Chương 648: Tiểu Tiện Nhân

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong đại sảnh trang hoàng lịch sự tao nhã bày đặt các tác phẩm nghệ thuật quý báu. Lúc này mọi thứ đều tràn ngập một mùi khó ngửi hỗn hợp giữa mùi thuốc lá và rượu đỏ.

Vtrơng Thiệu Hoa cởi âu phục, chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc cứ thế ngồi trên mặt thảm trước khay trà. Một tay cầm thuốc lá, một tay cầm bình rượu, trong miệng không ngừng phun khói, quần áo đầy vết bẩn rượu.

Cố Thải Anh đi tới trước mặt người đàn ông thở dài yếu ớt, có phần mệt mỏi nói:

– Em chưa từng biết anh biết hút thuốc. Hơn mười năm vợ chồng em vẫn không hiểu anh.

Dường như không nghe thấy lời vợ nói Vương Thiệu Hoa tiếp tục hút thuốc.

– Thiệu Hoa. . . Anh tỉnh táo một chút đi, chúng ta nói chuyện cẩn thận em có thể tha thứ cho anh. Nhân lúc anh còn chưa đi tới đường chết chúng ta cùng vượt qua cửa ải khó khăn này, được không?

Vtrơng Thiệu Hoa ngẩng đầu lên, mắt nhập nhèm lờ đờ say mí mắt chớp động nhếch miệng cười châm chọc nói:

– Thế nào, cô là tới cười nhạo tôi hay là tới thương hại tôi?

– Hơn mười năm vợ chồng chẳng lẽ anh nhìn không ra em nói thật lòng hay sao?

Cố Thải Anh thất vọng nói.

– Tôi chỉ biết hiện giờ không ai được tới làm phiền tôi. Cô đi đi!

Vương Thiệu Hoa nhịn không được hất bình rượu.

Cố Thải Anh lắc đầu chậm rãi ngồi xổm xuống đưa tay tới cướp lấy bình rượu trong tay Vương Thiệu Hoa.

Thân thể Vương Thiệu Hoa mềm nhũn run rẩy muốn nắm chặt lại không nắm được, chật vật vươn người nằm trên mặt thảm.

– Đừng uống nữa, anh nên tỉnh táo một chút. Tình nhi rất lo lắng cho anh.

Cố Thải Anh khuyên nhủ.

– Rót rượu cho tôi!

Vương Thiệu Hoa đột nhiên giận tím mặt, mở to đôi mắt tràn đầy tia máu giận dữ gầm lên với Cố Thải Anh:

– Tôi không cần cô thương hại! Không ai có thể thương hại tôi!

Thân thể Cố Thải Anh run lên, trong mắt long lanh nước mắt run giọng nói:

– Anh. . . Anh quát em? Em biết anh gần ba mươi năm anh chưa từng quát lên với em như vậy. Thậm chí anh cũng chưa từng nổi giận với em. Lần này em đã làm sai điều gì mà anh lại nổi giận với em như thế?

Vương Thiệu Hoa nhìn chằm chằm vào đôi mắt vợ mình dường như đang giãy dụa, cảm thấy bàng hoàng, hối hận uể oải nhưng phần lớn là sự đau đớn không cách nào đè nén.

– Vậy cô hãy nhớ cho kỹ. Đây thực sự là tôi! Vương Thiệu Hoa trước đây cô từng quen biết chỉ là một tên lừa đảo. Hiện giờ nổi giận với cô là một tên phế vật vô dụng! Ngụy quân tử! Tên khốn chỉ biết nổi giận với phụ nữ mới là người đàn ông mà cô lấy! Cô cút đi cho tôi!

Vương Thiệu Hoa gào thét xong dùng sức cướp lấy bình rượu trong tay vợ, lại ngửa đầu uống lần nữa.

Cố Thải Anh giật mình ngồi đó, qua hồi lâu trong lòng đau thương cũng xuất hiện sự phẫn nộ đã khắc chế trước đó.

– Hừ. . .

Cố Thải Anh giận quá mà cười, hai mắt đẫm lệ nói:

– Anh dùng virus tổn thương em, lợi dụng em cướp lấy sự đồng tình của Tiểu Phi, dùng em để lôi kéo nó. . . Em có thể hiểu anh, hiểu được là các mấy lão già ở Vương gia gây áp lực với anh, anh hoàn toàn bất đắc dĩ. Nhưng chẳng lẽ từ đầu tới đuôi chuyện này anh không hề có một chút áy náy nào với em hay sao? Đến giờ ngay cả một cầu thực xin lỗi anh cũng không nói, trái lại say khướt ở nơi này, còn mắng em? Vương Thiệu Hoa, nếu như anh muốn tiếp tục một mình chán chường như vậy vậy anh cứ tự nhiên, em không quan tâm anh nữa! Chẳng qua về sau anh cũng đừng nghĩ tới dùng em để lôi kéo Tiểu Phi. Thà rằng đời này em không nhận đứa con trai này cũng sẽ không để cho nó vì em mà bị mấy người lợi dụng!

Cố Thải Anh đau lòng gần chết cắn chặt răng quay người đi lên lầu. Giờ phút này cô không muốn nhìn thấy người đàn ông này ngay cả chỉ là liếc mắt.

Vương Thiệu Hoa thấy người phụ nữ đi rồi lại nghiêng đầu, căn bản chẳng quan tâm nhiều tiếp tục uống tăng lực hút thuốc.

Trên lầu hai Vương Tử Tình nhìn cảnh tượng này đã sớm toàn thân vô lực ngồi ngay trên sàn, dựa vào lan can khóc nức nở.

Sáng sớm hôm sau, sơn trang Thiên Lan.

Phương Nhã Nhu giống như thường ngày cầm vài bộ quần áo đã hong khô cho Lâm Phi đi tới cửa phòng ngủ của hắn đẩy cửa bước vào.

Cô vừa muốn gọi Lâm Phi xuống lầu ăn điểm tâm nhưng vừa đẩy cửa ra liền thấy được cảnh tượng khiến mặt cô đỏ tới mang tai.

Chỉ thấy Tạ Doanh Doanh đang ôm chặt lấy người đàn ông giống như một con gấu túi trùm trên người Lâm Phi.

Chỗ mấu chốt phía dưới hai người đang tiến hành vận động nguyên thủy nhất, kết hợp với nhau thực sâu.

Bởi vì góc độ nhìn chéo thậm chí Phương Nhã Nhu có thể thấy rõ một dòng suối nhỏ đang chảy xuôi từ đó ra ngoài, nửa tấm ga giường ướt đẫm. Hiển nhiên hai người đã tiến hành một trận chiến lâu dài.

– A, Nhu Nhu, khó trách Tiểu Phi Phi lại chọn cô làm vợ. Sáng sớm đã bắt đầu làm nội trợ rồi, thực là tri kỉ nha.

Tạ Doanh Doanh không thèm để ý bị thấy còn chẳng hề kiêng kị vặn vẹo mông lớn của mình khiến cho chỗ kết hợp phát ra từng tiếng va chạm ma sát và chất lỏng.

Lâm Phi cũng không nghĩ tới Phương Nhã Nhu lại tiến vào như vậy. Chẳng qua chỉ sợ cô cũng không nghĩ ra hắn và Tạ Doanh Doanh một mực đại chiến từ tối qua tới sáng sớm.

Hai người đều là kẻ không cần ngủ, Tạ Doanh Doanh vừa nếm được tư vị thân mật, hơi mê luyến. Dù sao vừa hưởng thụ vừa tăng tiến tu vi, cô dứt khoát quấn quýt si mê.

Lâm Phi đã coi Tạ Doanh Doanh là người phụ nữ của mình đương nhiên sẽ không thô bạo giống như lần đầu tiên của cô. Cho nên tuy rằng không biết Tạ Doanh Doanh đã bao nhiêu lần vẫn có thể khôi phục lại, biểu hiện càng thêm yêu kiều hơn hoa, ngày càng thoải mái.

– Em cũng đừng cố ý chọc Nhu Nhu tức giận, thành thật một chút.

Lâm Phi dùng sức vỗ một cái vào mông Tạ Doanh Doanh sau đó thân thể lộn một vòng đặt cô xuống dưới. Hơi không nỡ thu hồi bảo thương từ trong thân thể cô xuống khỏi giường.

– Đã gần một đêm rồi, đi tắm rửa xuống lầu thôi.

Lâm Phi nhẹ nhàng nói với Phương Nhã Nhu vẻ mặt đỏ bừng:

– Nhu Nhu, anh và Doanh Doanh là đang luyện công.

Phương Nhã Nhu thấy vẻ mặt ung dung của Lâm Phi liền hoài nghi có phải mình nhìn nhầm rồi hay không, luyện công? Có luyện công như vậy sao?

– Hừ, không cần tìm lý do. Em biết hai người không cần mặt mũi, mới sáng sớm đã làm chuyện xấu, tùy hai người!

Phương Nhã Nhu thở phì phò ném quần áo lên người Lâm Phi, quay người chạy ra ngoài.

Chết tiệt, mình cần phải cẩn thận nghe rõ động tĩnh rồi mới tiến vào!

Phương Nhã Nhu lẩm bẩm trong lòng, lại cảm thấy không cam lòng. Dựa vào cái gì mình lại để cho cô nàng Tạ Doanh Doanh kia chiếm cứ chủ động? Chẳng lẽ địa vị của mình trong ngôi nhà này không bằng cô ta?

Nghĩ tới đây Phương Nhã Nhu dừng lại ở của cầu thang tầng hai hít sâu hai cái, khẽ cắn môi, lại quay về căn phòng của Lâm Phi.

Lâm Phi đang buồn bực như vậy có thể chọc giận Phương Nhã Nhu hay không. Dù sao mình cần nhắc không chu toàn, giằng co cả đêm quả thực quá mức.

Chẳng qua không chờ hắn nghĩ chọc cô gái vui vẻ thế nào liền thấy Phương Nhã Nhu khí thế hung hăng chạy thẳng tới gian phòng của mình đôi mắt sáng mở to nhìn mình.

– Nhu Nhu. . . Sao em lại trở về?

Phương Nhã Nhu không nói hai lời, đột nhiên móc điện thoại đã chuẩn bị sẵn trong túi ra chợt chụp Tạ Doanh Doanh không mặc bất cứ món đồ nào trên giường!

– Cạch cạch. . .

Tiếng máy chụp hình vang lên liên tục bảy tám lần, Tạ Doanh Doanh đang thư thái trên giường mới biết được xảy ra chuyện gì

– Này! Phương Nhã Nhu! Cô dừng tay!

Tạ Doanh Doanh bừng tỉnh, tiếp theo la to lao xuống giường giống như điên cuồng muốn cướp điện thoại trong tay Phương Nhã Nhu.

Nếu là Phương Nhã Nhu lúc trước chắc chắn bị Tạ Doanh Doanh chộp trúng nhưng Phương Nha Nhu hiện giờ đã tu luyện một khoảng thời gian. Tuy rằng kém xa Tạ Doanh Doanh nhưng cũng đã có năng lực chạy trốn nhất định.

Sau khi lui bước về phía sau Phương Nhã Nhu nhảy ra ngoài phòng đi tới lan can lầu hai dùng khinh công đứng vững lại.

Trên người Tạ Doanh Doanh không có quần áo, trên người đều là dấu vết nam nữ hoan ái. Không dám cứ như vậy đi ra ngoài vì vậy chỉ có thể dừng lại ở cửa phòng nhìn Phương Nhã Nhu bên ngoài.

Phương Nhã Nhu lắc lắc điện thoại trong tay đắc ý cười:

– Tạ Doanh Doanh, cô thích sáng sớm cởi như vậy tôi sẽ chụp ảnh lưu niệm cho cô. Lần sau còn nhìn thấy cô luyện công buổi sáng ở nơi này tôi sẽ đưa cho mấy người chị em ở thủ đô đó!

Tạ Doanh Doanh nghe xong tức giận giậm chân:

– Phương Nhã Nhu! Cô. . . Cô toàn học cái xấu! Tiểu tiện nhân này!

– Hừ, chút nội tình này của cô tôi rõ ràng, tự cô giải quyết cho tốt đi.

Phương Nhã Nhu nói xong ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Phi một bên:

– Còn anh nữa! Còn dám cho em xem anh và cô nàng này ngủ cùng một chỗ lần nữa em sẽ đi nói với bác cả anh bắt nạt em!