Chương 679: Chú Tướng Quân

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Nhã Nhu nghe vậy không hiểu vì sao trong lòng cô có chút không thoải mái.

Từ ngày Lâm Phi đưa Tô Ánh Tuyết về, dường như quan hệ của hai người hòa hoãn hơn trước rất nhiều. Ngày hôm qua Lâm Phi còn đưa Tô Ánh Tuyết đi xem cá heo, đến tận khuya mới về.

Tuy rằng Phương Nhã Nhu sớm biết một người đàn ông như vậy sẽ không chỉ có một mình cô, cho dù không đi cùng Tô Ánh Tuyết cũng sẽ ra ngoài với Bạch Hân Nghiên hay Tạ Doanh Doanh, nữa Lâm Phi cũng không cố ý dấu cô, lén lút đi gặp những người phụ nữ khác. Nhưng đối phương lại là Tô Ánh Tuyết, điều này khiến trong lòng cô lo lắng không thôi.

Nghe bí thư Lưu nhắc nhở như vậy cô phát hiện ra e là cần nói chuyện với Lâm Phi rồi, bằng không chuyện này không tốt với thanh danh của Tô Ánh Tuyết.

Đương nhiên đây không phải là một chuyện đơn giản, cô cũng sợ bị Lâm Phi hiểu lâm, nói chung là khó mà mở miệng.

-Bí thư Lưu, tuyệt đối đừng nói như vậy, chuyện này rất phức tạp tôi không tiện giải thích thêm, nhưng cám ơn bà đã quan tâm tôi.

Phương Nhã Nhu cười, định đứng dậy tiễn khách.

Bí thư Lưu xấu hổ gật đầu, đứng dậy, do dự một chút rồi nói:

-Bác sĩ Phương, tôi cảm thấy cô là một người phụ nữ tốt, cho nên muốn cô nên suy nghĩ kỹ.Bạn tôi nói hình như gần đây vị hôn phu của cô đang qua lại rất thân thiết với Tổng giám đốc Tô, cô cần chú ý một chút, đừng để mình bị chịu thiệt thòi. Tuy rằng đối phương xinh đẹp nhưng điều kiện của cô cũng rất tốt.

Phương Nhã Nhu cười, cũng không nói gì nữa, chỉ gật đầu cảm ơn.

Sau khi tiễn bí thư Lưu đi, trong mắt Phương Nhã Nhu hiện vẻ mệt mỏi, cô tựa lưng vào cửa, thần thái ngẩn ngơ.

Rốt cục mình sao vậy, rõ ràng đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng tại sao vẫn bất an như vậy?

Cùng lúc đó, sau khi rời khỏi phòng làm việc của Phương Nhã Nhu, bí thư Lưu trở lại xe riêng của mình.

Bà để lái xe rời khỏi đây, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Không bao lâu sau bên kia nghe máy, bí thư Lưu lộ một nụ cười nịnh nọt nói:

-Lô tướng quân, chuyện ngài giao cho tôi đà làm xong… Làm tốt lắm… Việc nhỏ thôi mà, trừng trị loại đàn ông như vậy trong lòng tôi cũng thấy thoải mái…

-Lô tướng quân đừng nói vậy. Có thể làm việc cho ngài tôi cầu còn không được… Ôi, cái gì mà thường ủy hay không thường ủy chứ, có thể làm việc Lô tướng quân chính là vinh hạnh của tôi rồi! Ngài mà chiếu cố như vậy sẽ khiến tôi ngại đó… Được được, chào ngài…

Chờ khi cúp điện thoại, bí thư Lưu cười không ngậm miệng lại được. Bà không ngờ tới tướng lĩnh phái thực quyền của gia tộc chữ Địa tới tìm mình, còn chỉ cần bà tìm Phương Nhã Nhu nói mấy câu, sau đó trong đại hội tiếp theo sẽ giúp bà thăng chức.

Đây quả thực là chuyện tốt trời ban, bí thư Lưu hận không thể khiến tên Lâm Phi kia đi trêu chọc nhiều phụ nữ hơn, khiến bà có thêm những cơ hội thăng quan như này.

Phía bên kia, Lô Bân nói chuyện điện thoại xong ngồi trong bãi đỗ xe cục công an tỉnh Giang, yên lặng chờ trong xe.

Khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười lạnh, rất nhanh liền biến mất, lẩm bẩm nói:

-Lâm Phi… Do mày chọc giận tao trước… Tao sẽ cho mày hiểu cái gì gọi là tự gây nghiệt không thể sống…

Lúc này, từ cửa lớn cục công an có một bóng dáng hiên ngang đi ra, chính là Bạch Hân Nghiên mặc đồng phục.

Lô Bân lập tức mở cửa xuống xe, vẫy vẫy tay với Bạch Hân Nghiên, trên mặt hiện lên nụ cười tươi rói thành khẩn.

Bạch Hân Khiên thấy hắn ta, trong lòng không nhịn được thở dài, cô vốn tưởng rằng trước đây Lô Bân thấy hành động thân thiết giữa mình và Lâm Phi thì đã buông tha việc theo đuổi.

Dù sao hiện giờ cô cũng biểu hiện không quan tâm cảm thụ của đối phương, chỉ toàn tâm với Lâm Phi. Nhưng nào ngờ Lô Bân vẫn tìm tới cửa.

Tuy rằng cô vạn lần không muốn gặp lại người đàn ông này, nhưng Lô Bân dù sao cũng là thiếu tướng phái thực quyền, lại không có ân oán với cô, chỉ thích theo đuổi cô mà thôi, do vậy cô cũng không thể thượng cẳng chân hạ cẳng tay hay mắng chửi đuổi hắn ta rời khỏi, như vậy thì chẳng khác nào một người đàn bà chanh chua, thiếu hiểu biết cả.

Chỉ có điều Bạch Hân cũng có điểm giới hạn. Cô quyết định hôm nay nói rõ mọi chuyện, nếu sau này anh ta vẫn dây dưa thì cô sẽ không khách khí nữa.

Cùng lắm thì từ chức không làm công an nữa, dù sao thì cô cũng đã báo thù cho cha, cho dù tương lai trở về nước pháp làm cảnh sát quốc tế cũng nhẹ nhàng hơn so với việc ngày ngày nghĩ biện pháp ứng phó với Lô Bân.

-Hân Nghiên, thật xin lỗi, gần đây là lễ mừng năm mới anh phải về thăm ông bà cùng vài bậc tiền bối trong nhà. Em biết đấy, thời gian này chúng ta cũng khó mà làm chủ được, cho nên những ngày này không tới tìm em được.

Lô Bân hổ thẹn nói.

Bạch Hân Nghiên miễn cưỡng lắm mới nặn ra được nụ cười:

-Lô tướng quân, không cần phải xin lỗi tôi. Lần trước tôi đã nói rất rõ suy nghĩ của

mình rồi. Tôi sẽ không đón nhận người đàn ông khác, sau này chúng ta không gặp nhau thì tốt hơn.

Lô Bân sớm đã chuẩn bị, cũng không hề tức giận, nói:

-Anh sớm biết nhất định em sẽ nói như vậy. Hôm nay tới đây anh muốn mời em cho anh một cơ hội cuối cùng.

-Một cơ hội cuối cùng?

Bạch Hân Nghiên có chút do dự:

-Thật xin lỗi, tôi không hiểu.

-Em không cần nghĩ nhiều, anh cảm thấy em có quá nhiều hiểu lầm về anh. Anh muốn mời em tới một chỗ, sau đó có lẽ em sẽ suy nghĩ thêm.

Lô Bân nói xong, không đợi Bạch Hân Nghiên cự tuyệt đã vội vàng đua tay nói:

-Hân Nghiên, đây là lần khẩn cầu cuối cùng của anh. chỉ cần qua hôm nay nếu em vẫn cảm thấy không thích hợp vậy anh cam đoan sau này sẽ không nuôi bất kỳ hi vọng gì nữa, sẽ không quấy rầy em, anh thề!

-Chuyện này…

Bạch Hân Nghiên nhíu mày, đối phương đã nói vậy nếu không nể mặt vậy quá hà khắc rồi.

Mặc kệ đi đâu thì chút nữa mình cứ từ chối là được, nếu hắn ta không giữ lời vậy khi đó trở mặt cũng không muộn.

-Được rồi, vậy mời tướng quân dẫn đường.

Bạch Hân Nghiên cười nhạt nói.

Sắc mặt Lô Bân vui vẻ, vội vàng giúp cô mở cửa, sau đó mới vào ghế lái, lái xe rời khỏi cục công an.

Lái xe gần một giờ, hai người đi tới phía tây ngoại thành Lâm An, nơi này công cuộc kiến thiết khá chậm chạp, khá nhiều vùng núi, đường đi quanh co.

Sau khi đi vào một thị trấn nhỏ, lái xe vào một con đường nhỏ xinh đẹp và an tĩnh, phía trước là một tòa đại viện có phần cũ kỹ, có ba tầng.

Phía trên bảng ngoài cửa có mấy chữ in đậm, Bạch Hân Nghiên nhìn qua có chút ngoài ý muốn.

-Đây là một cô nhi viện?

Bạch hân Nghiên quay đầu nghi hoặc nhìn Lô Bân, không hiểu anh ta dẫn mình tới nơi này làm gì.

Lô Bân cười gật đầu, mời cô xuống xe, sau đó xách hai túi đồ lớn từ trong xe ra, sau đó hai người bước vào cổng lớn cô nhi viện.

Vừa mới vào đã thấy một đám trẻ con, nhỏ mới 4-5 tuổi, lớn thì 6-7 tuổi. Đám bé trai đang đuổi nhau chơi đùa, các bé gái thì tập trung một chỗ chơi đùa với nhau.

Nhìn thấy Lô Bân đi tới, mấy đứa bé hơi lớn vội vàng hưng phấn chạy tới.

-Chú tướng quân! chú tướng quân!

-Lần này chú mang đồ ăn gì ngon tới vậy…

-Chú, đồ chơi binh lính lần trước cháu đòi đâu…

Một đám trẻ con vây quanh Lô Bân, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ chờ mong.

Điều này khiến Bạch Hân Nhiên có phần ngoài ý muốn, chẳng lẽ Lô Bân thường xuyên tới cô nhi viện chơi đùa cùng trẻ con? Nếu không sao chúng quen anh ta như vậy.

Lô Bân nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, ngồi xổm xuống ôm hôn đám trẻ con:

-Đừng vội đừng vội, chú mua cho các cháu đồ ăn ngon, đồ chơi cũng đã mua rồi. chỉ có điều cần xếp hàng để lấy, không nghe lời không có phần…

Bọn nhỏ vội vàng xếp hàng, sau đó Lô Bân lấy từng món ăn cùng đồ chơi trong túi ra phát cho chúng.

Bạch Hân Nghiên nhìn khuôn mặt vui vẻ của đám trẻ con, trong lòng cũng thoải mái, chỉ có điều cô cũng đại khái biết được mục đích đối phương dẫn mình tới đây.

Xem ra người đàn ông này có nhiều vẻ mặt khác nhau, ngoài vẻ cương nghị của quân nhân vẫn còn nhân cách lương thiện ấm áp lòng người, ít nhất nhìn qua thì hắn ta không phải người xấu.

Chỉ tiếc Lô Bân sẽ không hiểu được địa vị của Lâm Phi trong lòng cô, không biết những điều hai người đã trải qua để đến được với nhau, cho dù hắn là một người đàn ông hoàn mỹ cũng không thế khiến cô dao động.

Đúng lúc này từ trong nhà có một phụ nữ xinh đẹp bưng chậu gỗ lớn đi ra, dường như đang bận giặt quần áo của bọn nhỏ.

Người phụ nữ này có nước da màu lúa mì khỏe mạnh, ngũ quan rõ ràng, bờ môi đầy đặn, lông mi thon dài, nhìn qua thì hình như là con lai.

Áo sơ mi trắng và quần jean bó sát người khiến thân hình người mẫu hiện ra, dù không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp ngời ngời.

Trông thấy Lô Bân và Bạch Hân Nghiên, đối phương hiểu ý cười cười, đặt chậu gỗ

xuống, cất bước đi tới.