Chương 463: Suy đoán kinh hoàng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau khi Diệp Vô Nhai nhận lấy tấm hình, chỉ nhìn thoáng qua một cái, hai đồng tử liền co rút lại, sắc mặt từ đó chuyển dần sang trắng nhợt, thay đổi liên tục, gần như không thể khống chế được cảm xúc.

– Chuyện… chuyện này… không… không thể được.

Diệp Vô Nhai ấp a ấp úng nói không nên lời.

Lâm Phi biết có vấn đề, liền vội hỏi:

– Đừng giấu diếm nữa, là như thế nào thì nói thẳng ra đi, ông rốt cuộc có nhận ra người này không!

Diệp Vô Nhai đột nhiên đứng dậy, ánh mắt như đao nhọn nhìn chằm chằm vào Lâm Phi:

– Ngươi nói… ngươi đã giết chết người này?

Lâm Phi cũng không sợ ông ta:

– Đúng vậy, sao đây, là người Diệp gia các ông sao? Ông muốn báo thù cho gã sao?

Sau khi Diệp Vô Nhai hít một hơi sâu, cúi đầu, sau khi nhìn lại tấm hình đó một chút, để tấm hình đó vào trong túi áo.

– Diệp gia chủ, tôi biết ông có thể không quan tâm đến sự sống chết của em họ tôi và tiểu thư Hứa Vi, nhưng bây giờ là thời khắc vô cùng quan trọng, đây có thể là manh mối giúp chúng ta tìm hiểu được tình hình thực sự của Luyện Ngục quân đoàn, xin ông hãy bỏ qua hiềm khích trước đây với Lâm Phi, cùng nhau giải quyết cục diện trước mặt mới là điều quan trọng.

Lục Vũ Phỉ khuyên nhủ.

Diệp Vô Nhai ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô ta:

– Diệp Vô Nhai tôi tuy rằng không phải anh hùng hào kiệt gì, nhưng cũng không phải tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, trái phải thế nào, đương nhiên tôi hiêu rõ.

Lâm Phi cau mày nói:

– Nếu đã như vậy, vì lý do gì mà ông vẫn còn giấu diếm không nói ra chân tướng chứ?

Diệp Vô Nhai ngẫm nghĩ một chút, thoải mải thở ra một hơi dài, dường như thật sự hết cách rồi, mới nói:

– Các người đi theo tôi đến một chỗ, sau đó tôi sẽ nói với các người.

Nói xong, Diệp Vô Nhai đứng dậy đi trước dẫn đường đến phía sau thẫm hậu viên.

Đi qua đoạn đường tối tăm khúc khuỷu, đoàn người đi đến một con đường nhỏ sắc thu tráng lệ, đi ngang qua những tòa kiến trúc tao nhã có lịch sử hàng trăm năm, cuối cùng cũng đến nơi Diệp Vô Nhai nói.

– Từ đường Diệp thị?

Nhìn thấy cửa viện có viết mấy chữ to, trang nghiêm, Lục Vũ Phỉ ngạc nhiên nói:

– Diệp gia chủ, đây là từ đường cùa Diệp gia các ông, chúng tôi có thê đi vào trong sao?

Một gia tộc càng lớn, từ đường càng được coi trọng, ngọai trừ một số gia tộc bí mật thường xuyên ẩn núp trong từ đường, nơi đây còn có ý nghĩa là nơi để tổ tiên thanh tĩnh không bị thế giới bên ngoài quấy nhiễu.

Trên thực tế, Lục Vũ Phỉ ngay đến từ đường của Lục gia của mình vẫn còn chưa được đi vào, rõ ràng là , có một số bí mật Lục Trường Minh cũng không muốn để cho Lục Vũ Phỉ biết.

Mà ngay giờ khắc này, điều khiến người ta cảm thấy kì lạ đó là, xung quanh từ đường của Diệp gia, không có bất kì hộ vệ nào, dường như căn bản không bố trí phòng vệ, ngay đến ý nghĩa mang tính tượng trưng cũng không có.

Lúc Lâm Phi tham quan khắp mọi nơi, bốn phía sân viện này, có một cảm giác tuyệt không thua gì áp lực quyền uy của Diệp Vô Nhai.

Quả nhiên, sau khi Diệp Vô Nhai bước lên bậc thang, cung kính cúi đầu trước của lớn, nói:

– Ông nội, cháu trai Vô Nhai, có việc cầu kiến.

Trong sân không có bất kì lời hồi đáp nào, chỉ một lúc sau, từ phía bên trong cửa lớn dường như có một đôi tay vô hình, mở cửa ra.

Lục Vũ Phỉ không khỏi có chút kinh ngạc:

– Ông nội của Diệp gia chủ, là lão tướng quân Diệp Vân Sênh? Tôi nghe ông nội nói, Lão tướng quân Diệp không phải đã quy y cửa phật, ngao du tứ hải rồi chứ?

– Đúng vậy, nhưng đó là việc hai mươi lăm năm trước, sau khi ông nội ta quay về nhà, đã bắt đầu thanh tu ở từ đường, không màng chuyện bên ngoài.

Diệp Vô Nhai nói, dẫn đầu đi vào cửa lớn.

Sóng mắt Lục Vũ Phỉ lưu chuyển, gật đầu, cô xuất thân từ gia tộc lớn, đương nhiên suy nghĩ tương đối nhiều, âm thầm suy nghĩ, Diệp gia quả nhiên ẩn chứa không ít bí mật.

Năm đó Diệp Vân Sênh đạt đến cảnh giới tiên thiên, nhưng vẫn luôn ở trong quân lãnh binh, cũng không phải là thế hệ bộc lộ tài năng võ giới cổ truyền, chỉ là dựa vào niên kỷ để tính, ít nhất cũng đã trăm tuổi, không biết những năm qua, thực lực của ông ta đã đến cấp độ nào.

Diệp gia thực sự cũng chưa từng tuyên bố ra ngoài, lão Diệp gia chủ vẫn còn, phải biết rằng, cha của Diệp Vô Nhai mười năm trước đã bệnh chết, thế giới bên ngoài đều cho rằng, Diệp gia đã không còn ai có cấp bậc cao hơn Diệp Vô Nhai rồi.

Nhưng Lâm Phi thì lại không nghĩ đến vấn đề thực lực của Diệp Vân Sênh, theo như Diệp Vô Nhai nói hai mươi lăm năm trước, đặc biệt phân tích quá trình Diệp Vân Sênh ngao du tứ hải, vào thời gian đó, sao lại có thể trùng hợp vào khoảng thời gian Hứa Vi ra đời?

Bước vào từ đường, mọi người đi thẳng đến gian nhà chính, trong phòng thoáng mùi trầm hương phát ra từ đồ gỗ gia dụng trong nhà, trong không khí tỏa ra một mùi thơm ngát rất tự nhiên.

Một ông lão thanh tú tóc dài màu trắng tiêu, mặc một chiếc tăng bào màu nâu, ngồi ngay ngắn trên một chiếc phổ đoàn, đằng sau lưng là một tượng phật đà bạch ngọc.

Sau khi bốn người đi vào nhà, ông lão mở to mắt, lộ ra một vẻ cười hòa ái nhàn hạ, không hề nhiễm một chút khí trần tục nào, càng không có vẻ uy nghiêm của một vị tướng võ, giọng như một ông cụ già bình thường.

– Hơn hai mươi năm không ra bên ngoài, xem ra đây là lớp anh hùng hào kiệt đây.

Ánh mắt Diệp Vân Sênh lướt qua ba người Lâm Phi bọn họ, ánh mắt dừng lại Lục Vũ Phỉ một chút, nhìn Lâm Phi càng thêm lâu, sắc mặt có chút thay đổi:

– Ôi… vị thanh niên trẻ tuổi này, ngươi có phải người Vô Nhai thường nói không, là Lâm Phi?

Lâm Phi nhìn ra được, thực lực của ông lão này, tuyệt đối không thua kém gì Diệp Vô Nhai, đoán rằng đây chính là cường nhân nửa đường bước đến đỉnh cao cảnh giới Tiên Thiên.

Lâm Phi có chút ngạc nhiên:

– Diệp Vô Nhai từng nhắc đến tôi với ông sao?

Diệp Vân Sênh cười lớn nói:

– Từ nhỏ đứa cháu trai này của tôi đã không thích nhiều lời, chỉ có ông nội này vừa là thầy vừa là bạn mới có thể nói nhiều với nó, tôi cũng nghe từ Vô Nhai chút ít chuyện mới mẻ ở thế giới bên ngoài, Vô Nhai từng nói nhiều lần, suýt chút nữa đã mất mạng dưới tay ngươi, cũng rất ca ngợi ngươi đây.

Lâm Phi nhìn thấy vẻ mặt không thay đổi của Diệp Vô Nhai, không khỏi mỉm cười, quả nhiên tên Diệp Vô Nhai này có nỗi buồn bực, biết rằng vài lần xém chút bị hắn giết chết, không ngờ ở sau lưng còn khen ngợi hắn, tuy nhiên không thể không nói, đây mới là khí chất của một đại gia tộc.

Trận doanh không giống nhau, nên đánh là phải đánh, nhưng trong lòng biết rất rõ, bản thân với nhau với nhau không có thù oán gì, cho nên, đáng khâm phục thì nên khâm phục.

Bí mật nho nhỏ cùa Diệp Vô Nhai bị tiết lộ ra ngoài, trên mặt anh ta cũng đã không nhịn được, ngắt lời nói:

– Ông nội, có một chuyện, cháu cho rằng, phải nói cho ông biết…

Diệp Vân Sênh cũng thu lại vẻ vui vẻ:

– Nói đi.

Diệp Vô Nhai lấy tấm ảnh ra, đưa nó cho ông nội.

Ông lão nhận lấy tấm ảnh, chỉ nhìn thoảng qua, lập tức há hốc miệng, vé mặt kinh ngạc, thậm chí hai tay cầm bức ảnh cũng đều run rẩy!

– Chú… chú hai?

Diệp Vân Sênh kêu lên một tiếng, làm cho đám Lâm Phi đều phải giật mình!

Chú hai? Chú hai của Diệp Vân Sênh? Vậy đây không phải là một tiền bối của Diệp Vô Nhai sao!

Tuv nhiên suy đoán của Lâm Phi cuối cùng cũng đã có kết luận, Paimon đó quả nhiên là người của Diệp gia, hơn nữa còn là thành viên chính thức trong dòng tộc Diệp gia, nếu nói như vậy, ông ta biết Sâm la vạn tượng tâm phát, cũng không có gì là lạ!

Diệp Vân Sênh cũng không thể ngồi yên rồi, bỗng nhiên đứng dậy, nhíu mày hỏi đây là chuyện gì đây, Diệp Vô Nhai liền kể lại một lượt chuyện Lâm Phi thông báo.

Sau khi Diệp Vô Sanh nghe xong, sắc mặt ánh mắt không ngừng thay đổi, nói:

– Các ngươi… đi theo ta…

Ông ta dẫn theo mọi người, đi ngang qua phòng khách, đi vào một căn phòng đá nơi để bài vị tổ tiên.

Toàn bộ căn phòng, vẻn vẹn chỉ có ba hàng mười cái bài vị, phía sau mỗi bài vị đều có một bức họa, thập niên càng gần, cũng xuất hiện một so tấm hình trắng đen.

Diệp Vân Sanh chỉ vào một trong số các bài vị mới đặt phía trước, thở dài nói:

– Các ngươi xem… người này là chú hai của ta, Diệp Dương Thiên. Năm đó là cao thủ đệ nhất của gia tộc Diệp gia chúng tôi, cũng là người đầu tiên được thế giới tán thành, là cao thủ thứ năm đạt được chiến tích trên bảng chiến thần.

Chỉ có điều từ sáu mươi năm trước, ông ta vì bảo vệ thủ trưởng đương thời, cùng với một cao thủ nước ngoài đại chiến, hai bên rơi xuống biển bỏ mạng…

– Rơi xuống biển? Cũng có nghĩa là không tìm thấy thi thể vào năm đó?

Lục Vũ Phỉ hỏi.

– Đúng vậy…

Diệp Vân Sanh cau mày, nhìn tấm ảnh trên tay.

– Vậy làm sao có thể…chẳng lẽ chú hai thật sự chưa chết? nhưng…ông ta rốt cuộc vì sao phải gia nhập loại tổ chức quân đoàn Luyện Ngục đó chứ?

Lúc này Lâm Phi chạy đến phía trước bài vị của Diệp Dương Thiên, chỉ vào di ảnh trắng đen phía sau, nói:

– Có lẽ tôi có thể đoán ra được một nguyên nhân… mọi người xem, bộ dạng trên hình của ông ta năm đó, và bộ dạng tôi giết chết ông ta bây giờ.

Mọi người cùng nhau so sánh, không khỏi đều lộ ra vẻ hiểu ra điều gì đó.

– Không hề già đi…

Thiên Diện thản nhiên nói ra đáp án trong lòng của mọi người.

– Với tu vi của ông ta, tuy rằng có thể làm chậm quá trình già yếu, nhưng cũng không thể nào làm cho tướng mạo không thay đổi hơn sáu mươi năm, chỉ có một giải thích duy nhất, sau khi ông ta gia nhập quân đoàn Luyện Ngục, thời gian đã ngừng chuyển động trên người ông ta…

Lâm Phi nói ra lý do, làm cho mọi người đều im lặng, thậm chí còn có cảm giác lạnh sóng lưng!

Rốt cuộc là lực lượng gì thế này, có thể làm cho con người không bị lão hóa?

Lâm Phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn chiếc bài vị đó:

– Hai tên ma tướng trước kia ở trên đảo là Barbato và Mal Bath, tu vi sát khí là kẻ có một không hai thời đó. Sát khí của bạn ta – Natasha đã nằm trong top 3 thời đó, nhưng Barbato mạnh hơn cô ấy không chỉ một bậc, vậy mà trước đó cô ấy chưa từng nghe nói đến gã.

Còn Mal Bath kia, sử dụng khí đạo lưu hợp đó vốn lẽ đã thất truyền, truyền nhân cuối cùng của môn phái, cũng đã chết cách đây mười mấy năm rồi!

Lần này gặp Vassago, dị năng của gã cũng giống như thần tướng Tiago – Rodriguez đã chết cách đây bảy mươi năm rồi! Hơn nữa, tên Paimon sử dụng tâm pháp Sâm La Vạn Tượng này… thực lực của gã chẳng có tiếng tăm gì ở thời này, nhưng đột nhiên gã lại xuất hiện.

Vốn dĩ mọi chuyện có vẻ khó hiểu, nhưng bây giờ có thể giải thích được rồi. Không phải là bọn họ ẩn trốn, mà là… bọn họ đều là những cường giả đã “chết” trong lịch sử.

Lâm Phi cười khổ:

– Điều tệ hại nhất còn chưa tới… mọi người đã từng nghĩ rằng… nếu như nói… các cao thủ trong top 3 bảng chiến thần mấy chục năm trước vẫn chưa chết thì…