Chương 535: Thân Thiết Như Chị Em

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Cũng không phải hai người chưa từng gặp nhau, trước đây ở bệnh viện hay trong một số trường hợp công khai. Nói chung, đây không phải lần gặp đầu tiên.

Nhưng tối nay rõ ràng thân phận của hai người đã khá rõ rệt nên họ cũng tương đối nhạy cảm.

Cho dù biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng tới nhưng đối với hai người, đây cũng là một thử thách.

Một người từ người hầu chuyển thành tình nhân, một người từ hồng nhan chuyển thành vị hôn thê. Hơn nữa hai người đã từng không có ý nghĩ phát triển với Lâm Phi, chỉ trách tên đàn ông không biết xấu hổ này, hai người phụ nữ hắn đều muốn.

Có vẻ như Lâm Phi không thấy điểm gì bất thường. Hắn bỏ qua việc bác và em gái liên tục nháy mắt với mình mà tự nhiên nói:

– Nhã Nhu, tối nay Hân Nghiên sẽ ở đây. Lát nữa em sắp xếp cho cô ấy một căn phòng nhé, phòng khách còn trống nhiều mà.

Nghe như vậy, Phương Nhã Nhu khẽ ngây người. Theo bản năng cô nhìn sang Hứa Vân ở bên cạnh rồi như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt ánh lên sự bất đắc dĩ.

– Vâng, em biết rồi, để cô ấy ngủ cạnh phòng em đi. Hân Nghiên sẽ không để ý chứ.

Phương Nhã Nhu cười dịu dàng, tỏ vẻ nhiệt tình.

Thường ngày mỗi khi Diệp Tử Huyên và Lão Bao ngủ lại, chuyện này đều do Hứa Vân sắp xếp. Nhưng Lâm Phi cố ý bảo Phương Nhã Nhu sắp xếp chứng tỏ hắn muốn mọi người biết, cô chính là nữ chủ nhân trong tương lai của ngôi nhà này nhưng cũng hy vọng cô sẽ chấp nhận thân phận của Bạch Hân Nghiên.

Lúc này cho dù được sắp xếp ngủ ở bếp Bạch Hân Nghiên cũng không để tâm, vì sự độ lượng của Phương Nhã Nhu khiến cô vô cùng vui vẻ.

Hình như cô không nhìn ra chút khó chịu nào từ trên mặt Phương Nhã Nhu ngược lại còn có chút nhiệt tình, gọi kẻ “tình địch” như cô ta không có chút ngại ngùng.

Khó trách Lâm Phi quyết định kết hôn với cô gái này, chung quy vẫn là cô gái xuất thân từ đại gia tộc. Riêng về thái độ, phản ứng này, những người phụ nữ bình thường cho dù muốn cũng không làm được.

Lâm Phi nói xong mấy lời này cũng không buồn quan tâm hai người phụ nữ sẽ ra sao. Hắn để hai người lên gác thu dọn phòng còn mình thì tới hỏi thăm Lâm Đại Nguyên về chuyện bên phía tỉnh Tô, tình hình bố mẹ vợ của ông.

Lâm Đại Nguyên đã sớm miễn dịch với người cháu trai “phong lưu” này, nghe Lâm Phi nhắc đến gia đình vợ mình, ông ta không khỏi thổn thức.

– Bác à, chuyện đã qua cháu nghĩ bác cũng nên quên đi, gỡ bỏ mọi khúc mắc trong lòng đi thì hơn. Tuy cháu không biết năm đó bác gái qua đời như thế nào nhưng cháu cũng đoán được. Bác không nên tự trách mình như vậy, mọi người đều hiểu mà.

Lâm Phi ngồi trên ghế, trịnh trọng khuyên nhủ.

Lâm Đại Nguyên nhìn sang con gái vẫn luôn giữ im lặng, trên mặt Lâm Dao có điểm u uất.

– Haiz. . .

Lâm Đại Nguyên than khổ:

– Thật ra bác cũng rất hối hận. Năm đó, trước khi qua đời mẹ của Dao Dao đã hỏi bác, tình yêu khó quên nhất đời bác là với bà ấy hay là với người trước đó. . .

– Bà ấy là một người phụ nữ truyền thống. Trước khi kết hôn bà ấy đã biết rõ bác có một hồi ức khó quên nhưng chưa từng hỏi bác về chuyện đó. Mãi đến khi chuẩn bị rời xa cõi đời này bà ấy mới hỏi bác câu hỏi đó.

– Nhưng bác lại do dự, không biết nên trả lời như thế nào. . . Trong lòng bác bà ấy là mẹ của con gái bác, là người vợ đã cùng bác trải qua mọi hoạn nạn. Sao bác có thể đánh đồng bà ấy cùng người phụ nữ kia?

– Thật ra, lúc ấy bác đã muốn nói với bà ấy đây là chuyện không thể so sánh nổi. Nhưng bác chưa kịp hiểu rõ vấn đề này, da mặt lại mỏng không thể nói ra những lời như thế. Bác chỉ biết trơ mắt nhìn bà ấy rơi vào tình trạng khẩn cấp, cứ thế mà ra đi. . .

Lâm Dao ngẩng đầu nhìn cha, trong mắt có kinh ngạc. Dĩ nhiên cô không ngờ năm đó cha không trả lời mẹ không phải vì cha không yêu mẹ, mà vì cha thấy ông không thể so sánh giữa mẹ và người phụ nữ kia.

– Là bác quá ngu ngốc.

Lâm Đại Nguyên kích động nói:

– Nếu bác có một phần dối trá, biết nói lời hay ý đẹp phụ nữ thích nghe như tiểu tử cháu thì không đến nỗi để bác gái cháu phải ra đi mà chưa hiểu rõ mọi chuyện như vậy. . .

Lâm Phi lúng túng sờ mũi:

– Bác à, cháu nào có dẻo miệng như thế. Bác đừng nói bậy trước mặt Dao Dao như vậy chứ.

Lâm Đại Nguyên cười ha hả, rõ ràng không cho là Lâm Phi nói đúng.

Hai ngày nay ông ta cũng mệt rồi, nói xong những lời này lại nhìn Lâm Dao do dự như có lời muốn nói rồi lại thôi. Cuối cùng ông cũng không nói gì mà lên lầu nghỉ ngơi.

Lâm Phi cười tủm tỉm hỏi em gái:

– Dao Dao, còn định quay lại công ty tiếp tục thu âm không?

Sắc mặt Lâm Dao ảm đạm, cô lắc đầu đáp:

– Không cần nữa. . . Em nghĩ, có lẽ em không phù hợp làm việc này. Người phụ nữ kia chỉ vì mối quan hệ với cha mà giúp đỡ em. Em không thích như vậy.

– Anh, với quan hệ của anh có thể giúp em thanh lý hợp đồng với công ty được không? Em không muốn có quan hệ gì với người phụ nữ kia hết.

Lâm Phi trầm ngâm trong giây lát rồi gật đầu:

– Anh hiểu nhưng trước khi em quyết định rút lui khỏi công ty, ngày mai hãy cùng anh đi đến một nơi.

– Đi đâu ạ?

– Ngày mai em sẽ biết.

Lâm Phi cười thần bí.

Lâm Dao trừng mắt nhưng cũng rất tò mò với chuyện này.

Đêm khuya, Lâm Phi vào phòng thí nghiệm. Hắn không có lòng dạ nào để ngủ, đây chắc chắn lại là một đêm không ngủ vì hắn còn phải xử lý Lý Long Kiêu.

Có sự giúp đỡ của Ô Lỗ Lỗ, Lý Long Kiêu luôn ở trong trạng thái bị thôi miên. Chỉ đơn thuần để anh ta ngủ một giấc hoàn toàn không phải là chuyện khó với Ô Lỗ Lỗ. Hơn nữa đại não của Lý Long Kiêu cũng sẽ không bị tổn thương.

Điều khiến Lâm Phi bất ngờ là Thiên Diện đã sớm ở trong phòng thí nghiệm chờ hắn.

Cô vừa đánh máy nhanh như chớp, không biết đang biên soạn chương trình gì, bình thản nói:

– Cái tên Ô Lỗ Lỗ kia trốn ở đâu rồi, sao tôi không tìm ra cậu ta.

Lâm Phi không trả lời câu hỏi này. Việc Ô Lỗ Lỗ ẩn thân vì cậu ta không muốn người không quen biết được.

– Cô định cả đêm ở phòng thí nghiệm của tôi để lập trình sao?

Thiên Diện đứng dậy, lắc đầu:

– Tôi chỉ muốn xem anh nghiên cứu anh ta như thế nào. Cái này còn hay hơn cả việc luyện công hay đi ngủ nhiều.

Lâm Phi dở khóc dở cười:

– Cô lại không hiểu khoa học và sinh vật học về bộ não rồi. Nếu không có giúp tôi làm chút việc liên quan đến máy tính đi?

– Anh muốn làm gì?

Thiên Diện vừa nghe có việc để làm, hai mắt sáng ngời.

Nhưng sau khi Lâm Phi đem một nhiệm vụ “đơn giản” giao cho cô ta, cô ta lại không vui nổi nữa rồi. Cô ta bỏ lại một câu “chả thách thức gì cả” rồi quay người đi.

Nhưng Lâm Phi cũng không nói thêm gì. Hắn biết rõ, tuy ngoài miệng Thiên Diện nói không thích nhưng cô đã nhận nhiệm vụ nhỏ này.

Chờ Thiên Diện đi, Lâm Phi mới lấy mẫu máu của Lý Long Kiêu tiến hành nghiên cứu.

Nhưng Lâm Phi không biết cùng lúc đó hai người phụ nữ dưới lầu cũng đang xảy ra những chuyện hắn không ngờ tới.

Phương Nhã Nhu mặc áo ngủ chủ động đến gõ cửa phòng Bạch Hân Nghiên.

Sau khi cửa mở ra, Bạch Hân Nghiên cũng vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt sũng, trên người mặc bộ quần áo ngủ bằng bông. Thấy Phương Nhã Nhu đến gõ cửa, cô khẩn trương cười gượng gạo:

– Bác sỹ. . . bác sỹ Phương.

– Cứ gọi tôi là Nhã Nhu là được rồi.

Phương Nhã Nhu cười điềm tĩnh:

– Hình như áo ngủ của tôi rất hợp với cô đấy.

Bạch Hân Nghiên khẽ gật đầu. Quả thật, nói về dáng người, hai người họ không khác nhau là mấy.

– Gần đây tôi mới bắt đầu tu luyện. Nghe nói Hân Nghiên đã luyện võ từ lâu, tôi còn nhiều chỗ chưa hiểu nên muốn hỏi cô. Tôi nghĩ tới chắc cô cũng luyện công không ngủ, có thể nói chuyện với tôi được không?

Phương Nhã Nhu hỏi đây chờ mong.

Bạch Hân Nghiên cũng không phải kẻ ngốc, sao có thể nghe không hiểu ý của đối phương. Nếu tu luyện có vấn đề, hỏi ai cũng chưa đến phiên cô. Lâm Phi đang ở trên lầu mà.

Cố ý chạy tới hỏi cô chỉ là mượn cớ mà thôi, chỉ là muốn có thêm cơ hội nói chuyện mà thôi.

Điều này có thể thắt chặt mối quan hệ giữa hai người. Dĩ nhiên Bạch Hân Nghiên không từ chối cũng không nói ra. Cô vội vàng gật đầu chân thành:

– Dĩ nhiên rồi, mau vào đi, chỉ cần cô đừng chê tôi kém hiểu biết là được rồi.

– Sao thế được, tôi không có chút căn bản nào cả. Phương Nhã Nhu mỉm cười, cô ta cảm thấy nói chuyện với Bạch Hân Nghiên cũng khá thoải mái. Có thể hai người đều đã có kinh nghiệm sống, sẽ không nói ra một số chuyện ngây thơ.

Cả đêm Phương Nhã Nhu đều ở trong phòng Bạch Hân Nghiên. Sáng sớm, lúc cùng xuống lầu hai người đã cười nói như chị em.

Thậm chí lúc Phương Nhã Nhu vào bếp làm đồ ăn sáng Bạch Hân Nghiên cũng đi theo rất tự nhiên, giúp đỡ Phương Nhã Nhu khiến cho một người giúp việc như Hứa Vân chả có gì để làm.

Lâm Đại Nguyên nhìn thấy hết cảnh tượng này. Ông vừa thấy hài lòng vừa cảm khái. Ủng hộ Lâm Phi lấy Phương Nhã Nhu là một quyết định chính xác. Không quan tâm nguyên nhân là gì ít nhất thoạt nhìn hai người rất hòa thuận.

Đến khi ăn sáng, mọi người không thấy Lâm Phi xuống lầu mới bảo Lâm Dao lên gọi. Lúc ấy mới phát hiện Lâm Phi đã ra ngoài từ sớm.