Chương 681: Shiva

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Rời khỏi trại trẻ mồ côi, Bạch Hân Nguyên ngồi taxi ra khỏi thị trấn, một lát sau đã đến tiểu học Thanh Sơn.

Sau khi Bạch Hân Nghiên đến trường học liền gọi điện cho lão Bao, hiện giờ đã thành một gã hiệu trưởng béo mập, y nhanh chóng chạy đến, nhiệt tình mời Bạch Hân Nghiên vào văn phòng của y ngồi một chút.

Thực ra thì lão Bao cũng không rõ ràng lắm về quan hệ của cô gái này với Lâm Phi, nhưng dù sao cũng chẳng cần quan tâm đến địa vị của họ, y đều tỏ ra tôn kính là được, hơn nữa trước kia y cũng hơi quen thuộc với việc Bạch Hân Nghiên đi cùng Lâm Phi.

Ba giờ chiều Thiên Diện mới có giờ dạy, Bạch Hân Nghiên muốn cho cô một “niềm vui bất ngờ” nên trước tiên đến văn phòng của lão Bao ngồi một lát.

– Cảnh sát Bạch, nghe nói cô thăng chức, hiện giờ đã là phó giám đốc sở, đúng là đáng mừng, mới còn trẻ như vậy mà đã lên được chức mà người năm mươi sáu mươi tuổi cũng không chạm đến được.

Lão Bao pha một chén Đại hồng bào cho Bạch Hân Nghiên, cười tủm tỉm lấy lòng.

Bạch Hân Nghiên nhìn một số cúp và cờ thưởng của trường học bên trong văn phòng, cười nói :

– Lão Bao, ông không cần khách sáo như thế, tôi cũng không phải là người xa lạ gì, tôi có thể lên làm phó giám đốc sở cũng là do người của tứ đại gia tộc muốn nịnh nọt Lâm Phi mà thôi. Ngược lại không ngờ rằng ông quản lý trường học cũng đuợc lắm đấy chứ.

– Ha ha, nửa đời trước đã làm nhiều việc trái lương tâm, giờ chẳng phải là muốn cho những đứa trẻ này có một chỗ đọc sách hay sao, để còn tích đức cho nửa đời sau nữa chứ… – Lão Bao cảm khái nói:

– Hơn nữa những anh em trong bang hội sớm muộn cũng sẽ lập gia đình, con của bọn họ có một chỗ để mà học tập, điều này cũng rất tốt. Làm người cũng không thê lăn lộn ở dưới mãi được, phải nhìn xa một chút.

Bạch Hân Nghiên gật đầu, thay đôi hẳn cái nhìn về lão Bao, người này béo mập, làm việc luôn xác định được mục tiêu, cân nhắc chu đáo, thảo nào lúc trước Lâm Phi lại nhắm được lão.

-Thiên Diện…à không, cô giáo Liễu dạy thế nào? Bọn trẻ không cảm thấy chán chứ?

Bạch Hân Nghiên tò mò hỏi.

Lão Bao khoát tay, cười nói :

– Cảnh sát Bạch, cô nghĩ sai rồi, cô giáo Liễu là một vị thần ở trường học của chúng tôi, các thầy cô giáo khác phải nghiêm khắc mới có thể khiến cho học sinh học hành nghiêm chỉnh được, mà chỉ duy nhất giờ dạy của cô giáo Liễu là không có học sinh nào trốn học khi cô dạy cả. Có thể là vì cô ấy quá thần bí, lại cái gì cũng biết nên bọn trẻ rất sùng bái cô ấy, mặc dù không quản lý nhiều nhưng các học sinh rất kính nể cô ấy, đều mong được cô ấy khen ngợi.

Bạch Hân Nghiên gật đầu, nghe lão Bao nói như vậy, cô lại rất hiếu kỳ về cách dạy học của Thiên Diện.

Đúng lúc này, bỗng nhiên cửa bị đẩy ra.

Bạch Hân Nghiên và lão Bao đều hơi bất ngờ, thấy Thiên Diện đã đứng ở cửa ra vào, mặt không tình cảm.

Cô nhìn về phía hai người chớp mắt mấy cái, sau đó nói :

– Có việc gì?

Bạch Hân Nghiên ngượng ngùng nói:

– Thiên Diện, đầu giờ chiều tôi tiện đường đi ngang qua đây nên muốn tới thăm xem cô dạy học như thế nào, cô không ngại chứ?

Thiên Diện hình như không ngờ Bạch Ngân Hiên lại đến đây vì muốn dự thính buổi dạy học của cô, cô hờ hững đáp:

– Cũng được.

– Làm sao cô biết tôi đến?

Bạch Hân Nghiên tò mò hỏi.

Thiên Diện cảm thấy vấn đề này rất nhàm chán, nói:

– Tất nhiên là tôi cảm giác được có người có nội công hậu thiên đỉnh phong đến trường.

Bạch Hân Nghiên hơi ngẩn người, sau đó mới hiểu được, thực lực của Thiên Diện đã đạt đến tiên thiên đỉnh phong, có thể dễ dàng phát hiện cổ võ giả có thực lực như cô đi vào trong trường, hơn nữa cô cũng không che giấu tu vi của mình.

Lão Bao vội vàng nói:

– Cô giáo Liễu cũng vào uống chén trà đi, không vội đấy chứ?

Thiên Diện trực tiếp từ chối:

– Tôi còn phải chấm bài. Đi trước đây.

Nói xong, cô liền rời đi không hề ngoảnh lại.

Bạch Hân Nghiên cười đau khổ.

-Quen cô ấy được một thời gian rồi, thường xuyên cùng nhau ăn tối giống như người một nhà, chẳng qua tôi vẫn không thể hiểu được cách suy nghĩ của cô ấy.

– Ha ha, cô giáo Liễu là người tốt, chỉ hơi lạnh lùng một chút mà thôi, cô ấy là người tốt.

Lão Bao nói đúng vào trọng tâm.

Bạch Hân Nghiên gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, dù sao Lâm Phi và những người khác đã nhiều lần phải dựa vào Thiên Diện cứu tính mạng bọn họ, ngăn cản cơn sóng dữ.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa “ cốc cốc ” vang lên.

-Chẳng lẽ cô ấy lại quay lại muốn cùng chúng ta uống chén trà hay sao?

Lão Bao tưởng Thiên Diện quay lại, nhưng vừa mờ cửa lại nhìn thấy một cô bé xa lạ.

Bạch Hân Nghiên nhìn thấy cô bé này, hơi ngạc nhiên.

– Hi Ngõa? tại sao em lại ở đây?

Vè mặt Hi Ngoa thuần khiết, xin lỗi nói:

– Cảnh sát Bạch, bọn trẻ nhờ em mang đến cho chị một món quà nhỏ, trước đó em quên đưa cho chị nên mới cố ý đuổi theo đến đây.

-Món quà của bọn trẻ? – Bạch Hân Nghiên cảm thấy nghi ngờ, khó hiểu nói:

– Làm sao em biết ta ở đây?

– Không phải là khi chị đi đã nói muốn đến tiểu học Thanh Sơn hay sao, em vào trường hỏi thăm, bảo vệ nói cho em biết.

Hi Ngõa giải thích.

Tuy Bạch Hân Nghiên cảm thấy có chỗ không đúng nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra là điều gì, vì vậy nói:

– Là món quà gì?

– chuyện này…được rồi.

– Chị đi theo em sẽ biết, đó là tấm lòng của bọn trẻ.

– Hi Ngõa tỏ ra bí mật cười nói.

Bạch Hân Nghiên bảo với lão Bao mình sẽ đi sau đó cùng với Hi Ngõa đi ra bên ngoài tòa nhà.

Sau khi hai người đi xuống hành lang, Hi Ngõa ớ phía trước vòng ra phía sau tòa nhà đến bãi đỗ xe vắng vẻ ở phía sau.

Một cái xe tải màu xám bạc đang đỗ ớ đó, hình như là do Hi Ngõa lái đến.

Hi Ngõa đi đến phía sau xe tải, mở cửa ra, vẫy tay :

– Cảnh sát Bạch, chị nhìn vào trong này.

Bạch Hân Nghiên bước đến nhìn, phát hiện bên trong không có cái gì liền cau mày nói:

– Không phải là trong này trống không hay sao? Quà đâu?

Hi Ngõa lộ ra vẻ tươi cười xinh đẹp và ranh mãnh.

– Bây giờ thì không có nhưng đợi khi bỏ chị vào trong đó ..thì chăng phải là sẽ có rỗi hay sao?

Vẻ mặt Bạch Hân Nghiên liền thay đôi, ánh mắt lạnh lùng, cảnh giác hỏi :

– Cô có ý gì?

Hi Ngõa không định nói nhiều, bỗng nhiên trong mắt cô phóng ra sát khí khiến người ta sợ hãi, cánh tay trái giống như quỷ mị đã đánh về phía bụng của Bạch Hân Nghiên!

Một cú đấm thẳng làm cho Bạch Hân Nghiên không phản ứng kịp!

“Ách!”

Bạch Hân Nghiên phát hiện tôc độ của mình không thể so được với Hi Ngõa, Hi Ngõa dùng lực rất chính xác, vừa vặn làm cho bụng cô đau nhức nhưng không ảnh hướng đến nội tạng cùa cô.

Có cũng không phái là người bó tay chịu chết nên liền vận chuyên chân khí trong cơ thể, lộn về phía sau, hai tay phóng ra chân khí màu đen, liên tục đánh ra hơn mười chưởng về phía Hi Ngõa.

Nhưng thân thế Hi Ngõa giống như lắc lư theo gió, cơ bản không thể bắt được cô, thân thể của cô rất mềm dẻo, chân hầu như không chuyển động mà tránh được tất cả các đòn đánh.

– Chậc chậc, cảnh sát Bạch, thực lực của chị không thấp nhưng ở trước mặt ta thì vẫn còn quá non.

Hi Ngõa tiếc rẻ nói.

Khi Bạch Hân Nghiên đang muốn dùng chân đá thì lại phát hiện không thấy Hi Ngõa ớ trước mặt đâu nữa, người vừa nói chuyện chỉ là một bóng hình mà Shiva để lại!

– Ngoan nào ngủ đi…

Tiếng của Hi Ngõa vang lên ở sau lưng Bạch Hân Nghiên, một tay giống như cây roi đánh về phía gáy của Bạch Hân Nghiên…

Khi thấy tình hình trước mắt có thể đánh ngất Bạch Hân Nghiên thì đột nhiên lại có một đạo tiên thiên chân khí màu xanh hình bán nguyệt từ bên cạnh bay về phía cánh tay của Hi Ngõa!

Shiva hiểu được nếu như mình bị đánh trúng thì cánh tay không bị đứt rời cũng sẽ tàn phế, vì vậy nhanh chóng thu tay lại, vội vàng lui về phía sau.

– Là ai!?

Vẻ mặt Hi Ngõa trớ nên âm trầm đáng sợ, gương mặt đang xinh đẹp biến thành hung ác như ma quỷ.

– Thiên Diện!

Bạch Hân Nghiên thấy một cô gái đứng ở dưới gốc cây ngô đồng liền kêu lên vui mừng, trong lòng đang hoảng sợ cũng bình tĩnh lại.

Hi Ngõa nghe được cái tên này thi đồng tử trong hai mắt co lại, nhìn sang với ánh mắt phức tạp.

– Ta nhận ra ngươi.

Trong ánh mắt Thiên Diện lộ ra ánh sáng hiếm thấy, hình như cô cảm thấy hứng thú với Hi Ngõa.

– Vốn tưởng rằng ngươi đã chết vào bốn năm trước, không nghĩ đến lại gặp được ngươi ở đây…Shiva.

Vẻ mặt Hi Ngõa thay đổi, cuối cùng biết không thế che dấu được nên dứt khoát cười ha ha

-Ta cũng không nghĩ đến, Thiên Diện người đứng đầu bảng Huyết Toản lại xuất hiện ở bên trong một trường tiểu học rách nát.

Tuy ở thế giới ngầm ta và ngươi đều có danh tiếng nhưng đáng tiếc chúng ta vẫn luôn không có cơ hội gặp nhau, mà lần thứ nhất gặp nhau thì hình như lại dứng ở hai phe đối lập…quả nhiên, đồng hành mới là kẻ thù mà nhỉ?

Bạch Hân Nghiên tranh thủ cơ hội này chạy đến bên cạnh Thiên Diện, nghe được hai người nói chuyện, đặc biệt là nghe đến cái tên Shiva, cô bỗng nhiên kinh hãi!

-Cái gì!? Thiên Diện…cô…cô nói, cô gái này là người đứng thứ hai trong Bảng Huyết toản, “Tháp bà” Shiva?!