Chương 650: Tôi Đã Làm Gì Sai?

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Ánh Tuyết tạm biệt thím Giang, chỉ nói mình phải xa nhà một chuyến sau đó bốn người ngồi vào xe của Lâm Phi quay về sơn trang Thiên Lan.

Nhưng vào lúc này ở sơn trang Bắc Tú, trong một tòa nhà ở gần khu nhà cao cấp của Tô Ánh Tuyết vài người đàn ông châu Á mặc đồng phục bận rộn trước máy tính.

Một gã phụ trách lấy tin tức mới trên máy tính, cầm điện thoại chống nghe trộm đặc biệt bấm một mã số.

– Ngài Giovanni, đã có tiến triển mới.

Người phụ trách có chút kích động nói.

– Ồ?

Điện thoại truyền đến tiếng nói ung dung của Giovanni:

– Nhanh như vậy đã có tin tức?

– Đúng, Tô Ánh Tuyết quả nhiên không nhịn được muốn thử liều một lần cứu sống mẹ của cô ấy. Thậm chí còn vì thế mà cãi nhau với Scarpe, nói những lời làm đau lòng Scarpe. Bây giờ Scarpe đã đồng ý với Tô Ánh Tuyết cho cô ấy chui đầu vào lưới nhưng lại để Thiên Diện chuẩn bị thiết bị theo dõi bí mật giúp cô ấy. Vì thế họ đã lên ô tô quay về sơn trang Thiên Lan rồi.

– Ha ha. . . Quả nhiên như dự đoán của phụ thân đại nhân, một khi nhắc đến Uyển Dung Tô Ánh Tuyết khó có thể chống đỡ. Trong xương tủy cô ta rốt cuộc cũng chỉ là một cô bé dễ mềm lòng.

Giovanni khen ngợi:

– Các người làm tốt lắm, tiếp theo lắp đặt máy nghe trộm cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng để Scarpe phát hiện được gì.

– Vâng! Giovanni đại nhân!

Lâu đài cổ phía xa đông nước Anh trong thư phòng tràn ngập kiểu trang trí Gothic thời trung cổ.

Sau khi Giovanni cúp điện thoại khóe miệng lộ ra một nụ cười tà, sửa sang lại cổ âu phục đi ra ngoài phòng.

Đi vào đình viện sắc màu rực rỡ, Mộ Tử Mặc một thân hữu nhàn ngồi đọc báo giống như lão gia quý tộc bình thường nhất.

– Phụ thân đại nhân, cha liệu việc như thần. Quả nhiên chỉ cần bắt được điểm yếu của Tô Ánh Tuyết, cô ta rất nhanh sẽ tự tìm đến tận cửa.

Giovanni khom người nói.

Mộ Tử Mặc cũng không bất ngờ gấp báo lại để sang một bên cười tủm tỉm nhìn về phía bồn hoa đẹp tuyệt trần ở xa nói:

– Giovanni. . . Con của ta, con có biết con người và Thánh tộc chúng ta khác biệt lớn nhất là gì không?

– Chẳng lẽ là sức mạnh?

Giovanni suy đoán.

Mộ Tử Mặc lắc đầu:

– Ma pháp sư loài người tu luyện đến cực hạn nhưng hủy thiên diệt địa, giống như các vị thần cổ võ giả của Hạ quốc càng có thể rong ruổi Tinh Không, luân hồi siêu việt. Nếu nói tới sức mạnh Thánh tộc ta cũng không phải là đối thủ của con người.

– Vậy chẳng lẽ là tuổi thọ?

– Cũng không phải.

Mộ Tử Mặc vừa cười vừa lắc đầu.

– Như ta nói, tu sĩ loài người tuổi thọ cũng có thể tăng theo sức mạnh, khó có thể đánh giá.

Giovanni gật gật đầu, đúng như vậy, lại suy nghĩ một hồi cười bất đắc dĩ:

– Xin người thứ cho con ngu dốt không đoán ra được.

– Là “kiên nhẫn” .

Mộ Tử Mặc mỉm cười nói.

Giovanni nhíu mày híp mắt không hiểu:

– Kiên nhẫn?

– Đúng, đối với con người một năm có thể là một đoạn thời gian rất dài. Vì một người bình thường cả đời chẳng qua là trăm năm. Nhưng được xem là một tu sĩ cường đại một năm không tính là ngắn. Đến mười năm, trăm năm, ngàn năm. . . đối với con người có thể là sự thay đổi cực lớn. Vương triều thay đổi thì không cách nào tính được thời gian. Cho nên con người thường đối với chuyện “chờ đợi” này có một hạn độ chịu đựng, một mực trì hoãn. Cho dù một ngày, một giờ, đều sẽ sinh ra cảm xúc bực bội.

Mộ Tử Mặc thản nhiên nói:

– Chuyện này cũng không vì cường giả con người nhận được tuổi thọ càng dài mà có nhiều thay đổi. Bởi vì con người là sinh vật mệnh ngắn, đối với Thánh tộc chúng ta mà nói giống như cỏ xuân khô cạn vào mùa thu nháy mắt mà thôi. Những chuyện dính đến khiêu chiến sự kiên nhẫn của con người liền dễ dàng khiến họ khẩn trương, hỗn loạn. Họ dù có thời gian cũng sẽ không đủ kiên nhẫn. Giống như lúc này chúng ta chỉ cần dùng đến điểm xuất phát là sự quan tâm đến mẹ ruột của Tô Ánh Tuyết khiến nó trong lúc đại loạn vội vàng muốn biết kết quả, nó không còn cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa. Cho dù biết rõ chúng ta không có khả năng ép nó đi cũng không thể không chú ý đến Hứa Vi bị Hàn Nguyệt làm thương. Hơn nữa sớm muộn cũng có một ngày chúng ta bị chúng tìm được, chúng cũng không đợi lâu được như vậy. Đối với chúng cho dù đợi một ngày đều là một loại dày vò, càng không cần nói đến một chút hi vọng chờ đợi nào.

Giovanni ca ngợi:

– Đúng là như thế, con người thật sự chỉ vì cái trước mắt. Đối với Thánh tộc chúng ta chờ đợi vạn năm để hoàn thành đại kế cũng có thể chịu được. Nhưng cho dù con người có đủ thời gian cũng không thể kìm nén, đến chui đầu vào lưới.

– Chính là đạo lý này.

Mộ Tử Mặc ung dung đứng dậy bước về phía chủ điện lâu đài cổ, Giovanni thì cung kính đi phía sau.

– Lần này âm thầm nghe trộm phải chú ý, đừng để cho đối phương phát hiện. Thiên Diện kia cực kỳ am hiểu vi tính, đừng để lộ ra sơ sót.

Giovanni cười đắc ý nói:

– Phụ thân đại nhân, chúng ta cố ý sử dụng thiết bị nghe trộm ở cự ly xa không kết nối, thậm chí không có bất kỳ sóng điện ảnh hưởng. Thiên Diện và Scarpe cho dù am hiểu vi tính cũng không phát hiện được máy nghe trộm ở cự ly xa của chúng ta. Huống chi chúng ta chỉ nghe âm thanh. Chúng dù có lực điều khiển giám sát nhạy bén cũng sẽ không cảm thấy chút khác thường nào vì chúng ta hoàn toàn không cần thiết bị camera này.

– Rất tốt. Những thiết bị truyền tin Thiên Diện giao cho Tô Ánh Tuyết cụ thể là gì phải tra rõ ràng, miễn là đừng chọc đến cái kẻ phiền toái Scarpe kia.

Mộ Tử Mặc nói.

– Vâng, phụ thân.

Lâm An, đại trạch Vương gia.

Cố Thải Anh một đêm không nghỉ ngơi tốt mơ màng ngủ lúc rạng sáng. Cơ thể của bà vẫn chưa khỏi hẳn, thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi, sắc mặt có chút tái nhợt.

Ngay buổi sáng Cố Thải Anh nghe được tiếng đập cửa “rầm rầm rầm” , bà còn buồn ngủ mở mắt ra mới phát hiện có người gõ cửa phòng mình.

Đang lúc buồn bực cửa không khóa lúc bị gõ cũng đồng thời bị đẩy ra.

Chỉ thấy Vương Thiệu Hoa say khướt, khuôn mặt đỏ tía giống màu gan heo loạng choạng đi vào.

Vương Thiệu Hoa bộ dạng say khướt mắt say lờ đờ cười nói:

– Ha ha. . . Quên mất, đây là nhà mình sao phải gõ cửa. Ha ha. . .

Cố Thái Anh nhướng mày mới nhận ra Vương Thiệu Hoa là đi uống rượu cả đêm, đến giờ đều không nghỉ ngơi.

Bà tuy cảm thấy rất chán ghét, cơn giận với gã đàn ông này còn chưa nguôi nhưng Vương Thiệu Hoa uống đến nỗi này trong lòng bà cũng lo lắng.

Dù sao quen biết cũng hơn ba mươi năm, lại là vợ chồng mười mấy năm bà không thể không quan tâm gã đàn ông này được.

– Thiệu Hoa, ông đừng uống nữa.

Cố Thái Anh xuống giường đi chân trần đến bên người Vương Thiệu Hoa, nâng gã đàn ông đứng cũng không vững.

– Tôi dìu ông trở về phòng tắm rửa rồi ngủ một giấc. Chờ ông tỉnh lại thanh tỉnh một chút nhiều chuyện sẽ nghĩ thông suốt.

– Nghĩ thông suốt?

Vương Thiệu Hoa “hừ hừ” cười ngốc, vung tay lên trực tiếp ném bình rượu xuống đất, rượu đổ đầy mặt đất.

– Bà biết không Thải Anh. Tôi nhận được điện thoại của cha, ông ấy nói tôi là phế vật, có mẹ đẻ của Lâm Phi là bà mà còn không có cách lôi kéo được Lâm Phi. Ông ấy nói không cần tôi tiếp tục làm quan nữa, chức bí thư này không cho tôi làm, ông còn nói đừng khiến ông ý mất mặt thêm nữa, bắt tôi đi tìm Lâm Phi quỳ xuống xin lỗi hắn, xin hắn tha thứ. Họ nói để tôi đi thừa nhận chính tôi có bệnh thần kinh, không phải cố ý muốn làm Lâm Phi tức giận mà là tôi không khống chế được chính mình mà thôi. Còn phải đi bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị.

Càng nói về sau Vương Thiệu Hoa bĩu môi, trong hốc mắt vậy mà bắt đầu chảy nước mắt, vẻ mặt thê lương như nam sinh bị sỉ nhục.

Cố Thái Anh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Vương Chính lại tuyệt tình như vậy. Muốn cắt đít con đường làm quan của Vương Thiệu Hoa, còn muốn Vương Thiệu Hoa bỏ đi tôn nghiêm quỳ trước mặt Lâm Phi.

Trong lòng bà thông cảm vỗ sau lưng chồng khuyên nhủ:

– Thiệu Hoa ông bình tĩnh một chút, tôi thay ông đi thuyết phục người trong gia tộc. Ở nhà tĩnh dưỡng là được.

– Có tác dụng gì? Đây là họ muốn tôi cút đi! Nếu tôi quỳ xuống có thể cứ như vậy bỏ qua việc này. Vậy cũng không tính, nhưng nếu tôi quỳ xuống cũng chỉ có thể bị gia tộc bỏ rơi.

Vương Thiệu Hoa lại uống một ngụm rượu, miệng nồng nặc mùi rượu nức nở nói:

– Tôi. . . Tôi vài năm nay làm trâu làm ngựa, vì Vương gia tôi tận tâm tận lực trèo lên cao không có một đêm ngủ an giấc. Đám phế vật kia lúc ở đó mượn quyền thế Hoa Thiên Tửu của Vương gia, tôi lại khổ sở làm việc trong phòng quản lý tài vụ! Nhưng đến cuối cùng tôi chỉ chẳng qua bị họ ép tới không thở nổi. Gây ra một việc sơ sót họ lại muốn xem tôi bị bệnh tâm thần, thành một thằng điên ném vào bệnh viện tâm thần.

Vương Thiệu Hoa càng nghĩ càng đau khổ, trong mắt sôi trào lửa giận đột nhiên gào lên “a” một tiếng, dữ tợn nắm hai vai của Cố Thải Anh dùng sức đẩy vợ vào vách tường!

– Thiệu Hoa! Thiệu Hoa ông bình tĩnh một chút! Đau. . .

Phía sau lưng Cố Thái Anh bị va chạm mạnh, cơ thể nhanh chóng rã rời.

Nhưng hai mắt Vương Thiệu Hoa đỏ lên như mãnh thú phẫn nộ, điên loạn nói:

– Thải Anh, bà nói cho tôi biết sao lại như vậy, rốt cuộc tôi đã làm gì sai? Sao ông trời lại đối với tôi như vậy!

– Ông. . . Ông không làm gì sai, là họ gây áp lực quá lớn với ông mới có thể khiến tinh thần ông có vấn đề.

– Tôi không điên!

Vương Thiệu Hoa gào thét, tê tâm liệt phế nói:

– Bà giống bọn họ! Cho là đầu óc tôi có bệnh đúng không? Tôi không bị thần kinh phân liệt, tôi không có chứng hậm hực! Tôi không uống thuốc! Không có!