Chương 734: Người gỗ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng Mộ Tử Mặc nghe được, lại cười nói điên cuồng: – Do chính các ngươi quá ngây thơ, nghĩ bổn vương quá lương thiện? Cho dù hôm nay đi được, các ngươi cũng sẽ đuổi giết ta đến chân trời góc biển!
-Dù sao cũng phải chết một lần, hôm nay bổn vương cùng các ngươi xuống địa ngục!!!
Lời của Mộ Tử Mặc còn chưa dứt, trên tay đã ấn nút!
-Không được!!!
Lâm Phi gào lên, xông tới muốn ngăn cản, nhưng Lộ Tử Mặc lập tức phân ra nhiều ảo giác Ám Ảnh, làm loạn phán đoán của Lâm Phi, căn bản không kịp ngăn cản nữa!
-Không ngoài dự đoán, trong 10 phút đạn hạt nhân sẽ rơi xuống Hương Giang. Sky Delp, trò chơi nên kết thúc rồi. Mộ Tử Mặc cười gằn, viết điều khiển từ xa không còn tác dụng gì.
Đồng tử Lâm Phi co rút nhanh, trong đầu lại không nghĩ ra cách gì, 10 phút? Chút thời gian này, sao có thể đưa tất cả mọi người rời khỏi Hương Giang!?
Phải biết rằng phạm vi nổ vụ của đạn hạt nhân không phải chỉ có mấy trăm mét, mấy nghìn mét là xong.
Hơn nữa có trời mới biết Mộ Tử Mặc dùng bao nhiêu lượng đầu đạn hạt nhân!?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ!?
Lâm Phi không ngừng tự hỏi, hắn nhìn người nhà, bạn bè trên bờ biển phía xa, họ còn chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Một khi để họ biết rõ, 10 phút nữa nơi này sẽ trở thành địa ngục, sợ rằng ai cũng sẽ -sụp đổ mất!
Chỉ cần vừa nghĩ đến nét mặt tuyệt vọng của bác cùng em gái, còn có những người phụ nữ , hắn muốn điên lên rồi!
– Ha ha… Mộ Tử Mặc ngửa mặt lên trời cười to, chỉ Lâm Phi nói: – Sky Delp, nhìn ánh mắt người bây giờ chỉ thấy nào là bất lực này, bàng hoàng, hối hận này… Bổn vương rất thích cái mặt bây giờ của ngươi.
– Người cho rằng ngươi có thể thắng nổi bổn vương sao? Muốn cứu vớt con người của thế giới mục nát này có lẽ vô cùng gian nan, nhưng phá hủy tất cả lại dễ dàng! Phá hỏng so với xây dựng đơn giản hơn!
Mắt Lâm Phi như bốc lửa, hai tay nắm chặt, hận chỉ muốn đánh cho y tan thành trăm mảnh, nhưng hắn biết rõ, việc cấp bách lúc này, là phải giải quyết đạn hạt nhân sắp đến.
Vào lúc này, thần thánh vương Arthur lại rất bình tĩnh, thở dài, nói: -DMai Lâm, một viên đạn hạt nhân, cũng không có vấn đề gì chứ?
Lâm Phi cùng Mộ Tử Mặc đều sững sờ, không biết Arthur đang nói gì.
Mai Lâm mặc áo choàng có mũ màu xanh nói: -Có lẽ có thể, nhưng cần hợp lực của người và ta, hơn nữa, phải chuẩn bị tốt cho điều tồi tệ nhất.
Arthur nghịch thanh kiếm: -Ám Ảnh giao cho chàng trai trẻ đối phó đi, ngươi mau qua đây, cùng nhau giải quyết đạn hạt nhân này, tránh để đến lúc chậm quá không còn kịp.
Lâm Phi nghe xong, cảm thấy vui mừng, lại hơi nghi hoặc: -Utiền bối Arthur! Ngươi nói có thể ngăn cản hạt nhân nổ!?
-Sao ta biết được, lúc ta cùng Mai Lâm ra đời, ngay cả đạn đọa còn chưa có, càng không chơi với bũ khí hạt nhân, nhưng dù sao cũng phải có người đi ngăn cản đúng không? Arthur bĩu môi.
Mộ Tử Mặc lại nhướng mày, nói: -Các người ở đó ăn nói hoang tưởng mấy cái gì chứ? Với năng lực của các ngươi, còn có thể ngăn cản được tên lửa thứ hai phóng sáu km trên một giây hay sao!? Đây là vận tốc âm thanh! Còn nữa, ngươi bảo Mai Lâm qua đó là có ý gì!?
Mộ Tử Mặc nhìn về phía Mai Lâm mặc áo choàng có mũ màu xanh, cảm thấy có gì đó không tầm thường, tên đội mũ xanh này, chẳng lẽ không phải Mai Lâm!?
Đúng lúc này, chiếc áo choàng có mũ màu xanh trên người Mai Lâm, bỗng nhiên bị xốc lên!
Người ở bên trong cũng lộ ra diện mạo thật!
Khi thấy rõ bên trong là ai, Mộ Tử Mặc không khỏi nghẹn họng trân trối!
Đây lại là một “người gỗ”!?
Cũng không biết là loại cây gì, như là sau khi sinh trưởng cố ý vặn vẹo, biến thành hình người. Cái thân cây trơ trọi, phần đầu cũng tròn vo, nhìn tổng thể giống như cây hình người, chỉ có điều tán cây thưa thớt.
Mộ Tử Mặc không thể tin vào mắt hắn, dưới cái áo choàng này, thậm chí ngay đến người cũng không đúng, chỉ là một thân cây!?
Tuy Lâm Phi sớm đoán được đây không phải là Mai Lâm, nhưng cũng không ngờ tới mức họ “chơi” lớn đến như vậy.
– Đây…là thế nào?! Mộ Tử Mực run giọng nói.
Arthur nhếch miệng cười nói: -Ngươi vẫn không rõ sao? Avalon là quê quán của Mai Lâm, những căn bản hắn không ở đó, hắ. để trong nhà hắn, chẳng qua là một con rối cây hắn tạo bằng pháp thuật. Nhưng với thực lực của ngươi, căn bản không có cách nào phát hiện ra mà thôi.
Mộ Tử Mặc đột nhiên nhớ tới, lúc Arthur ở trong phòng làm việc, hắn cố ý muốn hỏi tìm được Mai Lâm ở đâu, hóa ra còn chứa bí mật!?
– Ám Ảnh, lúc người nói tìm được Mai Lâm ở Avalon, bổn vương đã biết rõ, Mai Lâm căn bản không có ý định hợp tác với người. Vì ngay cả việc hắn ở đâu ngươi cũng không biết, thì làm sao có thể thuyết phục được hắn. Lão bạn cũ này của ta, căn bản không coi chuyện của ngươi là quan trọng. Arthur chế giễu.
Nghe vậy Mộ Tử Mặc mới biết, từ lúc bắt đầu mình đã bị Mai Lâm lừa gạt! Vốn cho rằng mình thiết kế sắp đặt bọn chúng, ai ngờ được mình mới bị chơi một vố!
-Khó trách bổn vương rõ ràng giám sát các người, nhưng các ngươi vẫn nói chuyện này cho Sky Delp được…
Một Tử Mặc bừng tỉnh hiểu ra, Mai Lâm bị hắn giám sát là giả, vậy Mai Lâm thật chắc chắn có cách lén nói chuyện này cho Lâm Phi!
Đúng như hắn nghĩ, chân thân của Mai Lâm , dùng một tấm da dê, sau khi viết ra sự thật, sử dụng phép thuật lặng lẽ nhét vào túi của Eva.
Hơn nữa Mai Lâm còn cố ý dùng ngôn ngữ ma pháp, dù ai thấy được, nhưng nếu không phải học trò của Mai Lâm căn bản xem không hiểu.
Vừa hay, bên người Lâm Phi có mặt Ô Lỗ Lỗ, sau khi Lâm Phi nói cho Ô Lỗ Lô những ký hiệu ma pháp, liền phiên dịch ra nội dung trên bức thư da dê. Nên mới có một cảnh diễn xuất công phu như hôm nay.
-Hay cho kế hoạch ve sầu thoát xác, chỉ tiếc, bây giờ đạn hạt nhân đã tiến vào khí quyển, sắp rơi xuống Hương Giang, các ngươi không có chỗ để trốn! Mộ Tử Mặc đắc ý nói. -LArthur, chắc ngươi không định cùng người gỗ này, đi ngăn cản đạn hạt nhân chứ?
-Ai nói…ta là người gỗ?
Một tiếng nói già nua, hoàn toàn không giống lúc trước, vang lên từ bên trong cái cây kia.
Chỉ thấy “vỏ cây” của con rối này chợt bắt đầu vỡ toang, giống như bị cái gì đụng vỡ, muốn để lộ ra thân thể thực sự bên trong.
Từng miếng vỏ cây rơi xuống, bên trong con rối gỗ, dần dần lộ ra một con người bằng xương máu thực sự!
Ngoại trừ Arthur đã từng thấy ra, Lâm Phi cùng Mộ Tử Mặc đều nhìn chằm chằm.
Lúc nãy con rối gỗ này không có bất kỳ uy áp cường giả nào, nhưng lúc này, bên trong rõ ràng tản ra một cổ uy áp vương giả còn thâm sâu hơn cả Arthur!
Trong nháy mắt, Mai Lâm thật xuất hiện bên trong con rối gỗ này!
-Đừng có kinh ngạc, giống như ngươi có thể dùng phân thân Ám Ảnh đổi vị trí, thuật truyền tống người gỗ của Mai Lâm, có thể lợi dụng con rối gỗ, chuyển tới bất kỳ nơi
nào.
Arthur cười nói.
Đúng lúc này, con rối gỗ đã hoàn toàn lột sạch lớp vỏ cây bên ngoài.
Một ông lão mặc áo bào xám vá rách lung tung, đầu tóc rối bời, bẩn thỉu, xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Thay ông lão này, Lâm Phi nở nụ cười “quả nhiên”, lắc đầu thở dài: -Tuy sớm cảm nhận được năng lượng sâu không thấy đáy trong cơ thể tiền bối, những vẫn thật không ngờ, người trong rừng tham gia hội nghị ở sảnh lớn, là Mai Lâm- vị vua của tự nhiên.
– Sao có thể như vậy!? Người trồng rừng!?
Một Tử Mặc cũng nhận ra Mai Lâm, chính là lão già cả ngày vui buồn thất thường nghĩ đến chuyện cây cối lặt vặt bên ngoài kho tàng thượng nghị viện,
Hắn cũng từng thấy qua người trồng rừng, nhưng hiển nhiên, Mai Lâm cố ý che giấu thực lực với hắn, mà khi vương giả thực lực càng mạnh có ý che giấu lại thêm khả năng của vua tự nhiên vốn có sở trường ẩn nấp, Mộ Tử Mặc thể phát hiện ra điều gì bất thường.
Ngay cả Tô Ánh Tuyết trên bờ cũng hơi nhìn ra Mai Lâm, ngơ ngác nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nói không ra lời.
– Mai Lâm…ngươi cố ý ẩn núp trong sảnh lớn!? Mộ Tử Mặc chất vấn.
-Ẩn núp? Tính tình Mai Lâm không tốt lắm vừa lục tìm thứ gì đó trong cái túi vải thô bên cạnh, vừa nói: – Lão gì ta chỉ là muốn trồng cây gây rừng, cho sa mạc thêm chút màu xanh lá cây, nhưng không muốn bị người quấy rầy.
– Kết quả sảnh lớn các ngươi có một vị trí phù hợp với ta như vậy, chỉ để quản cây, lại không có người quản ta, ta liền “nhận lời mời” trúng tuyển, đáng chết…ai biết sảnh lớn còn xảy ra nhiều chuyện linh tinh như vậy, thật nhức đầu…
-Đi, hôm nay tới đây giày vò một chút, đoán chừng cây ta trong sáng nay lại chết rồi, nhưng ta định một tuần này không dùng ma pháp trồng mấy cái cây này…
Lâm Phi nghe thấy vậy thì sửng sốt một chút, chẳng trách, chỗ kia không có một ngọn cỏ. Hắn còn bực tự hỏi tại sao người trồng rừng có thể duy trì một cánh rừng lớn như vậy, hóa ra là vua tự nhiên vẫn luôn dùng ma pháp khi trồng cây!