Chương 731: Phản kích thần thánh

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Bắp chân bên phải của Lâm Phi như muôn đứt lìa, ngã lăn xuống bên cạnh, nhưng Arthur vân không bị thương tổn!

“Em”! Lâm Thiên rơi xuống biển, nước bắn lên tung tóe

Đây là lần đầu tiên hắn nếm trải một đòn tấn công có uy lực như vậy, khó trách Mộ Tử Mặc không đỡ nổi một quyền của mình.

Tuy nhiên, điều này không dễ chịu, Lâm Phi dồn hết sức, lao lên khỏi mặt biển, nhưng lại phát hiện Arthur đang chém một nhát
thật mạnh.

Một luồng kiếm khí trắng xóa, giống như muốn bổ đôi bầu trời ra làm hai nửa!

Lâm Phi lúc này cũng không dám chọi cứng, nếu như hắn đỡ chiêu này, chỉ e là sức mạnh sẽ bật lại, tự làm mình trọng thương.

Lâm Phi không tấn công nữa mà lấy lui làm tiến. Hắn thi triển sức mạnh thôn tính, không ngừng lùi ra xa dọc theo bờ biển, kéo
dài khoảng cách thêm 20 thước rồi tính.

Tuy chiều kiếm của Arthur đánh trượt nhưng cũng khiến cho nước biển bắn lên, để lộ ra cả thềm lục địa bên dưới, bãi cát cũng bị
chấn động.

– Ha ha! Thằng nhóc kia! Ngươi có thể thôn tính Vương khí, rất tốt, nhưng căn bản không giả quyết được vấn đề. Bây giờ, tốc độ
của ta nhanh hơn người trong khi đòn tấn công của người đối với ta không hề có tác dụng, để xem lần này, người làm thế nào?

dường như Arthur vô cùng hào hứng, giống như chùm sáng màu vàng rực rỡ, đang bay tới bay lui trên mặt biển. mỗi một nhát
chém, Thanh trường kiếm trên tay y phát ra kiếm quang đều gây ra sóng gió động trời.

hiện tại Lâm Thiên đang lơ lửng giữa không trung, cực kỳ nguy hiểm, lần nào cũng bị Arthur phục kích trước, chỉ có thể dựa vào
bản năng chiến đấu của mình để dự đoán mà nó tránh.

Nhưng cho dù như vậy thì cánh tay, chân, bụng của cũng đều bị chém phải.

Điều khiến cho Lâm Phi lo sợ nhất là các vết thương của hắn đang hồi phục rất chậm, không khác gì một người bình thường!

Máu từ các vết thương chảy ra, nhuộm đỏ quần áo của hắn, trông rất thảm hại.

-Thanh kiếm Duranda của bản Vương đã được thiên sứ Gabriel rửa tội, khiến cho các vết thương rất khó lành lại, người nên cẩn
thận một chút! LArthur vừa nhanh chóng xuất kiếm nhưng vẫn có thể nhàn nhã giải đáp thắc mắc của Lâm Phi.

Lâm Phi có hơi hoảng sợ, trước đó đã có nghe nói đến một số cường giả của Tòa thánh có khả năng thiên bẩm kì lạ, có thể kết
nối với các lực lượng thần bí trong vũ trụ, lấy được sức mạnh thần bí của các vì sao trên bầu trời.

Thật ra, sức mạnh thần bí của các Thánh chức giả đều đến từ một luồng sức mạnh đặc biệt trong vũ trụ. Trước mắt, con người
không có cách nào giải thích được nơi đã phát ra nguồn năng lượng này.

Cũng giống như con người không thể đoán định được thần linh là có thật hay không? Nếu như quả thật có thần linh tồn tại thì rất
có thể là một loại hình thức năng lượng tinh khiết, đang che phủ lấy toàn bộ không gian vũ trụ cũng không biết chừng.

Nghe nói là từ thời trung cổ, Thánh kiếm Duranda là của Roland – Thánh Kỵ sĩ, nhưng tất cả những điều này đều chỉ là lời đồn, lai
lịch thật sự thì e là ngay đến Arthur cũng không được ró lắm.

Nhưng có một điều không cần bàn cãi đó chính là, thanh kiếm trên tay Arthur làm cho y giống như hổ mọc thêm cánh!

Lâm Phi cố gắng dùng năng lực thôn tính, hấp thụ hết tất cả các Vương khí thần thánh trên các vết thương của hắn, để giảm bớt
tình trạng các vết thương không thể nào lành

lại.

Quả nhiên sức mạnh thôn tính của hắn ngày càng bá đạo, cũng đã có hiệu quả nhất định, tuy các miệng vết thương vẫn còn đang
chảy máu nhưng cũng không quá khốn đốn.

Đòn tấn công của Arthur ngày càng mạnh, Lâm Phi liên tục bị thua. Trước mặt hắn, kiếm quang không ngừng hiện lên chớp
nhoáng giống như những ngôi sao chổi, mỗi một chiều kiếm đều ẩn chứa hàng trăm loại biến hóa, khiến cho người ta hoa mắt!

Mỗi lần không cẩn thận, Lâm Phi lại bị trúng vài nhát kiếm, vô cùng đau đớn.

Đã rơi vào đường cùng, Lâm Phi không còn cách nào, đánh nghiến răng, liều mạng, chân đạp lên sóng, giống như một rồng lao ra
khỏi mặt nước, lao thẳng về phía kiếm quang hình chữ thập của Arthur

-Ầmmmm!

Trong khí thần thánh và tinh quyền kết hợp đã tạo một sức công phá hết sức khủng khiếp, giống như một đầu đạn hạt nhân nhỏ,
bùng nổ, khiến cho người ta chói mắt. Cảnh tượng lúc này không khác gì một mặt trời nhỏ bay lên khỏi mặt biển.

Tuy nhiên, Arthur không hề sợ hãi, thân thể cuồn cuộn cơ bắp của y, tỏa sáng trang nghiêm và thánh khiết.

– Đòn phản công thần thánh!!

Tất cả năng lượng sau khi tiếp xúc với cơ thể của Arthur thì liền đột nhiên bắn ngược lại giống như một quả bóng được đánh vào
tường!

Lâm Phi đan hai tay vào nhau, để trước ngực, giống như một cái cây già, cuộn mình lại để chặn đòn phản công.

Trong nháy mắt, Lâm Phi đã bị một luồng năng lượng nuốt chửng , bị đè xuống tận đáy

biển.

Nước biển lập tức bốc hơi cho thấy dưới đáy biển hiện lên một cái hố sâu lớn giống như là thiên thạch rơi xuống trái đất!

Quần áo của Lâm Phi đều đã bị thieu rụi, chỉ còn lại đôi giày phản trọng lực dùng một loại vàng đặc biệt để chế tạo là có thể
chống lại đòn phản công mang tính chất hủy diệt này

-Lâm Phi!!!

Các cô gái đứng ở xa không khỏi thét lên kinh hãi, tim của họ đều như đã nhảy ra khỏi lồng ngực

– Yên tâm đi, Đao ca không sao đâu! – Khương Tiểu Bạch lên tiếng an ủi mọi người.

-Thật không khác gì một chiếc búa sấm! Bố đâu là nổ đó, nếu nó mà bổ trúng bờ biển thì chúng ta tiêu rồi!- Diệp Tử Huyên nói
đầy tức giận.

– Sao họ có thể đối xử với anh ấy như vậy! Lâm Dao đến dự hôn lễ, nép sát vào người cha mình, nước mắt lã chã.

Lâm Đại Nguyên cau mày đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy Lâm Phi chiến đấu, thật đáng kinh hãi, vừa thấy lo lắng, lại vừa cảm
thấy rất xa cách.

– Để tôi đi giúp anh ấy … – Thiên Diện nói rồi liên lao ra

Hứa Vi cũng vội vàng dùng hàn nguyệt xẹt qua bờ biển, dâng nước tạo thành một bức tường băng, ngăn Thiên Diện lại

-Cô phải bình tĩnh một chút! Cô đi thì có giúp được gì? – Hứa Vĩ đuổi theo, nói.

-Đúng đấy chị, chị không thể như lần trước biến hình xong không cẩn thận sẽ mất mạng … – Lý Ủy Nhiên cũng chạy đến chu mỏ
nói, níu chặt lấy quần áo của Thiên Diện không buông.

Ánh mắt của Thiên Diện thay đổi liên tục, cô nhìn mặt biển thật lâu, dường như đang đắn đo suy nghĩ.

-Có chút kỳ lạ … – Thiên Diện lẩm bẩm.

– Chị đang nói cái gì vậy? – Lý Uy Nhiên chớp chớp mắt

Thiên Diện nhìn chăm chú vào thần thánh chi vương trên không trung, lặp lại: -Hoi la!

– Em biết là chị nói “kỳ lạ” rồi, nhưng cái gì kỳ lạ mới được chứ! Lý Úy Nhiên sốt ruột hỏi, người bên cạnh cũng đang rất nóng
lòng Thiên Diện

Nhung Thiên Diện lại lắc đầu: – Còn chưa biết

Mọi người lại đồng thời im lặng, nói cả buổi, rốt cuộc cô cũng không biết là có cái gì kỳ lạ!

Lúc này, sau khi bị đánh xuống dưới đáy biển lại bị nước biển che mất, Lâm Phi lại một lần nữa lao lên khỏi mặt biển, toàn thân
trớt nhẹp, không còn một mảnh quần áo nào trên ngươi!

Arthur nhìn chằm chằm vào giữa hai chân của Lâm Phi, huýt sao: -Nhóc con, của ngươi cũng không nhỏ đâu!

Nếu như là một tên mập hèn mọn, bỉ ổi nói ra câu này thì hắn có thể chấp nhận , nhưng một Thần thánh chi vương mạnh mẽ thế
kia lại nói ra câu này khiến hắn không khỏi thấy lạnh gáy.

Hắn vội vàng lấy từ trong trữ vật giới của mình ra một chiếc quần short, rồi vừa mặc vừa nói: – Nếu như ta nhớ không nhầm, thì
đã 19 chiều, nếu thêm 1 chiều nữa mà ngươi không giết được ta thì phải gọi ta là ông nội!

Arthur trầm ngâm xoa xoa cằm: -Quả nhiên Ngươi rất thích chịu đánh, vậy bản vương phải dốc sức ra chiêu cuối cùng này!

Mộ Tử Mặc đứng ngoài quan sát cuộc chiến, đã s không còn giữ được bình tĩnh, nhíu mày nói:

-Arthur, chẳng lẽ ngươi lại đợi cho một tên nhóc con chế nhạo, mau sớm giải quyết hắn đi!

Arthur không thèm để ý đến lời của Mộ Tử Mặc, nháy mắt ra hiệu với Lâm Phi: – Nhóc con, có muốn xuất chiêu không?

– Tuy ta không phải vô cùng thông minh nhưng cũng không phải là một tên ngốc. Bất kể là người muốn ra chiếu gì, nếu như ta ra
tay trước sẽ chỉ khiến người mạnh hơn mà thôi! Lâm Phi lắc đầu cười, nhất quyết không để bị mắc mưu, đây là bài học mà hắn
rút ra được từ uy lực của lần phản kích thần thánh vừa rồi!

Lúc trước khi hắn đại chiến với Vương Xán, mới đầu nhìn như là năng lượng đều đã bị hấp thụ nhưng sau đó nó phản xạ lại,
nhưng cuối cùng vẫn không thể nào vượt qua được sức mạnh tu vị của bản thân Vương Xán.

Nếu đem so sánh thì đòn phản công thần thánh của Arthur càng mạnh hơn, có thể dùng thủ đoạn của mình kết hợp với đòn tấn
công của đối thủ tạo ra sức công phá thật không thể tưởng tưởng nổi.

Lâm Thiên đoán chừng nếu như muốn tiêu diệt Arthur với cơ thể không bị xâm phạm của y thì có thể dùng sức mạnh áp đảo,
mạnh đến mức Arthur không thể chịu được cũng như không thể phản công lại mới có thể thành công!

Tuy nhiên, trước mắt thực lực của Lâm Phi còn chưa đủ mạnh để đánh bại Arthur, huống chi LArthur vẫn chưa hề sử dụng hết
toàn bộ sức mạnh, y vẫn chưa dùng đến Vạn đạo Vương luân

Quả nhiên, muốn tiêu diệt một trong giả thật sự là chuyện vô cùng khó khăn.

Không biết là lão già Long Ngũ kia mạnh đến mức nào mà có thể một mình đánh bại trên trăm vương gia.

Đúng lúc này, Arthur đột nhiên hóa thành một luồng sáng rực rỡ, bay thẳng lên bầu trời, giống như mặt trời vào giữa trưa, vô
cùng chói mắt