Chương 591: Xuất Thần Nhập Hóa

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dù Eva đang hưởng thụ dư vị sau cơn cao trào nhưng chủ nhân đã gọi cô, đành phải dậy ngay, cũng lười mặc thêm quần áo, cô vuốt vuốt tóc, chạy nhanh đến chỗ ngồi, hai tay bắt đầu gõ nhanh trên bàn phím máy tính.

Hình như bị Lâm Phi dày vò tinh thần của cô đã khôi phục, khuôn mặt hồng hào xinh đẹp, khóe mắt còn mang ý cười ngọt ngào.

Lâm Phi nhìn cô nàng cảm thấy hơi bế tắc, cô nàng này đúng là không thể nào tốt với cô ấy được, phải dùng thuốc liều cao mới chịu cam tâm tình nguyện.

Đã từng có kinh nghiệm làm trợ thủ cho Ảnh Tử, kỹ thuật máy tính của Eva không còn gì phải nghi ngờ, đối với cô mà nói muốn phá hệ thống bảo vệ của ngân hàng Thụy Sĩ cũng không quá khó khăn, có điều bình thường cô khinh chẳng thèm làm.

Nhưng cô cảm thấy khó hiểu, kỳ lạ nói:

– Chủ nhân thứ tội, trước kia tôi cũng biết Tay Cai Ẩn được đấu giá đó nhưng nó chắc chắn là đồ giả, căn bản chẳng cần phải đi xem, không phải sao?

– Nơi giấu bàn tay đó chỉ có Eva với chủ nhân và tiên sinh Ô Lỗ Lỗ biết, những con đường tìm kiếm đều nằm trong sự khống chế của chúng ta, dĩ nhiên bọn họ chỉ cố làm ra vẻ huyền bí.

Lâm Phi đứng một bên nhìn cô làm, gật đầu nói:

– Cô nói không sai nhưng có một điểm có lẽ cô không biết. Giờ Ánh Tuyết bị họ bắt đi đâu không biết, nói cách khác họ có thủ đoạn tốt hơn để uy hiếp tối. Nhưng bọn chúng phải dùng cái bẫy vụng về như bàn tay Cai Ẩn chẳng khác nào thừa giấy vẽ voi.

– Cô nói tại sao rõ ràng là có con mồi tốt hơn không dùng lại phải dùng một bàn tay để hấp dẫn sự chú ý của tôi? Chẳng lẽ bọn chúng thật sự rãnh rỗi không có chuyện gì để làm sao?

– Sao? Tô tiểu thư bị bắt?

Eva ngạc nhiên, động tác tay cũng lập tức dừng lại, nói:

– Chẳng lẽ là vì cha Tô tiểu thư rất có thể là Ám Ảnh Chi Vương cho nên quân đoàn Luyện Ngục lo lắng, chúng ta cho rằng Tô tiểu thư chắc chắn bình yên vô sự cho nên mới tìm con mồi khác để dụ dỗ chủ nhân đến đây?

Lâm Phi nhún vai, tạm thời hắn chỉ có thể đoán được chừng đó:

– Tạm thời đừng suy nghĩ nhiều, cô cứ nghĩ cách hack hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ, từ camera có thể tìm được vị trí Thiên Diện, giúp cô ấy mở cửa.

Eva không nói thêm lời nào, chưa đến một phút trên màn hình máy tính đã chuyển cảnh là bảng quan sát của hơn mười camera.

Trong kho an toàn dưới lòng đất của ngân hàng Thụy Sĩ, quả thật có năm sáu nam nữ mặc đồng phục vệ sĩ đang kiểm tra xem thử có gì bị trộm không.

– Chủ nhân, hiện nay hệ thống giám sát và điều khiển nội bộ đã bị chúng ta khống chế, tôi đã lần lượt ghi chú lại phòng an ninh của bọn họ, có lẽ trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không thể phát hiện ra vấn đề.

Eva có chút hoang mang nói:

– Nhưng làm sao chúng ta có thể xác định trong số mấy vệ sĩ này ai là Thiên Diện, hơn nữa thông tin nội bộ hình như đã bị chặn.

Lâm Phi suy nghĩ một chút, nói:

– Trên những camera này, có lẽ đều lắp đèn đúng không?

– Đương nhiên, đều là sản phẩm tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay. . .

Hai mắt Eva tỏa sáng, vui vẻ nói:

– Chủ nhân, anh nói là dùng cách tắt mở đèn để phát mật mã Morse đúng không?

Lâm Phi cười gật đầu, để cho cô nàng tranh thủ phát đi những lệnh đơn giản.

Rất nhanh đèn camera trong kho an toàn ngân hàng bắt đầu nhấp nháy liên tục, truyền tin tức để Thiên Diện lập tức lộ diện.

Mấy vệ sĩ tuần tra còn tưởng thiết bị theo dõi xảy ra vấn đề, không hiểu rõ lắm, chỉ có một vệ sĩ nữ người da trắng tương đối cao trông có vẻ xa lạ, mặt không đổi khẽ nhấp môi về phía camera.

Lâm Phi dễ dàng đọc được khẩu hình miệng:

– Mở cửa thứ bảy.

Dĩ nhiên Thiên Diện đang trên đường xuống lòng đất, nghĩ cách để biết được nơi cất đồ đấu giá của hãng đấu giá Sotheby.

– Nếu cô ấy không tự lộ diện, thật sự chúng ta không thể tìm ra ai là cô ấy.

Eva khẽ cười, mở cửa số bảy theo đúng yêu cầu của Thiên Diện.

Cả gian chứa đồ sau cửa đều là những vật phẩm chuẩn bị ngày mai đấu giá của hãng đấu giá Sotheby, số lượng không nhiều lắm nhưng lại có giá trị mang tính quốc tế, tìm Tay Cai Ẩn trong số đó cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Sau một thời gian ngắn Thiên Diện đã đi đến bên hòm bảo hiểm kim loại có đề nhãn “bàn tay Cai Ẩn” , cô không nói gì, xách thẳng ra ngoài.

Cùng lúc đó bên trên ngân hàng đột nhiên vang lên tiếng súng, một lượng lớn xe cảnh sát và nhân viên bảo vệ đã kêu loạn lên bắt đầu sơ tán nhân viên và dân chúng.

Người của phòng bảo vệ mới phát hiện bọn họ không thể nào đóng cửa với cửa kho bảo hiểm của ngân hàng, lúc ấy mới biết hệ thống đã bị hacker tấn công.

Người tạo ra sự rối loạn này dĩ nhiên là Natasha đang ở tòa lâu đối diện tùy tiện bắn súng, mỗi phát súng của cô đều thu hút sự chú ý của người bên trong.

Còn Thiên Diện cũng thừa lúc hỗn loạn, né tránh ánh mắt một số người, vẻ mặt bình tĩnh xách hòm đi ra cửa sau của ngân hàng.

Mỗi lần như sắp bị phát hiện Thiên Diện sẽ hơi di chuyển bước chân, tránh ánh mắt của những người đó, giống như luôn đi trong góc tối, không hề bị phát hiện.

Thông qua màn hình điều khiển giám sát Lâm Phi và Eva đều nhìn những gì xảy ra đến mức xuất thần, xem Thiên Diện đi trộm đồ quả thực là một màn biểu diễn nghệ thuật, những bước đi đều có thể bước vào điểm mù của tầm mắt, tuyệt đối không phải dựa vào khổ luyện là có thể làm được, cô nàng này trời sinh đã có thiên phú đi trong đêm.

– Quá hoàn mỹ!

Eva không kìm được tán thưởng.

Đến phía sau ngân hàng, băng qua đường cái, sau khi đi vào một con hẻm Thiên Diện đã khôi phục lại hình dáng Liễu Cảnh Lam.

Đem quần áo rộng thùng thình cởi ra vứt vào thùng rác, vứt bỏ mũ vệ sĩ xong, mặc lại quần áo bình thường, đi vào ngõ nhỏ, ngồi vào chiếc xe của Tiểu Bạch lái đi.

Bên kia Natasha thu vũ khí vào rương cũng ngồi vào vị trí tay lái phụ, quay đầu lại nở nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy khâm phục với Thiên Diện, dĩ nhiên sau hành động lần này cũng là lần thứ hai tâm phục khẩu phục.

Ba người ăn ý quay về, chỉ sau một phút ba người đã đem hòm bảo hiểm, trở về ngôi nhà của Eva.

Lúc này Eva đã thay quần áo, chải lại tóc, lại một lần nữa xinh tươi rạng rỡ, trở thành tiểu thư Grimm cao quý ưu nhã trước mặt mọi người.

Không ai có thể ngờ, hai mươi phút trước cô vẫn còn mang bộ dạng vô cùng chật vật, giống như nữ nô nằm trên mặt đất.

Vừa vào cửa Khương Tiểu Bạch có chút hưng phấn, cười ha hả nói:

– Đao ca, Thiên Diện lợi hại thật, trước kia tôi muốn lấy gì cũng phải nổ mìn rồi đi thẳng vào cướp, cô nàng này đi trộm độ cứ như nước chảy máy bay, trộm xong mà người ta vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, đúng là đẹp quá đi mất!

Lâm Phi không thèm để ý đến anh chàng đang đứng tự khen này, nhận hòm bảo hiểm từ tay Thiên Diện, sau khi dùng thần thức kiểm tra, xác nhận bên trong không trang bị kíp nổ khi cạy mở.

– Để cho chúng ta xem, làm cách nào mà tay Cai Ẩn này chạy đến chỗ đấu giá.

Lâm Phi thực sự không biết trong đó rốt cuộc chứa thứ gì, cười nhẹ nhàng.

Với sức mạnh của hắn bây giờ đừng nói mở một cái hòm bảo hiểm, muốn xé nát một con voi cũng rất dễ dàng, chỉ cần hơi tách ra một chút đã làm hỏng khóa của hòm bảo hiểm.

Một bàn tay khô héo bị đóng băng xám xịt u ám được đặt bên trong, từng nếp nhăn đều vô cùng tinh tế, các đốt ngón tay cũng lộ màu sắc nhợt nhạt của sự chết chóc.

Nhưng dù thế nào thì bàn tay này cũng rất sống động, mọi người đều nhận ra nó có một điểm không tầm thường.

– Sáp?

Thiên Diện do dự hỏi.

– Hàng giả làm bằng sáp. Dù rất giống bàn tay Cai Ẩn nhưng năm đó khi chúng ta có được bàn tay Cai Ẩn, trên bàn tay không ngừng tỏa ra hàn khí hơn nữa còn lạnh như nham thạch, tôi nhớ rất rõ.

Natasha nhớ lại nói.

Lâm Phi cũng không cảm thấy quá bất ngờ:

– Xem ra quả thực như Eva đã nói, bàn tay này chẳng qua chỉ là lý do để lôi kéo tôi tới, chẳng có gì đáng để ý.

– Chủ nhận yên tâm, tôi sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không để quân đoàn Luyện Ngục phát hiện nơi chúng ta cất giữ bàn tay.

Eva nhẹ nhàng thở ra, lỡ như đây là bàn tay thật, chẳng phải cô đã thất trách sao?

Tuy nhiên nếu tay Cai Ẩn là thật, quân đoàn Luyện Ngục đã đem đi từ lâu rồi, sao dễ dàng để họ lấy trộm như thế.

– Đã là bàn tay giả sao chúng lại muốn chúng ta đến đây? Lẽ nào nơi này có chỗ mai phục khác đặc biệt sao?

Khương Tiểu Bạch vuốt đầu trọc nói, chau mày:

– Không phải là kế điệu hổ ly sơn chứ? Mục tiêu của bọn họ thực ra là Hàn Nguyệt ở Lâm An?

– Cho dù thật sự là như vậy bọn họ cũng khó thành công được, vì chủ nhân đã để Ô Lỗ Lỗ trấn thủ trong nhà, trên đời này trừ những nhân vật cấp bậc Tứ đại vương giả, hoặc cao thủ có đại não đặc biệt như chủ nhân, mới có thể chống lại khống chế tinh thần này, bằng không những người khác sẽ không thể nào chống cự pháp thuật thôi miên của Ô Lỗ Lỗ.

Eva phân tích nói.

Trong mắt Lâm Phi lóe lên dị sắc, như nghĩ ra điều gì đó, lập tức cầm điện thoại ra bấm số điện thoại trong nước của Hứa Vi.

– Scarpe, anh làm sao vậy?

Đám Natasha kỳ lại hỏi.

Lâm Phi lo lắng chờ người nhận điện thoại của mình, cau mày nói:

– Tôi vốn cũng nghĩ có Ô Lỗ Lỗ thì sẽ không có sơ hở gì, trừ phi có Ám Ảnh Chi Vương bước ra khỏi bức màn nhưng hình như. . . tôi bỏ sót một vấn đề. . .

Mọi người buồn bực, có chỗ nào không bình thường cần phải nghe ngờ chứ?

Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Phi đã được kết nối.

– Vi Vi!

Lâm Phi gọi một tiếng, không được Hứa Vi trả lời.

Một lúc sau, mới truyền đến một giọng nam trầm trầm quen tai.

– Tôi nghĩ, con bé này tạm thời không thể nói chuyện với anh rồi.

Sắc mặt Lâm Phi lập tức trầm xuống, hận không thể một chưởng đập nát đầu mình, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tôi phải sớm hiểu ra trên đời này không có chuyện gì là trùng hợp! Lúc nãy có cơ hội đi đến làng chài ven biển đã gặp anh từ bờ biển lên bờ, đây căn bản là đã lập mưu từ trước.

Lý Long Kiêu, thực ra anh không hề điên, kỹ thuật diễn xuất của anh thật sự xuất thần nhập hóa. . .