Chương 507: Tiệc Tiếp Đãi

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Phương Nhã Nhu thì không nghĩ quá nhiều như hắn, cô biết lần này Lâm Phi đến đây có chuyện quan trọng cần làm nên cô cũng không hỏi nhiều.

Lần này cô trở về là để thăm mọi người trong gia đình. Vừa xuống máy bay cô đã vui mừng sung sướng ôm chầm lấy mẹ, hỏi thăm tình hình sức khỏe.

Tuy có thể gọi điện thậm chí gọi video nhưng cô vẫn muốn tự mình hỏi thăm.

Lưu Oánh Oánh đã khỏe lại nhiều, Lâm Phi làm phẫu thuật căn bản không để lại di chứng gì so với lúc trước thậm chí khí sắc còn tốt lên rất nhiều, rất có thâm ý mà nhìn Lâm Phi, lại lén lút cho con gái một ánh mắt “làm tốt lắm” .

Phương Nhã Nhu đương nhiên biết rõ mẹ là có ý gì, xấu hổ lập tức mặt đỏ như quả táo chín, giả vờ không biết gì cả.

– Hoan nghênh cậu đến Kinh Thành lần nữa, các hạ Scarpe, cha mẹ và mấy vị chú bác đều đã mong đợi cậu nhiều ngày rồi.

Long Minh với một bộ quân trang rất nhiệt tình mà tiến lên muốn bắt tay Lâm Phi.

– Cũng chỉ có một tuần, không cần nói lâu như vậy, những lời khách sáo trên quan trường thì miễn đi.

Lâm Phi vốn chẳng muốn đi cùng hắn chuyến này nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, khóe miệng hiện lên một tia vui vẻ cùng hắn bắt tay qua loa. . .

Long Minh nhăn mày, cảm giác thấy chân khí tiên thiên trong người như không khống chế được mà muốn chui ra ngoài, giống như đã bị một loại lực lượng cường đại nuốt vào dòng nước xoáy u ám vậy!

Hắn giật mình thất sắc, trong mắt lộ ra vài phần sợ hãi, điều này khiến hắn sợ hãi hơn cả máy bay đại bác đến oanh tạc, bởi vì điều này chính là tương đương với việc kích thích bản năng sợ hãi của hắn.

– Các hạ. . . cậu muốn. . .

Lâm Phi bật cười lớn, buông lỏng tay ra, lúc này mới để cho Long Minh nhẹ nhàng thở lớn một hơi nhưng vẫn còn hoảng sợ.

– Đừng lo, tôi chỉ tò mò chút thôi, muốn xem độc bả Viêm Long Kim Thân của cậu tu luyện đến mức nào, chân khí Viêm Long của Long Thiên Cương. . . Không đúng, hẳn là Viêm Long nguyên khí quá mạnh mẽ, tôi không tiện phân tích tỉ mỉ, chân khí của cậu thì tương đối dễ tiếp xúc nên tôi thử một chút xem mùi vị thế nào.

Sắc mặt Long Minh trắng bệch ra. Hắn đã biết cái tên Lâm Phi này có thể thôn tính công lực từ lâu, quả nhiên là như vậy, bản lĩnh này cũng quá tà môn rồi, nếu không phải rất khó giết chết, lại liên lụy quá nhiều, xem chừng quốc gia sớm đã muốn giết chết hắn.

Lâm Phi cũng chẳng thèm để ý mấy suy nghĩ đó trong đầu gã, hắn nói:

– Tuyệt học này của Long gia các người cũng thật lợi hại, tự thân đã tương hợp hai thuộc tính kim với hóa trong ngũ hành kim, rõ ràng trong ngũ hành, lửa lẽ ra khắc kim.

– Nhưng Độc Bá Viêm Long Kim Thân này của các người rõ ràng lại khiến trong kim sinh hóa, lược lại với các đạo khác, chỉ sợ người luyện thành đều là người có sự bền chí rất lớn.

– Hơn nữa trong quá trình tu luyện này, phần lớn sẽ tự tổn hại trước tám phần, nếu không thì rất khó có sự đột phá.

Nghe được lời này, Long Minh đã kinh ngạc đến mức nói không nên lời, mãi mười mấy giây sau mới đưa hai tay chào, hành lễ theo kiểu của võ giả.

– Không hổ danh là Scarpe, có thể trở thành người đứng đầu Đại Sảnh đúng là không giống người thường, chỉ vài giây ngắn ngủi mà khám phá điểm khó tu luyện Viêm Long chân khí của Long gia chúng ta.

Đúng vậy, chính là bởi vì Độc Bá Viêm Long Kim Thân quá cường hoành bá đạo, có được tất có mất, người có thành tựu, sẽ là người có trí tuệ lớn nghị lực lớn, chịu nhục, mới có thể thành tựu Kim Thân chi uy.

Long Minh có chút tiếc hận, hắn cũng hy vọng mình có thể giống như chú tư Long Thiên Cương, đa thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, thiên cương hộ thể.

Nhưng Long Thiên Cương năm đó vì luyện thành cảnh giới này, vung đao tự nhiên, ép dương khí suy yếu, âm dương tinh tế, mới gắng gượng qua được nỗi khổ của Viêm Long chân khí thiêu đốt, đột phá đến Kim Thân cảnh giới.

Long Minh là trưởng tôn con trai trưởng của Long gia, có thê thất nhi nữ, làm sao có thể làm một tên “thái giám” ? Cho dù là người nhà đồng ý hắn cũng không dám nuốt nỗi khổ ấy.

Đây cũng là lý do tại sao hắn vô cùng kính trọng Long Thiên Cương, một người đàn ông vì võ đạo mà đem hết thảy đều gác sang một bên như vậy.

– Được rồi, được rồi, đang ở sân bay như vậy mà bàn tới võ công rồi, chúng ta hay là về nhà trước, tiếp đãi khách trước cho tốt, công to việc lớn à, đều để đến ngày mai nói sau.

Lưu Oánh Oánh lúc này đi lên nói.

Trên đường đi về Phương gia, Lâm Phi ngồi trong một chiếc xe Lincoln phía đối diện Phương Nhã Nhu và Lục Vũ Phỉ đang nói về một vài chủ đề của phụ nữ.

Phương Nhã Nhu không dám hỏi về chuyện Lâm Phi và gia tộc Thiên Tự Hào nhưng rất lo lắng về chuyện thiền sư Thiếu Lâm Linh Tố muốn tìm Lâm Phi, ngộ nhỡ Lâm Phi bị mang lên Thiếu Lâm không ra được vậy thì làm thế nào.

– Vũ Phỉ, môn phái Cổ Võ gần đây có dấu hiệu buông lỏng không, Lâm Phi có phải là hợp lực với tứ đại gia tộc các người để đối phó với quân đoàn Luyện Ngục không? Bọn chúng không thể cân nhắc biến chiến tranh thành hòa bình sao? Phương Nhã Nhu khẽ hỏi.

– Chị Nhã Nhu, chuyện nào ra chuyện ấy. Người trên giang hồ coi trọng nhất là sĩ diện, Lâm Phi giết của bọn họ nhiều người như vậy, mấy vị trưởng lão mà lần trước đến tiễn đưa Linh Tố thiền sư Pháp Luân cũng đã bị Lâm Phi giết, sớm đã để các bang phái lớn biết rồi.

– Nếu không phải vì thiền sư Linh Tố muốn đến thời điểm tháng mười hai mới tự mình xét hỏi bọn họ đoán chừng sớm đã tập hợp lại mà đến tìm Lâm Phi tính sổ rồi.

Lúc Lục Vũ Phỉ nói chuyện đồng thời ánh mắt liếc sang tên tiểu tử ngồi bắt chéo hai chân phía đối diện.

Phương Nhã Nhu tỏ vẻ kinh ngạc, cô thật không biết Lâm Phi còn giết một vài trưởng lão đưa tin đó, đúng là không biết nói gì với người đàn ông này nữa.

– Hừ, bọn chúng chẳng phải là nhìn vào thể diện của Linh Tố, căn bản chính là rất sợ chết nên muốn đợi Linh Tố đại sư đến đối phó ta mà thôi, một đám ô hợp, giả thần giả quỷ, đúng là làm mất mặt tổ tiên của chúng.

Lâm Phi căn bản chẳng muốn để ý tới nhiều.

Phương Nhã Nhu cau mày, u buồn nói:

– Biết là có kẻ địch theo sát mình mà anh vẫn cứ gây thù kết oán với bọn họ. Cứ cho là anh có lòng tin nhưng những người xung quanh sẽ thay anh lo lắng đấy.

Lâm Phi có chút ngạc nhiên, việc này là hắn không cân nhắc chu toàn, cảm nhận của người bên cạnh mình có phần áy náy mà cười nói:

– Yên tâm đi, cho dù gặp phải tình huống gì, sang năm anh nhất định sẽ thu xếp ổn định để cưới em.

– Ai. . . Ai nói chuyện này với anh. . .

Phương Nhã Nhu nghe xong chân tay có chút luống cuống, nghiêng đầu đi.

Lục Vũ Phỉ vô cùng ngạc nhiên nhưng lập tức chán nản mà cúi thấp đầu, hóa ra Lâm Phi đã cùng Phương Nhã Nhu đi tới bước này rồi.

Tên đàn ông khiến cho cô vừa động lòng vừa căm hận này muốn cùng với chị em quen biết từ nhỏ của mình kết hôn, Lục Vũ Phi càng không biết bản thân mình sau này sẽ phải đối mặt như thế nào.

Để tránh khỏi xấu hổ, Lục Vũ Phỉ vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói:

– Chị Nhã Nhu, chị mấy ngày này về nhà phải cẩn thận với Tạ Doanh Doanh, cô ta cũng ở thủ đô, hình như vẫn đang chuẩn bị hoạt động xã giao gì đó.

– Chị cũng biết cái tên Lâm Phi này càng không có gì chắc chắn, Tạ Doanh Doanh lại là hồ ly xinh đẹp nổi tiếng, từ nhỏ đã thích tranh đoạt những thứ không thuộc về mình với chị, khó mà đảm bảo được cô ta sẽ làm những gì.

– Doanh Doanh ở thủ đô?

Phương Nhã Nhu quả nhiên thần sắc lập tức có chút khẩn trương.

– Đúng rồi, lần này là lấy danh nghĩa tứ đại gia tộc gặp mặt Lâm Phi, Tạ Gia Gia nhất định cũng đã trở về, cô ta trở lại thủ đô cũng không có gì lạ. . .

Phương Nhã Nhu có chút lo lắng nhìn Lâm Phi, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.

Lâm Phi mỉm cười, cái cô Tạ Doanh Doanh này kỳ thật trong mắt hắn vẫn còn non lắm, chẳng qua chỉ là một cô gái phô trương thanh thế, nhìn bề ngoài vũ mị xinh đẹp chứ thực ra vẫn còn trẻ trung non nớt lắm.

Tất cả những việc cô ta làm đều để mọi người buông lỏng cảnh giác dễ dàng đạt được mục đích thực sự của cô ta, phần lớn cũng là có quan hệ gì đó với nội bộ Tạ gia.

Chẳng qua hắn cũng sẽ không nói ra bởi vì sau khi nói Phương Nhã Nhu chắc chắn sẽ hỏi tại sao hắn lại biết những điều này, hắn cũng không thể nói cho cô biết bản thân đã từng cùng Tạ Doanh Doanh làm một chút hành động đặc biệt, chẳng hạn như véo mông cô ta không biết bao nhiêu lần.

Sau khi đến Phương gia, Phương Thư Hải đã sớm đợi sẵn, bày xong một bàn yến tiệc đầy ắp, mọi người ngồi xuống, ngoại trừ Vương gia có “quan hệ đặc biệt” với Lâm Phi và Tạ gia với tác phong thần bí ra thì hầu hết các gia tộc khác đều cử người đại diện đến.

Phương Thư Hải có vẻ đắc ý bởi vì Lâm Phi vừa đến thủ đô đã lập tức đến Phương gia, như thế chẳng khác nào nói cho gia tộc khác rằng cậu con rể này Phương gia đã quyết rồi.

Nghĩ đến việc từ nay về sau mình sẽ có tư cách ngang hàng với những đàn anh, Phương Thư Hải cảm thấy rất vui mừng.

– Lâm Phi à, nghe nói cậu nhìn nhiều biết rộng, lão già ta hôm nay đã mở một bình rượu quý lâu năm để chiêu đãi cậu. Ta đã rót cho cậu rồi, cậu nếm thử xem, coi có thể nói ra được lai lịch của rượu này như thế nào không?

Phương Thư Hải vui vẻ nói.

– Chú Phương phẩm tựu này cháu cũng được xem là người trong nghề không ngại để cháu cũng tới đoán thử chứ?

Long Minh cùng ngồi xuống có chút tự tin nói.

– Chuyện này. . . Không phải không thể thử chẳng qua không thể cho cậu nhiều, cái này là ta đặc biệt giành cho con rể tương lai đấy.

Phương Thư Hải cũng không tiện từ chối nên bảo phục vụ rót cho gã một ít, sợ rót nhiều, có vẻ như cực kỳ quý trọng.