Chương 674: Kết Thúc

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tuy rằng Lâm Phi chưa tu luyện vương khí của bản thân nhưng chất dinh dưỡng trong cơ thể tích góp ngày càng nhiều, đương nhiên thân thể càng có khả năng cường hóa mạnh hơn, hắn đương nhiên không ngại việc bổ sung dinh dưỡng nhiều hơn một chút.

Huyết tộc đời thứ ba trong mắt Lâm Phi bây giờ cũng chỉ như một cái đùi gà, muốn ăn cũng quá đơn giản.

Hơn nữa thằng nhãi nhép này dám ngược đãi Hứa Vi, Lâm Phi cho rằng dù rút gân, lột da, nghiền hắn thành tương thịt rồi cắn nuốt vẫn là quá lời cho hắn rồi, chết quả nhanh đi!

Hắc Ma pháp sư Setites và Ám sát giả Asamatt của Huyết tộc có tốc độ nhanh hơn, sớm đã rút lui khỏi chiến hạm.

Nhưng tốc độ của Lâm Phi lúc này bọn chúng có thể tưởng tượng được sao?

Thậm chí hắn còn chẳng thèm đuổi theo, đánh ra hai chiêu Tinh quyền vào không khí, hai chiêu Tinh quyền cùng Ám Ảnh vương khí hòa thành một thể, mang theo khí thế kinh khủng, hình thành hai đạo quyền cương xoáy vòi rồng!

Quyền cương rít gào phóng tới, nuốt lấy Setites và Asamatt, bay thêm chưa đầy 1m chúng đã bị Lâm Phi nghiền thành cặn bã!

Chính bản thân bọn chúng cũng chưa bao giờ ngờ tới mình sẽ chết bởi Ám Ảnh vương khí của phụ thân, thậm chí còn chết ngay trước mặt phụ thân!

Chứng kiến mấy người con trai còn sót lại của mình bị Lâm Phi dùng lực lượng áp đảo giết sạch, trong mắt Mộ Tử Mặc hiện lên vẻ tuyệt vọng!

Lão ta không biết vì sao mọi chuvện lại rơi vào cục diện như vậy, mấy năm trước Lâm Phỉ mới chỉ là một thằng nhãi chưa tới cảnh giới Tiên Thiên mà thôi, tại sao chỉ trong thời gian ngắn mà có thể phát triển tới mức này?!

Chiến hạm bị ngọn lửa bao phủ, Lâm Phi ngạo nghễ đứng cạnh quan tài đá của Lilith.

Nếu có thể thì hắn rất mong có thể đánh nát cả chiếc quan tài đá này để phá hủy luôn đường sống của Huyết tộc. chỉ có điều chất liệu chế tạo quan tài đá quả thực bất phàm, ngay cả uy lực cộng dồn của Tinh quyền và Ám Ảnh vương khí cũng không khiến nó tổn hại chút nào.

-Sao hả, đám con cháu của ông đã chết hết, Ánh Tuyết ông cũng không bắt được, ông cũng chẳng phái đối thủ của tôi. Theo tôi thấy thì nghiệp lớn của ông… khó mà thành được!

Lâm Phi cố ý mía mai đối phương, muốn Mộ Tử Mặc ở lại tử chiến với mình.

Bây giờ điều hắn lo nhất chính là Mộ Tử Mặc sợ chết, không dám chiến đấu tới cùng, để cho lão ta trốn thoát sẽ mang tới rất nhiều yếu tố khó lường!

-Scarpe… Mày… mày vốn không phải nhân loại! Rốt cục mày là ai?!

Mộ Tử Mặc chảy máu trong lòng, nhìn chằm chằm vào Lâm Phi.

Lâm Phi nhún vai.

-Tôi là người hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… tôi đã thắng. Thời đại của ông kết thúc rồi, Ám Ảnh chi vương.

Trong mắt Mộ Tử Mặc lóe lên quang mang đầy tơ máu, lão cười lạnh nói:

-Mày cho rằng ta sẽ rơi vào bẫy sao? Liều mạng với mày? cho dù hôm nay mày giết hết đám con cháu của ta, chi cần bổn vương và Lilith vẫn tồn tại thì Thánh tộc ta vẫn có hi vọng phục hưng!

-Scarpe, tốt nhất là mày trông chừng Tô Ánh Tuyết cho tốt, bất cứ lúc nào bổn vương cũng có thể bắt lấy cô ta, luyện hóa trở thành trái tim của Atlantis.

-Nếu ông chạy trốn vậy chiếc quan tài đá này sẽ rơi vào tay tôi rồi.

Lâm Phi chỉ vào chiếc quan tài đá đặt cạnh, nói.

Mộ Tử Mặc tự tin nói:

– Nếu như mày có bản lĩnh thì có thể mở ra chiếc quan tài chế tạo bằng đá Sinh Mệnh này ra. Nếu mày có thể mở được vậy chứng minh mày đã có thực lực cường giả Tinh Thần cảnh, cho dù bổn vương phục sinh Lilith cũng không có tác dụng. Cho nên… mày có thể thử xem.

Nói xong lão ta hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Phi, Mộ Tử Mặc muon chạy!

Lâm Phi đương nhiên sê không để lão ta dễ dàng chạy như vậy, đuổi theo, liên tục đánh ra mấy chiêu Tinh quyền, nhưng đáng tiếc bị Mộ Tử Mặc phái ra sáu đầu Ảnh long cuốn lấy.

Lần này Mộ Tử Mặc vô cùng cẩn thận, phái ba con Ảnh long còn lại bay theo những hướng khác nhau. Điều này có nghĩa bất cứ lúc nào lão ta cũng có thể hoán đổi vị trí với đầu Ảnh long đó.

Lâm Phi chỉ có một người đương nhiên không thể đuổi theo ba hướng, đành phải trơ mắt đứng nhìn Mộ Tử Mặc rời khỏi.

Hắn ảo não không thôi, không biết bản lĩnh tấn công và phòng ngự của Ám Ảnh chi vương như nào nhưng bản lĩnh chạy trốn thì quả thực rất cao!

Hắn không dám chậm trễ, sợ Ám Ảnh chi vương đi tìm mấy người phụ nữ, vì vậy một tay nâng lên quan tài đá rất nặng, bay lên tìm mấy người phụ nữ.

Cũng may bọn họ rời đi không xa, rất nhanh Lâm Phi đã tìm được các cô.

-Đại thúc! Người còn vác cá cái quan tài này theo hả? Vậy có phải là đã làm thịt Ám Ảnh chi vương không?

Lý Ủy Nhiên hưng phấn chạy tới hỏi thăm.

Lâm Phi phiền muộn thở dài, lắc đầu:

-Đã giải quyết những tên khác, chỉ riêng lão ta chạy thoát.

Lý Ủy Nhiên chu mỏ:

– Vậy chẳng phải về sau chị Tô vẫn có khả năng gặp nguy hiểm?

-Cho nên ta muốn mang quan tài đá đi, ít nhất về sau đồng thời bảo vệ Ánh Tuyết lẫn thứ này, như vậy sẽ an toàn hơn.

Lâm Phi cười xin lỗi với Tô Ánh Tuyết.

-Sao vậy Ánh Tuyết? Nếu như trong lòng không thoải mái, vậy có thể phát tiết ra ngoài. Anh rất muốn giết chết lão ta nhưng đáng tiếc không đuổi kịp được.

Dường như Tô Anh Tuyết cũng không quá thương cảm, khẽ hé miệng cười:

– Không sao đâu, lần này nếu không phải anh và Thiên Diện cùng diễn với em, e rằng ngay cả mạng em cũng không còn, nào nói tới chuyện biết được chân tướng. Còn sống đã quá tốt rồi.

Nói xong, Tô Ánh Tuyết vươn tay về phía Thiên Diện:

-Trước đây tôi còn chỗ không phải, thật xin lỗi. Lần này cô đã không ngại hiểm nguy để giúp đỡ, tôi rất cảm kích. Nếu như không ngại thì chúng ta hãy kết bạn với nhau.

Thiên Diện chớp mắt vài cái, nhìn nhìn Lâm Phi, thấy người đàn ông này gật đầu với mình mới đưa tay nắm chặt tay Tô Ánh Tuyết, chỉ nói một chữ.

-Được!

Lâm Phi nhìn hai người phụ nữ vẫn chưa đổi về hình dạng, cảm khái nói:

-Kỳ thật lần này cũng may tu vi của Thiên Diện tăng mạnh, nếu như trước kia tu vi của cô ấy vẫn có chút chênh lệch với em, dù đóng giả được hình dáng thi quá nửa vẫn còn khả năng bị phát hiện.

Chỉ có điều sau lần đại chiến trên đảo, tu vi cô ấy đã không chênh lệch với em bao nhiêu, ít nhất chỉ cần không ra tay thì vẫn có thể lừa được đối phương. Dù sao chân khí của Ánh Tuyết cũng có nhiều phiên bản biến hóa khác nhau, bọn chúng cũng không chắc chắn chân khí của em như nào. Quả thực đây là ông trời trợ giúp.

Ô Lỗ Lỗ ẩn thân cũng cười hì hì:

-Scarpe, kỳ thật cậu muốn mọi người khen mình thông minh đúng không? Có phải cậu rất đắc ý vì đã nghĩ ra biện pháp này?

Lâm Phi ngượng ngùng, cánh tay còn lại sờ sờ mặt:

-Tôi là người như vậy sao? Công lao chủ yếu lần này vẫn là Thiên Diện…

-Đó là đương nhiên, chỉ khổ Thiên Diện, bị đánh bị ném cũng không thể đáp trả, bị đau cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hứa Vi đứng cạnh có phần không đành lòng nói.

Thiên Diện chớp mắt vài cái, đơn thuần nói:

-Không đau.

Hứa Vi vỗ tay một cái, cười nói:

-Vậy mới đúng chứ! Trầm mặc ít nói, nói chuyện không thay đổi cảm xúc mới là Thiên Diện. Tiểu Tuyết quả thực quá kém, bạn đóng Thiên Diện không giống chút nào. Cô ấy diễn ngay cả mình cũng có thể bị lừa gạt! chớ nói chi là đám người quân đoàn Địa Ngục không hề quen bạn!

Nghe Hứa Vi nói vậy, tất cả mọi người đều thoải mái cười, ngoại trừ Thiên Diện, cô cảm thấy không có gì buồn cười cả!

Chỉ có điều sâu trong đáy mắt Tô Ánh Tuyết có chút bi thương, điểm này vẫn bị Lâm Phi nhìn thấy, trong lòng hắn thổn thức không thôi.

Thân thế của Lâm Phi cũng đủ thê lương rồi, cha hắn giờ vẫn chưa biết là ai, mẹ lại bỏ rơi từ nhỏ, có thể nói là có cha mẹ nhưng lại như không.

Nhưng Tô Ánh Tuyết sống hơn hai mươi năm lại đột nhiên biết được chính mình chí là một tảng đá Sinh Mệnh?!

Tuy rằng trái tim Atlantis là một vật có lực lượng mạnh mẽ nhưng dù sao cũng chỉ là một tảng đá… không phải người.

Cha, mẹ, người nhà đối với Tô Ánh Tuyết đều là giả dối, dù là người của Lục gia cũng không có chút quan hệ nào với cô.

Đả kích như vậy nếu là một người phụ nữ bình thường e là không khỏi khóc lóc, nhưng sự kiêu ngạo và rụt rè cùa Tô Ánh Tuyết khiến cô vẫn dấu đi những tâm tình tiêu cực này, miễn cưởng nở nụ cười.

-Bất kể như nào kế hoạch lần này cũng coi như thành công mỹ mãn, Lâm Phi cũng coi như có một câu trả lời thỏa đáng cho Hứa Vân, dẫn con gái bảo bối của bà về.

Sau khi mọi người trở về Lâm An, Lâm Phi đặt quan tài đá vào phòng chứa đồ dưới mặt đất của sơn trang Thiên Lan. Đặt ở đâu Mộ Tử Mặc cũng có biện pháp tìm được, vậy chi bằng cứ đặt dưới phòng mình là tốt nhất.

Đêm đó, mọi người tụ tập bàn về hành động lần này, thậm chí Phương gia, Lục gia, Long gia lẫn Tạ gia đều gọi điện tới tìm hiểu tình hình, chỉ là căn bản Lâm Phi chẳng thèm để ý bọn họ, chỉ tùy tiện đối phó mà thôi.

Sau khi dùng cơm, Lâm Phi thấy Tô Ánh Tuyết không có tâm tình lưu lại đây, lặng lẽ một mình muốn rời khỏi, vội vã đứng lên nói:

– Tiểu Tuyết, anh đưa em đi.