Chương 720: Tin Vui

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sáng hôm sau, Lâm Phi cùng người nhà lên máy bay đến Hương Giang để xem buổi hòa nhạc của Lâm Dao.

Trước đó, Eva đã đặt trước một chiếc máy bay của một hãng hàng không tư nhân. Đối với Lâm Đại Nguyên, Hứa Vân bọn họ thì đây là lần đầu tiên được ngồi máy bay nên thấy rất thích thú và không khỏi có chút lo sợ, mặc dù biết Lâm Phi có tiền nhưng được ngồi máy bay cũng không phải là chuyện đơn giản.

Cùng lên máy bay còn có mấy người Tô Ánh Tuyết, lão Bao, Diệp Tử Huyên, Trần Khải Luân và Khương Tiểu Bạch . . .

Diệp Tử Huyên và Trần Khải Luân cùng nhau đi về phía Lâm Phi, hắn trước đó không nghĩ là họ sẽ đến thông báo tin mừng là họ sắp kết hôn. Cha mẹ của Trần Khải Luân hiện đang sống ở tỉnh Nghiễm, rất gần Hương Giang, bọn họ cũng đang định tổ chức đám cưới ở Hương Giang. Đây là chuyện vui nhưng hơi đường đột, khiến cho Lâm Phi không khỏi nghi ngờ nguyên nhân mà hai người họ lại vội vàng làm đám cưới. Suy nghĩ một lúc thì liền phát hiện ra, hóa ra là do Thiên Lôi Bà đã mang thai!

Điều này khiến cho Lâm Phi vô cùng kinh ngạc, phá lên cười, ai có thể ngờ một nữ hoàng súng đạn, trên chiến trường còn ghê gớm hơn cả đàn ông, vậy mà thầm thương người ta nhiều năm rồi kết quả là chưa kết hôn mà đã có con?

Tuy nhiên cũng may là trước đó cô con dâu này đã ra mắt bố mẹ chồng rồi, việc đám cưới của hai người đã được gia đình đồng ý, nay vừa đúng lúc Lâm Dao tổ chức hòa nhạc ở Hương Giang, bọn họ liền đi theo để tổ chức đám cưới luôn, nhân tiện mời Lâm Dạo góp vui mấy bài hát trong đám cưới của họ.

Diệp Tử Huyên đối với chuyện này rất tự nhiên, thậm chí còn có chút đắc ý, trên mặt tràn đầy niềm hạnh phúc của một người sắp làm mẹ.

– Đao Đao, liên hệ cho những người khác, có việc gì có thể giao lại cho anh đi, bảo bọn họ đến Hương Giang để dự đám cưới của tôi, bảo họ ăn mặc sao cho giống người chút, đừng có ăn mặc cổ quái quá!

Diệp Tử Huyên nói, tất nhiên là mời những chiến hữu lâu năm của họ.

Lâm Phi gật đầu cười:

– Natasha có thể đến hơi muộn một chút nhưng những người khác thì tôi đảm bảo sẽ đến đúng giờ!

– Sao Natasha lại đến muộn?

Diệp Tử Huyên hậm hực.

– Anh lại cứ cô ấy đi làm nhiệm vụ gì rồi sao?

Lâm Phi mỉm cười thần bí:

– Có chút rắc rối nhỏ cần cô ấy đi giải quyết, yên tâm, vấn đề không lớn.

Diệp Tử Huyên để lộ vẻ “tôi còn không hiểu anh sao” , không hề tin tưởng liếc nhìn Lâm Phi

– Hừ, chuyện nhỏ mà anh nói quá nửa là có thể hù chết người bình thường!

Tuy nhiên, cô không hỏi nhiều mà đi thông báo cho mọi người biết tin vui của cô và chồng

Với tư cách là người thân, Hứa Vi nghe được tin này cũng rất là vui mừng, cô còn được mời làm phù dâu cho Diệp Tử Huyên, tuy sự sắp xếp này có hơi kỳ lại nhưng Hứa Vi cũng vui vẻ nhận lời.

Máy bay bay về Hương Giang, không khí rất vui vẻ.

Diệp Tử Huyên và Trần Khải Luân thì tình tứ anh anh em em, còn có Lâm Đại Nguyên, Hứa Vân, mẹ con Bạch Hân Nghiên. . . đều cùng nhau bàn chuyện tổ chức hôn lễ, lại còn chia sẻ cả kinh nghiệm nuôi con nhỏ nữa.

Thiên Diện thì ngồi im lặng trên ghế, cô đang dùng laptop viết một dãy mật mã gì đó, đối với chuyện mọi người đang bàn bạc cô không hề quan tâm.

Khương Tiểu Bạch và Lâm Phi uống rượu chủ đề cũng là xoay quanh chuyện Diệp Tử Huyên năm đó như nào như nào, hiện giờ thì như nào, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Tử Huyên cười rộ lên.

Nếu là lúc trước thì nhất định Diệp Tử Huyên không dám ở trước mặt bạn cùng học làm loạn như vậy nhưng bây giờ xem ra, Trần Khải Luân đã hoàn toàn bị Điền Hậu “nắm thóp” rồi nên không hề có chút kiêng nể nào.

Duy chỉ có Tô Ánh Tuyết và Hứa Vĩ là đang thảo luận về một số việc của công ty xây dựng “Ba Yêu” ,

Bay được nửa đường, Lâm Phi cũng hơi ngà ngà say, hắn lấy từ trong trữ vật giới ra một túi tài liệu, đi đến trước mặt Tổ Ánh Tuyết.

– Ánh Tuyết, cái này cho em nè!

Lâm Phi cười nói.

– Đây là cái gì?

Tô Ánh Tuyết tò mò chớp chớp mắt mấy cái.

– Lấy ra xem thì biết!

Lâm Phi gian xảo nói.

Tô Ánh Tuyết liếc nhìn Lâm Phi, cũng có chút mong chờ đối với món quà này, mở túi văn kiện ra, bên trong là một xấp công văn dày.

Sau khi lật nhìn vài trang, Tô Ánh Tuyết có hơi ngạc nhiên, đến cuối cùng, cô có hơi vui mừng pha chút nghi ngờ, còn có chút mâu thuẫn.

Hứa Vi ngồi bên cạnh cũng có thể đoán được, hơi bất ngờ nói:

– Lâm Phi, anh đã mua lại Quốc Tế Khuynh Thành sao?

– Chính xác mà nói thì là mua lại 90% cổ phần, tặng cho Ánh Tuyết!

Lâm Phi cười nói, trong lòng đang thấm khen ngợi hiệu suất làm việc mau lẹ của Eva.

Đối với gia tộc Wittgenstein mà nói thì việc thu mua một cái Quốc Tế Khuynh Thành cũng không phải là chuyện khó khăn gì, thậm chí trả giá gấp đôi thị trường cũng là chuyện nhỏ.

Huống chi, Lâm Phi đã muốn mua thì có rất nhiều người bằng lòng đưa tiền ra.

Tô Ánh Tuyết ngước lên hỏi:

– Phần lớn cổ phần của công ty, vậy là anh mua từ chỗ của Cố hội trưởng? Bà ấy biết là anh mua sao?

Lâm Phi lắc đầu:

– Anh không muốn có liên hệ gì với người đàn bà đó, từ đầu đến cuối đều là do Eva đứng sau chỉ đạo một công ty ngoại quốc đi làm chuyện này. Em đã rời khỏi Quốc Tế Khuynh thành nhất định sẽ trải qua một thời kỳ khó khăn, còn có thể trượt dốc nữa. Cho nên bà ấy cũng nhân cơ hội khi cổ phiếu của Quốc Tế Khuynh Thành vẫn còn đáng giá, bán đi. Cả quá trình giao dịch đều có sự hỗ trợ của chính phủ, vô cùng suôn sẻ, bà ấy cũng không biết người đứng sau là anh, chuyện này, tuyệt đối không tồn tại tình cảm riêng.

– Sao phải làm vậy chứ, cho dù không có Khuynh Thành thì em cũng đâu có thất nghiệp!

Tô Ánh Tuyết bướng bỉnh nói.

– Em không thích lấy lại Khuynh Thành theo cách này, sau này em sẽ tự kiếm đủ tiền để mua lại nó, bây giờ anh cứ tạm thời giữ lấy trước đi!

Lâm Phi cũng đã đoán trước là Tô Ánh Tuyết sẽ nói vậy, nếu như dễ dàng nhận lấy thì không đúng với tinh cách của cô.

– Vậy thì thế này đi, em xem có được không, coi như số tiền này em nợ anh, đợi sau khi em tiếp quản lại Quốc Tế Khuynh Thành, kiếm được tiền rồi, lúc đó từ từ trả lại cho anh, thế nào?

Lâm Phi cười nói.

– Với anh đây cũng chỉ coi như là một khoản đầu tư.

Tô Ánh Tuyết nhíu mày, cách này cũng giống như đi vay ngân hàng, từ từ trả là được, với năng lực của cô, trong vòng mười năm, thậm chí là chỉ trong vòng năm năm là có thể trả hết được tiền cho Lâm Phi.

Lâm Phi sợ cô không đồng ý, liền nói thêm:

– Được rồi Ánh Tuyết, em cũng nên để anh làm chút gì đó. . . trước kia em đã cho anh cơ hội để sống sót, bây giờ anh chỉ muốn để giấc mộng đẹp mà mẹ em để lại cho em tiếp tục được kéo dài, vậy thôi! Bây giờ Quốc Tế Khuynh Thành là nhờ anh lấy lại cho em, đã không còn bất kì liên hệ nào với Lục gia nữa, nó chỉ là của Tô Ánh Tuyết em mà thôi, không cần phải băn khoăn gì nữa!

Tô Ánh Tuyết nhìn thấy sự mong đợi trong đôi mắt của người đàn ông này, thì trong lòng giống như là băng tuyết trên núi tan chảy vào mùa xuân, cảm thấy ấm áp, vui vẻ, có chút hạnh phúc, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.

Quả thật, Quốc Tế Khuynh Thành đối với cô không chỉ đơn giản là một công ty bình thường mà còn là món quà mà mẹ cô đã để lại cho cô.

Cho dù đó không phải là mẹ ruột của cô nhưng cũng không thể bằng được cảm giác nương tựa mà công ty mang lại cho cô.

Lâm Phi giúp cô một lần nữa có thể tiếp tục điều hành Quốc Tế Khuynh Thành, quả thật đã khiến cô rất cảm động.

Hứa Vi ở bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ nhưng cũng chỉ là ngưỡng mộ mà thôi, không có chút đố kỵ nào, cô cũng biết, mất đi Quốc Tế Khuynh Thành là một sự đả kích rất lớn đối với Tô Ánh Tuyết, cô ấy chỉ cố gắng vui cười tỏ vẻ kiên cường mà thôi.

Tuy nhiên Lâm Phi tặng một món quà lớn như vậy cho Ánh Tuyết, trong lòng cô cũng hơi ghen tỵ.

– Ân cần vậy sao, chẳng lẽ không định tặng em cái gì?

Hứa Vi hậm hực liếc nhìn Lâm Phi, nói đùa.

Lâm Phi ngượng ngùng cười cười:

– Được rồi, được rồi, Vi Vi thích gì? Đến lúc đó anh mua cho em!

– Lại còn hỏi em thích gì sao? Thôi đi, thật không có thành ý!

Hứa Vi giả bộ không vui nói.

Tô Ánh Tuyết nói:

– Đúng rồi, nói đến quà, Diệp Tử Huyên bọn họ sắp kết hôn, có phải là nên tặng họ một món quà tân hôn hay không?

Lâm Phi hơi ngẩn người, chuyện này, thiếu chút nữa hắn đã quên mất, tốt xấu gì cũng là bạn thân nhiều năm, vào sinh ra tử, đến lúc kết hôn lại không có chút quà cáp gì.

Khi máy bay hạ cánh xuống phi trường, bọn họ liền về thẳng khách sạn, Lâm Phi đang tự hỏi xem lên tặng cho Thiên Lôi Bà cái gì là hợp nhất.

Khi xe đến khách sạn, Lâm Phi chợt nhớ ra một thứ trông cũng không đến nỗi nào, nên gọi cho Eva, bảo cô mang đến Hương Giang, tham gia hôn lễ trước.

Mọi người vừa đến khách sạn mà Lâm Dao nghỉ lại thì đã thấy Lục Vũ Phỉ dẫn theo máy tên lính mặc thường phục của y Nhiên ra đón.

Sau khi đưa Lô Bân và Andariel về kinh thành, Lục Vũ Phỉ muốn đến gặp Lâm Phi trước rồi mới đi.

– Chị ơi!

Con bé Lý Uy Nhiên giống như mấy chục năm không gặp người thân, chạy nhanh về phía Thiên Diện.