Chương 462: Bí mật của Diệp gia

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Diệp Tuyền hiêu rõ liền gật đâu:

– Được, được, quả thực mạng người quan trọng…Ba người theo ta, lão gia đã chờ ở phòng họp, không ít trưởng lão và gia thần đều ở đây.

Lâm Phi ba người đi thảng vào đại sảnh nhà chinh, Diệp Vô Nhai đúng là đã sớm chờ ở đó.

Thấy Lâm Phi bước vào, không ít người đều lộ vẻ căng thẳng. Thật sự là hai lần đại chiến trước kia của Lâm Phi đã để lại không ít hình ảnh khủng hoảng.

Lô Vũ Cầm thì vẻ mặt âm trầm, lần trước đi Lâm An giải quyết mẹ con Hứa Vân không thể thành công cũng do Lâm Phi làm lỡ. Sau này bà còn bị Diệp Vô Nhai trách cứ vì chuyện này, sao có thể không hận Lâm Phi.

– Sao các ngươi đã đến rồi, Huy nhi nhà ta đâu?

Lô Vũ Cầm vẻ khỏ chịu chất vấn, lần này làởđịa bàn của bà ta, bà ta vô cùng cao ngạo.

Lâm Phi chăng thèm để ý đến bà ta, nói với Diệp Vô Nhai:

– Ta có chút việc muốn hỏi riêng ông, ra ngoài cùng ta một chút.

Diệp Vô Nhai chậm rãi đứng lên, nhưng lại là đi đến trước mặt Tử Huyên, mày kiếm hơi nhíu:

– Năm đó không phải mày đã nói sẽ không bao giờ trở về cái nhà này hay sao?

– Ai nói tôi về nhà? Đây chẳng qua là vì tôi lo cho Hứa Vi nên theo đến giúp đỡ mà thôi. Không giống một số người nào đó, con gái ruột xảy ra chuyện cũng coi như không.

Diệp Tử Huyên hừ lạnh nói.

Diệp Tuyền ở sau nghe được những lời này liền lắc đầu một hồi, còn những người lớn tuổi của Diệp gia ở bên cạnh lại xì xào bàn tán, không ít người đều nhận ra Diệp Tử Huyên.

Đã nhiều năm trôi qua, thật sự rất nhiều người đã coi nhẹ việc đuổi Diệp Tử Huyên ra khỏi phủ năm đó, nên không phản ứng quá mạnh.

Diệp Vô Nhai dường như cũng không muốn cùng Diệp Tử Huyên truy cứu đến cùng, nói với Lâm Phi:

– Đến viện !!!.

Vừa dứt lời chỉ thấy Diệp Huy dẫn Lục Vũ Phỉ hùng hổ đi từ ngoài vào.

– Huy Nhi, sao giờ con mới về, vị này chắc là Lục tiểu thư, hoan nghênh đến Diệp gia. – Lô Vũ Cầm vội vàng đến đón tiếp ,nói với Diệp Vô Nhai: – Anh à, Lục tiểu thư vừa đến, phải mở tiệc thiết đãi mới phải, sao có thể không quan tâm đến nhiều người vậy mà đến viện gì gì đó. Có chuyện gì thì để nói sau, sao lại thất thố vậy được.

Diệp Huy hừ lạnh:

– Cha, mấy người này vốn không coi trọng Diệp gia chúng ta. Ở bên ngoài sân bay còn trực tiếp cướp xe của chúng con. Con thấy họ không tốt đẹp gì vẫn nên coi chừng tốt hơn.

– Thật sao? Bọn họ cướp xe đến đây? – Lô Vũ cầm nghe xong càng tức giận, vẻ mặt hầm hầm mắng Diệp Tuyền ở một bên một trận: – Diệp Tuyền. Ông già rồi nên hồ đồ sao? Sao có thể không rõ ràng đã cho bọn họ vào. Đây không phải là làm mất mặt Diệp gia sao?

Diệp Tuyền ôm thắt lưng, khúm núm cúi thấp đầu, không dám gánh tội thay, luôn miệng nhận lỗi.

– Bà giận dữ cái gì chứ? Lúc chú Tuyền ở nhà này, bà còn chưa biết đang ở đâu. Người đàn bà chanh chua.

Diệp Tử Huyên không thể chịu nhịn liền gắt một hồi với Lô Vũ cầm, tính khí cáu kỉnh.

– Cô…cô dám mắng tôi chanh chua? Lô Vũ Cầm đâu chịu bỏ qua, bị nhục nhã vậy trước mặt bao nhiêu người tất nhiên phải đánh trả.

Ngay lập tức, hai người đàn bà mắng chửi nhau như ở chợ, khiến căn phòng trở nên ồn ào

Lâm Phi sầu não lau mặt một cái, thật lắm chuyện phiền hà.

– Đủ rồi. – Diệp Vô Nhai quát một tiếng, cắt ngang trận tranh cãi kịch liệt của hai người phụ nữ, sắc mặt âm trầm nói: – Thật là mất mặt…. Cuộc họp hôm nay hủy bỏ ở đây, những việc còn lại ta xử lý.

– Cha, lẽ nào chuyện này cứ vậy đã xong sao? Diệp gia chúng ta có thể giữ được người này không.

Diệp Huy ra vẻ ưỡn ngực nói.

Ánh mắt Diệp Vô Nhai lạnh lùng như hàn tinh nhìn chằm chằm đứa con cả của mình:

– Hả? Vậy, ngươi nói phải làm gì bây giờ.

– Con thấy, cô gái bị bắt cóc đó vốn không được xem là con cháu Diệp gia, tìm hay không cũng chẳng gấp gáp gì. Bọn họ đã coi thường Diệp gia chúng ta như vậy, chúng ta cũng không cần phải trợ giúp gì cả. Có chăng chúng ta chỉ hoan nghênh Lục tiểu thư là được rồi.

Diệp Huy nói xong còn tao nhã lễ độ nhẹ gật đầu với Lục Vũ Phỉ.

– Hừ. – Lâm Phi nghe đến đây, không khỏi cười lạnh nói: – Không phải con cháu Diệp gia…Không tìm thấy cũng không gấp. Ý của ngươi là gì, người nhà các ngươi là mạng thế người nhà người khác thì không phải sao?

Diệp Huy cao ngạo nói:

– Chẳng qua năm đó con hầu ấy quyến rũ cha ta mới sinh ra đứa con hoang đó. Mẹ con nó đã hại mẹ ta đau khổ nửa đời, có chết cũng không đáng tiếc.

Nghe thấy những lời này, Lô Vũ Cầm cảm động che miệng nước mắt rưng rưng.

Còn Diệp Vô Nhai thì yên lặng không lên tiếng dường như chuyện này không hề liên quan đến lão vậy.

– Ngươi còn dám nói Hứa Vi là con hoang, ta giờ sẽ khiến ngươi khỏi sinh luôn.

Âm thanh của Lâm Phi lạnh thấu xương.

Diệp Huy cười ha hả:

– Ngươi dám không? Ngươi cho rằng ta không biết, ngươi đã bị thiền sư Linh Tố của Thiếu Lâm phát lệnh truy nã, còn dám gây chuyện, e rằng không phải là giam giữ ngươi mà là muốn lấy mạng ngươi. Hơn nữa, ta chưa hẳn có thể thắng ngươi nhưng nhất định có thể đôi phó với ngươi.

Lời của Diệp Huy chưa nói xong, liền không nói được nữa.

Gã thấy bụng dưới của mình bị một nắm đấm chạm cả về sau, vừa cười nói xong, cơ thể đã bị một luồng hơn mười sóng thước liên tiếp truyền đến đánh trúng, như một quả pháo với năng lượng tiềm tàng, điên cuồng bay ra ngoài.

Mọi người chi thấy gã đột nhiên bay đến cửa chính, khi cơ thể ở giữa không trung, không chịu được liền phun ra một ngụm máu, rồi ngay sau đó lăn mười mấy vòng trên mặt đất như một con chó chết, đụng vào một cây hòe lớn mới ngừng lại được.

Lúc này, thân ảnh của Lâm Phi đã đứng ở vị trí Diệp Huy đứng, mọi người đều không thấy rõ Lâm Phi ra tay khi nào.

Có lẽ mọi việc vẫn chưa kết thúc, thấy Diệp Huy vận chân khí, muốn từ đất bò dậy, thân ảnh Lâm Phi lại như bão táp xông tới lần nữa.

Ngón cái chế trụ ở cổ Diệp Huy, nhấc cả người gã lên, hai tròng mắt sáng rực của Lâm Phi nhìn chằm chằm Diệp Huy, sát khi lẫm liệt.

Diệp Huy vốn muốn vận công phản khảng nhưng phát hiện vừa chạm phải ánh mắt đằng đằng sát khí của Lâm Phi tim liền sợ tới mức vỡ toang rồi.Loại sát khí Tu La uyên thâm này căn bản không phải là loại mà công tử đại gia sống trong an nhàn sung sướng từ nhỏ như gã có thể chịu đựng được.

– Ba ngươi cũng không chịu được một chưởng trên tay ta, ngươi là cái thá gì chứ.

Nói xong, đầu gối chân phải của Lâm Phi liền đá vào vị trí giữa hai chân Diệp Huy.

– A! Diệp Huy kêu lên thảm thiết như heo bị làm thịt, khóe mắt như muốn nứt ra.

– Không đánh xuyên người là để ngươi biết nửa đời sau thế nào là không có giống nòi. Kẻ làm mất thể diện Diệp gia các ngươi không phải chúng ta mà chính là ngươi.

Lâm Phi cảm thấy mệt mỏi liền ném Diệp Huy xuống đất, quay đầu nói với Diệp Vô Nhai:

– Có thể đi được chưa.

Tất cả mọi người đều choáng váng, không hề có cách thức hay chiêu gì đáng nói, đơn thuần chỉ là sức mạnh của Hùng Bi Bàn và sự mau lẹ của linh xà vậy mà làm cho Diệp Huy cảnh giới Tiên Thiên sợ chết khiếp.

Lục Vũ Phỉ thấy Lâm Phi liên tiếp dũng mãnh phi thường liền thất thần, đấu cùng Lâm Phi, con cháu những gia tộc này thật không có mắt. Nếu người đàn ông này không phải kẻ thù giết cha mình thì tốt biết bao.

– Huy Nhi.

Lô Vũ Cầm lớn tiếng kêu gọi, chạy tới vội vàng nâng con trai dậy, nhưng lại phát hiện Diệp Huy đang sùi bọt mép, hai tròng mắt trợn lồi ra, tất cả đều là tơ máu, đủ thấy quyền vừa rồi của Lâm Phi thảm thế nào.

Lô Vũ Cầm đâu có cam lòng như vậy, quay đầu thấy Diệp Vô Nhai thờ ơ không nhịn được gắt lên:

– Diệp Vô Nhai! Con trai ông bị người ta đánh thành bộ dạng này. Lẽ nào ông không báo thù cho nó sao?

Diệp Vô Nhai không chút động tĩnh, quay đầu khoát tay chặn lại, ý bảo tất cả mọi người đứng ở đó xem trò vui, kẻ nào phải đi thì cút xéo mau.

Mọi người ở đây đều mừng thầm trong lòng, tên tiểu tử Diệp Huy này không thức thời lại quá kiêu ngạo vốn không hiểu rõ tình hình thực tế. Không phải Diệp Vô Nhai cha gã không muốn giúp gã mà là Diệp Vô Nhai cũng không phải đối thủ của Lâm Phi, ngươi ở đó giãy giụa cái gì?

Nhưng Diệp Vô Nhai thật sự cũng không thể chịu vậy, con trai lão nửa đời sau không thể sinh con nữa, lão vẫn khí định thần nhàn như vậy dường như không có cảm giác gì thật là gan dạ.

Nhưng những quân nhân cùng quan chức đều biết rõ đó là cách giả bộ hồ đồ, thế nên đều không lên tiếng mà cáo biệt rời khỏi.

Lô Vũ Cầm tràn đầy thù hận trong mắt, nhung lại không dám liều mạng xông lên, chỉ vội vàng gọi người đưa Diệp Huy đi điều trị.

Đồng thời, Lâm Phi lại cùng Diệp Vô Nhai đến nơi yên tĩnh sau hậu viện đi theo chỉ có Thiên Diện, Diệp Tử Huyên và Lục Vũ Phỉ.

– Đứa trẻ đó không phải người của Diệp gia chúng ta, các ngươi đến đây tìm ta là lãng phí thời gian rồi.

Diệp Vô Nhai ngồi trên ghế đá, ánh mắt nhìn đình Thạch Tạ xa xa, nhàn nhạt nói.

– Ta không cho rằng như vậy. Lâm Phi phân tích nói: – Ta nghĩ tất cả các khả năng, nếu Hứa Vi mà không mang dòng máu cùa Diệp gia thì quân đoàn Địa Ngục sao phải bắt cô ấy chứ. Bởi vì bọn chúng rõ ràng có sự lựa chọn tốt hơn có thể dùng để đối phó với ta nhưng bọn chúng lại chọn Hứa Vi, ta nghĩ …ngươi nhất định giấu chúng ta điều gì đó mà nó có trên người Hứa Vi, chắc hắn là bí mật gì đó.

– Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, mọi điều về mẹ con bọn họ, người đều đã biết hết rồi.

Diệp Vô Nhai nói.

Lâm Phi cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, ngược lại nói:

– Diệp gia các ngươi hiện nay còn có người lợi hại hơn ngươi sao. Ta nói là kẻ tu luyện Sâm La Vạn Tượng tâm pháp.

– Không có.

Diệp Vô Nhai quả quyết nói.

– Vậy tâm pháp Sâm La Vạn Tượng bị ăn cắp hoặc bị tiết lộ ra ngoài sao?

Lâm Phi lại hỏi.

Diệp Vô Nhai nhìn hắn với ánh mắt lạ lùng:

– Sao ngươi nói vậy? chẳng lẽ bên ngoài ngươi gặp cao thủ sử dụng tâm pháp Sâm La Vạn Tượng sao?

Lâm Phi lấy ra một tấm hình đã chuẩn bị từ trước, để lên bàn đẩy sang cho Diệp Vô Nhai.

– Đây là thủ cấp của ma tướng Địa Ngục mà ta đã chém, bởi thủ cấp không để được lâu nên ta đã chụp lại. Ngươi xem có nhận ra kẻ này không?