị này vẫn giống y hệt năm đó, có mùi sữa thơm ngọt.

Trong mắt Tạ Doanh Doanh cũng ngập tràn những kí ức vô hạn, dịu dàng gật đầu, cười nói:

– Khi đó chúng ta còn bàn nhau xem người đầu bếp kia bỏ thêm loại sữa gì vào bánh, nhưng mà ông ấy nhất định không chịu nói, bảo đấy là tay nghề độc môn gia truyền… Lúc ấy tình cảm của chúng ta vẫn còn rất tốt.

Nghe đến đó, Phương Nhã Nhu nhìn Tạ Doanh Doanh với ánh mắt phức tạp:

– Cô muốn dùng bánh bao đậu cát này để đổi lấy tấm ảnh chụp lần trước của cô à?

-À nha, cái này bị tiểu thư Nhu Nhu thông minh lanh lợi của chúng ta phát hiện ra rồi. – Tạ Doanh Doanh làm bộ đáng thương:

– Vậy cô có đưa cho tôi không? Cái tấm ảnh đó cứ bị cô giữ mãi, làm tôi cứ phải chờ đợi trong lo lắng đó nha.

– Trừ khi sau này ngày nào tôi cũng được ăn bánh bao đậu cát này, nếu không thì miễn bàn. Phương Nhã Nhu đâu có dễ bị mua chuộc như vậy, cô há miệng cắn một miếng bánh bao vẫn còn đang nóng hôi hổi, thản nhiên ngồi hưởng thụ.

Mùi vị của kí ức này khiến cô tạm thời quên đi những tổn thương về tình cảm vừa nãy.

Tạ Doanh Doanh cười giảo hoạt:

– Tôi đã biết trước được như vậy nên đã chi tiền để người đầu bếp kia chuyển nhà đến Lâm An, vị đầu bếp kia sẽ đưa con lão đến mở tiệm bánh bao đậu cát, sau này cô muốn mua bao nhiêu thì mua!

– Khụ… – Phương Nhã Nhu vừa cắn được một nửa, suýt chút nữa bị nghẹn. Cô nhìn Tạ Doanh Doanh, dở khóc dở cười:

– Đúng là bị cô đánh bại rồi.

– Hì hì, Nhu Nhu yêu quý, cô chỉ cho tôi chỗ để bức ảnh đi…

Tạ Doanh Doanh đưa tay vuốt ve đùi Phương Nhã Nhu.

Phương Nhã Nhu vội vàng tránh né, tức giận liếc:

– Đừng sờ tôi! Nói thật với cô là không có ảnh ọt gì đâu! Tôi xóa lâu rồi. Tôi giữ mấy cái hình ấy lại thấy buồn nôn lắm