Chương 468: Bí mật trong rương

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhìn thấy sự biến đổi của Hứa Vĩ, Andariel hài lòng cười khanh khách.

Khi còn cách mặt đất chừng mười mấy mét, Andariel lên tiếng:

– Scarpe, đã để bọn mi chờ lâu, không ngờ bọn mi bố trí nhiều người như vậy đón bọn ta, bọn ta có cảm giác được yêu mến mà lo sợ đấy!

Lâm Phi ném chiếc rương màu đen trên mặt đất, nhìn Tô Ánh Tuyết xác định cô không sao, lại nhìn Hứa Vi, thấy sự biến đổi kỳ lạ của cô, không khỏi lo lắng.

– Victor đã chết lâu rồi, vậy mà cô cũng không xuống đất theo hắn, thật đúng là bạc bẽo mà.

Khuôn mặt Andariel lập tức đanh lại, trông rất đáng sợ, nhớ tới Victor, cô ta cảm thấy lòng đau như dao cắt, rõ ràng là Lâm Phi đang cố ý kích động, làm cho cô ta mất kiểm soát.

– Ha ha ha…

Andariel kìm chế sự căm thù trong lòng mình, cười lạnh nói:

– Trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ mi còn tưởng ta là con nít mới ra đời sao? Hôm nay bọn ta tới với mục đích rất đơn giản, đổi thanh kiếm Hughes và thanh đao Hàn Nguyệt lấy hai hai cô gái này, thế nào?

– Vớ vẩn! Cô đừng mơ tưởng! Hàn Nguyệt là vật báu gia truyền của Diệp gia chúng ta, tuyệt đối sẽ không để các người cướp đi!

Một trưởng lão của Diệp gia đứng ra, giận dữ mắng Andariel.

Andariel khó chịu, lẩm bẩm:

– Cái lão già này ở đâu ra…

Cô ta vừa dứt lời, một luồng sáng nóng rực từ lòng bàn tay một gã chiến sĩ giáp đen lập tức bắn ra.

– Phụp!

Luồng sáng đỏ rực chói mắt lóe lên rồi liền biến mất.

Diệp Vô Nhai đứng rất gần, nhưng không kịp cứu, vị trưởng lão hậu thiên đỉnh phong kia đã bị luồng sáng xuyên qua tim, té xuống, chết không nhắm mắt!

Tất cả người của Diệp gia đều bối rối, phần lớn trong số họ chưa biết thực lực của Luyện Ngục Quân Đoàn, khi tận mắt nhìn thấy uy lực của loại vũ khí kỹ thuật cao kia, lập tức nhuệ khí của họ liền tan biến.

– Ái chà, đột nhiên phát hiện người ở đây hơi nhiều, hay là trước tiên thanh lọc bớt đi!

Andariel búng tay, hai tên chiến sĩ giáp đen còn lại lập tức bay tới như một cơn gió màu đen, bắn ra những quả tên lửa bỏ túi về phía người của Diệp gia và lính đặc công.

– Ầm ầm ầm!

Những tiếng nổ liên tục vang lên, kèm theo là những tiếng kêu la thảm thiết, hết người này đến người khác bị nổ văng thành nhiều mảnh, những khẩu súng phòng không chưa bắn được viên đạn nào, đã bị tan thành sắt vụn.

Chớp mắt, đã có hơn mười người ngã xuống, thậm chí cũng không biết vì sao mình chết!

Người của Diệp gia phát hiện, lúc thật sự đánh nhau, sức lực của bọn họ không làm được gì, chỉ có thể khẩn cấp liên lạc với không quân nhờ trợ giúp.

Trong nhất thời, ngay từ đầu cuộc chiến đã nghiêng về một phía, khắp Diệp gia tràn ngập khói thuốc súng, lửa cháy ngút trời!

– Chết tiệt! Đã biết rõ là bọn chúng, lại còn muốn đánh!

Diệp Tử Huyên tức giận kêu to, hỏi Lâm Phi đứng bên cạnh:

– Đạo Đao! Cậu mau nghĩ cách đi!

Nhưng lúc này Lâm Phi lại không để ý tới cô, mà ngồi xổm xuống, hí hoáy với chiếc rương kim loại màu đen kia, lúc này hắn đã mở chiếc rương kia ra bằng mật mã.

Diệp Tử Huyên đang định hỏi hắn tại sao, chợt nhìn thấy trong rương là một bộ áo giáp cùng loại với những bộ áo giáp mà bọn chiến sĩ Luyện Ngục Quân Đoàn vẫn sử dụng!

– Đây là…

Lâm Phi mặc phần chân áo giáp đen kia vào người với tốc độ nhanh nhất có thể, cười gian nói:

– Bị chúng chơi trò nham hiểm nhiều lần như vậy, em nghĩ cho là anh ngu ngốc, vẫn cứ để những con ruồi này bu lấy mà đánh sao?

– Trong trận chiến hải đảo, thu được một bộ giáp, anh đã lấy đưa cho Eva nghiên cứu. Cô ấy đã phong chế và cải tiến một chút, dựa trên thiết bị phản trọng lực để chế tạo ra bộ giáp này, còn nhanh hơn và thuận tiện hơn.

– Tất cả mọi người trên trái đất này đều có những vật liệu giống nhau, chưa giải quyết được vấn đề khoa học kỹ thuật trọng yếu, thì chỉ có thể mô phỏng theo, đúng không?

Vừa nói, Lâm Phi đã bay lên không trung!

Cảnh tượng này khiến bọn Andariel hơi kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ Lâm Phi lại lén lén lút lút bảo Eva chế tạo ra ảo giác phản trọng lực.

Bọn họ càng không nghĩ tới là, để việc nghiên cứu không bị bọn họ phát hiện, Lâm Phi đã cố ý để một mình Eva chế tạo áo giáp trong hoàn cảnh không có mạng Internet và camera giám sát, đường liên lạc duy nhất lại chỉ có một mình Lâm Phi, nhưng người khác không biết vị trí của Eva.

Eva theo Lâm Phi nhiều năm như một cái bóng, nhưng thật ra là một người rất giỏi nghiên cứu khoa học, có đủ khả năng để làm nhiệm vụ này. So với thời gian Lâm Phi dự trù, Eva hoàn thành chậm hơn một chút, nhưng điều này là do trên đường đi Lâm Phi có gọi điện bảo cô làm chuyện khác.

Cũng may, cuối cùng vẫn hoàn thành kịp!

Lâm Phi bay lên cao, quát to một tiếng, tốc độ còn nhanh hơn so với hai tên chiến sĩ giáp đen.

Bởi vì tuy cùng là drai-vơ (driver) thiết bị phân trọng lực, nhưng Lâm Phi không mặc những bộ phận khác của áo giáp, cho nên lực cản được giảm thiểu rất nhiều, tốc độ đương nhiên phải nhanh hơn những tên chiến sĩ mặc nguyên cả bộ giáp.

Hai tên chiến sĩ giáp đen đang thoải mái giết người, lúc này thấy Lâm Phi cũng bay được, bọn chúng lập tức căng thẳng. Hai tên định dùng phi đạn và luồng sáng nhiệt độ cao để tấn công từ xa, nhưng Lâm Phi đã có chuẩn bị trước, đôi mắt bốc lên hai ngọn lửa màu vàng, tốc độ tên lửa bay tới bỗng càng lúc càng chậm!

Trong lúc lao đi rất nhanh, Lâm Phi vừa xoay người tránh luồng sáng kia, vừa đưa hai tay bắt lấy phi đạn, mỗi tay một trái!

Như một con hùng ung bay lượn trên không, động tác của hắn lưu loát liền mạch rất đẹp, những người đứng bên dưới thấy vậy cũng kinh tâm động phách.

Làm sao có thể chứ?

Hai tên chiến sĩ giáp đen hét lên đầy kinh ngạc, nhưng trong chớp mắt này, Lâm Phi đã bay tới trước mặt một tên trong số đó.

– Ăn thứ mày bắn ra đi!

Tới trước mặt tên chiến sĩ giáp đen đang hoảng sợ, Lâm Phi thọc mạnh quả tên lửa bỏ túi vào miệng gã, khiến răng của gã bị gãy nát!

Tiếp theo, hắn lại phóng tới một tên khác, cũng nhét quả tên lửa bỏ túi vào miệng tên пау.

– Ầm ầm!

Hai tiếng nổ vang trời, hai gã chiến sĩ giáp đen bị nổ tung thành vô số mảnh nhỏ, rơi từ trên cao xuống.

Trên mặt đất, nhiều người hoan hô, rốt cuộc đã thấy được hy vọng cho trận chiến.

Sau khi giết hai tên, Lâm Phi đáp xuống mặt đất, cầm lấy thanh kiếm Hughes lúc nãy giao cho Thiên Diện, bay đến trước mặt Andariel khoảng hơn mười mét.

– Kiếm này có thể cho bọn mi, nhưng phải thả cả Ánh Tuyết và Hứa Vi.

Lâm Phi nói.

Andariel nghiến răng nghiến lợi một lát, rồi cười ha hả:

– Scarpe, người vẫn làm bọn ta chán ghét vì cái kiểu này. Nhưng không thể không khâm phục, người luôn làm người ta kinh ngạc. Tuy nhiên, người nên hiệu, hiện giờ con tin năm trong tay bọn ta, người nói điều kiện là bọn ta, các người chỉ có thể tiếp nhận!

Lâm Phi nhướng mắt nói:

– Thật sao? Nhưng cô có nghĩ tới hay không, bây giờ là lúc ta quyết định giết hay không giết bọn cô! Cô cho rằng chỉ với mấy mống như vậy, có thể bình yên đi khỏi đây sao?

– Cũng khó nói lắm.

Andariel trêu tức.

– Lâm Phi!

Đột nhiên Tô Ánh Tuyết kêu to:

– Anh cẩn thận! Bọn họ còn có một người thần bí giúp đỡ!

Người thần bí giúp đỡ?

Lâm Phi sững sờ, nhìn xuống bốn phía bên dưới, nhưng không phát hiện được điều gì khác thường. Tuy nhiên Tô Ánh Tuyết nói như vậy hẳn là chính xác và có lý do.

Dường như Andariel không sợ tiết lộ mọi việc, mắt nhìn xuống phía dưới, nơi tấm bia đá Long Quy vẫn đang rung rung:

– Xem ra, nhờ Hứa Vi tiểu thư ban tặng, chúng ta đã xác định được vị trí của Hàn Nguyệt. Ừ, chi bằng xem trước thử hình dáng của Hàn Nguyệt ra sao?

Nói xong, Andariel vung tay lên ra hiệu, tên chiến sĩ đang xách Hủa Vi liền đưa tay còn lại ra, bắn ra một quả tên lửa, khiến tấm bia đá Long Quy bị nổ thành mảnh vụn.

Phía dưới bia đá là một cái rãnh đá đặt một chiếc hộp đen bằng thép màu đen, giờ đã hoàn toàn lộ ra trước mắt mọi người, thậm chí ngay cả người của Diệp gia cũng chưa từng thấy cảnh tượng này, đều ngây người tại chỗ, chăm chú nhìn cái hộp đen kia.

– Xuống dưới đi, để cho Hàn Nguyệt được gần gũi với tân chủ nhân ngàn năm sau của nó đi!

Andariel ra lệnh.

Nhưng vào lúc này, Diệp Vân Sênh vốn vân không động đậy, chợt phi thân tới nhanh như chớp, chụp lấy hộp sắt Hàn Nguyệt kia!

– Mơ tưởng hão huyền! Cho dù mấy đời nhà họ Diệp chúng ta không thể nhìn thấy hình dáng của Hàn Nguyệt, cũng không để vật giết người này tái xuất thế gian. Lâm Phi! Nếu như cậu thực sự nghĩ đến muôn dân, thì lập tức giết chết cô gái kia đi! Chỉ cần cô ta chết đi, tự nhiên Hàn Nguyệt sẽ bình lặng trở lại, sẽ không vùng vẫy cố thoát khỏi hộp sắt này!

Diệp Vân Sênh nghiêm nghị quát lên.

Câu này khiến mọi người ở đây đều kinh sợ, đưa mắt nhìn Diệp Vân Sênh, lại có thể nghĩ ra biện pháp như vậy để hóa giải mối nguy từ Hàn Nguyệt. Diệp Vô Nhai một mực không lên tiếng, rõ ràng cũng chấp nhận với lời nói của ông nội.