Chương 605: Tiền Trao Cháo Múc

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Kiếm Phá Thiên còn có ý gì nữa chứ? Hừ, bốn người chúng ta hôm qua tự mình đến nhà Kiếm gia cũng không thấy gã đầu, tiểu đồ đệ Lý Uy Nhiên của gã đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng gã cũng không thèm hỏi đến. Tên này một khi đã say mê với kiếm thì có sét đánh cũng không chút lay động. Cái tên ngông cuống này thật khiến cho người ta tức giận. Đợi đến một ngày ta ngưng tụ được vương luân, thăng cấp lên vương giả nhất định sẽ đến Kiếm gia đại náo một trận không để cho ai yên, trút hết sự phẫn nộ trong lòng ta!

Lục Viễn Đô hừ nhẹ.

– Với tâm cảnh hiện giờ của ông muốn trở thành vương giả thì còn xa lắm, ta thấy Vương Xán còn có nhiều cơ hội hơn ông!

Tạ Nhuận Chi lắc đầu cười.

Lục Viễn Đồ khinh thường nói:

– Không cùng đường đi, tất nhiên không có cùng cơ duyên nhân quả. Không cần so sánh với người khác!

Long Niết liền suy tư nói:

– Ta thấy thì không có đơn giản như vậy. Kiếm Phá Thiên đã nổi danh mấy chục năm tầm mắt rất cao, cho nên gã chỉ thu nhận một người đệ tử như vậy thì nhất định vô cùng coi trọng con bé. Nhất định sẽ không để nó chết, tuyệt sẽ không để nó mất mạng như thế đâu. Ta ngược lại cho rằng gã sở dĩ không muốn xuất quan thì chỉ có hai khả năng. Một là chính gã cũng không chắc chắn có thể thắng được Ám Ảnh, hai là gã nhận thấy được lúc này đám người Lâm Phi có thể tự vượt qua kiếp nạn này!

– Không thể nào. Với tính của tên Kiếm Phá Thiên này làm sao có thể chưa đánh mà nhận thua? Năm đó Mộ Tử Mặc giả làm khách để đột nhập vào Lục gia giả thần giả quỷ, e là thời gian thăng lên cấp vương giả cũng không dài. Có thể nào là đối thủ của tên Kiếm Phá Thiên kia không? Điều thứ hai thì cũng không có khả năng, Lâm Phi tuy là không giống người thường nhưng nói cho cùng thì hắn mới ở cảnh giới Quy Nguyên nhưng đã có thể đứng hàng thứ ba trong Chiến Thần bảng. Còn những người khác e là khó mà giữ được tính mạng!

Lục Viễn Đô nói.

– Vậy thế này là sao? Ta thấy thật khó hiểu.

Long Niết lắc đầu.

– Rốt cuộc gã đang suy nghĩ cái gì?

Ánh mắt Vương Xán lóe lên, trầm ngâm nói:

– Mặc kệ là như thế nào chúng ta cứ theo dõi thông qua vệ tinh truyền hình trước đã, xem tình hình như thế nào. Nếu tên Ám Ảnh kia không ra tay, với sự liên thủ của mấy lão già chúng ta mấy tên Luyện Ngục Quân Đoàn kia cũng không đáng sợ. Nếu Ám Ảnh đích thân đến cấp Vương giả trở xuống gần như không thể nắm phần thắng, vận số của tên Lâm Phi kia coi như đã tận. Vừa vặn cũng có thể xem xem Long Ngũ có phải là đang âm thầm quan sát hay không. Nếu như sư phụ Long Ngũ của hắn không tới cứu hắn thì chúng ta cũng không thể nào mạo hiểm mất mạng vì hắn.

-Ta lại rất tò mò năm món đồ cổ kia là để làm gì? Năm món đồ đó lại lịch đều rất bí ẩn, những câu chuyện được ghi lại đều không thể nào nghiên cứu. Vậy thật ra là có bí mật gì?

Tạ Nhuận Chi suy đoán.

Câu hỏi vừa nói ra mọi người đều yên lặng, không ai biết rốt cuộc quân đoàn Luyện Ngục muốn làm gì, vì vậy mọi người không ai dám mạo hiểm.

Sống càng lâu thì càng thấy tu vi của bản thân không dễ dàng mà có được, tên Lâm Phi lại không biết quý trọng tính mạng. Vì phụ nữ mà đồng ý giao dịch như vậy mọi người ở đây đều cảm thấy hắn là một kẻ ngu, chỉ có điều không ai nói ra mà thôi.

Khi du thuyền cập bờ thì cũng đã sắp đến buổi trưa.

Mấy người Lâm Phi đang đi đến bãi biển trên đảo Aosony, phía trước là địa hình ghập ghềnh. Sở dĩ hòn đảo này bị bỏ hoang cũng là bởi vì liên quan đến địa hình gập ghềnh của nó.

Càng gần đến trung tâm Lâm Phi lại càng cảm nhận được trong không khí dường như có một loại mùi vị khiến cho người ta thấy không thoải mái.

– Đạo ca, anh làm sao vậy? Có phải phát hiện điều gì không?

Khương Tiểu Bạch thấy biểu hiện của Lâm Phi hơi lạ liền hỏi.

Lâm Phi nhìn những người bên cạnh nói:

– Chi bằng ta tự mình mang theo tay Cai Ẩn lên đảo tìm bọn chúng. Mọi người hãy tập trung lại, đến lúc đó nếu có xảy ra tình huống khẩn cấp rút lui cũng tiện hơn.

-Đều đã đến đây rồi anh còn nói những lời này sao! Bọn tôi đã dám đến thì tất nhiên không sợ chết!

Enzo nói.

Lâm Phi cười khổ lắc đầu nói:

– Mấy người chắc không phát hiện được nhưng ta lại cảm giác được trên hòn đảo này có mùi máu tanh. Tuy không phải là rõ ràng nhưng là một loại máu tanh hắc ám.

– Rất có thể có người của Huyết tộc mai phục sẵn trên đảo, chúng ta đều cẩn thận là được. Huống chi còn chưa có gặp, không thể nào cứ thế mà kết thúc được! quân đoàn Luyện Ngục chưa chắc đã muốn sống mới với chúng ta!

Tạ Doanh Doanh nói.

Lâm Phi cũng chỉ có thể nghĩ là như vậy, thật sự để mọi người đi cùng hắn hay mọi người chia ra hành động thì hắn đều không cảm thấy yên tâm, đành phải cố gắng vậy.

Sau khi tiến vào khoảng hai kilomet, bên dưới thung lũng bởi vì có mưa nên mặt đất rất lầy lội.

– Eva, tên Sharon kia không cho cô chút thông tin gì sao? Bọn chúng định giao dịch người ở đâu?

Lâm Phi khai mở thần thức, phát hiện trong vòng một dặm vốn không có ai.

– Đúng vậy nhưng có thể họ chưa đến.

Eva đoán.

Lâm Phi đang định nói gì đó, lông mày nhướng lên nhìn về bầu trời bao la phía tây.

Một luống sáng đỏ rực giống như từ trên sa Hỏa rơi xuống, đợi đến gần thì đó là một chiến binh vạm vỡ mặc bộ giáp đen, đầu đội mũ sắt, sau lưng là đôi cánh màu đen.

-Láo Phi Setha!

Mọi người cũng đều cảm nhận được một cảm giác áp bách khi người đàn ông hạ xuống, dường như kéo theo cả bóng đêm xuống.

Đôi cánh màu đen đập đập rồi dừng lại, một luồng khí tỏa ra khiến cho cho khu vực bên trong tạm thời không bị mưa nhỏ xuống.

Một tay của y đúng là đang kẹp chặt lấy Tô Ánh Tuyết đang bất tỉnh.

– Ta là Lucifer Scarpe, ta thừa nhận người rất to gan, lại thật sự dám đến chỗ hẹn.

Đằng sau chiếc mũ sắt của Lucifer là một đôi mắt màu đỏ giống như ngọn lửa ma quái đang nhảy nhót.

-Áo Phi Setha có đôi cánh rực lửa thánh khiết nay đã trở thành một thiên sứ biến chất Lucifer. Tòa thánh nếu nhìn thấy dáng vẻ của ngươi hiện giờ nhất định sẽ khóc đến mù cả mắt.

Lâm Phi cười cười, hắn có thể cảm nhận luồng sức mạnh phát ra từ người tên kia hoàn toàn ngược lại với thuộc tính thanh khiết của tòa thánh. E là tín ngưỡng của y đã thay đổi hoàn toàn.

Loại sức mạnh này thật ra chưa thể nói là tà ác, chỉ là càng có sức mạnh phá hủy thì càng bá đạo và nhẫn tâm.

– Mở chiếc rương trên tay người ra để ta nhìn thấy tay Cai Ẩn!

Lucifer yêu cầu trực tiếp, không hề có hứng thú bàn luận.

Lâm Phi cũng không nóng vội, hắn nhìn xung quanh một lát khi đã xác nhận không có người của chúng lại gần hắn mới nói:

– Ngươi chắc là đội trưởng của Luyện Ngục Quân Đoàn, vậy những người khác đâu? Tên Samuel đã từng bại dưới tay ta, tên Beelzebub đâu? Cả Sharon mấy tên này sao lại không đến?

– Một mình ta là đủ, mau mở rương ra!

Lucifer lớn tiếng nói.

Lâm Phi không hỏi thêm cũng không nói thêm câu nào mở chiếc rương ra, bên trong là một vật hình thù vô cùng xấu xí, cũng không nhận ra được hình thù của một cánh tay.

– Rất tốt! Ngươi quả đúng là biết giữ chữ tín!

Lucifer đưa tay ra:

– Giao tay Cai Ẩn cho bổn tọa, bổn tọa sẽ thả người.

Lâm Phi cười khẩy:

– Không biết ta có nên tin người hay không, tại sao Tô Ánh Tuyết hiện tại lại đang hôn mê?

– Ngươi quả nhiên là đa nghi. Người ngươi cũng đã thấy, còn lo đây là giả sao? Vậy được, để bổn toa làm cho cô ta tỉnh lại.

Lucifer liền quăng Tô Ánh Tuyết vào vũng nước bùn, toàn thân người phụ nữ lập tức bị dính bùn đất, vô vùng dơ dáy.

Sau đó Lucifer phất tay trái một cái một luồng sương mù màu đen từ trong cơ thể Tô Ánh Tuyết được lấy ra. Hiển nhiên luồng năng lượng này đã áp chế chân khí của cô khiến cho Tô Ánh Tuyết ngủ say.

Sau khi luồng năng lượng kia được thu lại Tô Ánh Tuyết lập tức tỉnh lại, lắc lắc đầu bò từ dưới đất dậy.

Cô cảm thấy mình vừa trải qua một cơn ác mộng, những hạt mưa lạnh như băng đang rơi trên người cô. Trong miệng, trong mũi đều là bùn đất và mùi của biển, cô thấy hơi sững sờ, không biết là mình đang ở đâu.

– Ánh Tuyết!

Lâm Phi gọi một tiếng, sợ là Tô Ánh Tuyết bị tổn thương não bộ.

– Lâm Phi?

Tô Ánh Tuyết vẻ mặt hơi mơ màng lập tức biến mất, quay người lại thấy Lâm Phi và những người đi cùng hắn cùng với cánh tay Cai Ẩn trên tay Lâm Phi thì lập tức hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Cô quay đầu lại nhìn Lucifer ở phía sau, vội vàng chạy về phía Lâm Phi. Bất chấp mọi thứ khác ôm chầm lấy Lâm Phi. Vừa cuống vừa giận lại cảm động không nói nên lời, khóe mắt hơi rưng rưng.

– Anh. . . Anh định lấy cánh tay Cai Ẩn để đổi lấy em sao? Sao lại ngu ngốc như vậy? Bọn chúng đâu thể nào chịu thiệt được?

– Món đồ này đổi lại tính mạng của em cũng rất đáng. Anh chỉ sợ bọn chúng nếu không nhanh chóng có được thì sẽ làm chuyện tổn hại đến em. Như vậy thì không thể nào bù đắp được!

Lâm Phi cười nói.

– Thấy em không sao là tốt rồi. Ồ, tu vi của em sao lại tăng thêm nhiều như vậy?

Tô Ánh Tuyết lắc đầu:

– Đừng vội nói chyện này, Vi Vi vẫn còn trong tay chúng. Thủ đoạn uy hiếp của bọn chúng là vô tận anh căn bản không nên đến, cái này chỉ khiến anh càng lún sau vào hơn thôi!

Lâm Phi gật đầu cười, tỏ vẻ đã biết rồi nói:

– Cứu được em trước rồi nói, cũng không thể vì lo sợ phiền phức mà co đầu rút cổ, không cần lo gì đâu!

– Sao đến giờ anh vẫn không hiểu? Em đã ám chỉ nhiều lần như vậy để anh rời khỏi em, chẳng lẽ anh không nhận ra ý của em sao?

Tô Ánh Tuyết nói một cách bất lực.

– Đừng có ngốc nữa, anh làm sao có thể bỏ mặc em được!

Lâm Phi nhẹ nhàng giúp cô lau đi vết bẩn trên mặt.

Lucifer đối diện không kiên nhẫn:

– Người đã thả rồi, tay đâu, lấy ra!

Lâm Phi không hề do dự, nếu cánh tay này có thể đổi lại một khoảng thời gian bình yên cho họ thì cũng rất đáng, cho nên đậy nắp chiếc rương lại rồi ném qua.

Lucifer sau khi nhận lấy cũng không thèm mở ra kiểm tra, khoảng cách gần như vậy y cũng đã thấy rõ từ trước rồi.

– Đồ đã đưa cho các người, người chúng ta cũng đã tìm về việc này coi như đã xong. Không còn gì nữa, chúng ta đi thôi!

Lâm Phi không muốn ở lại đây lâu, thừa lúc đối phương chưa có thêm ai khác đến mau chóng rút lui.

Nhưng đúng lúc này từ phía sau vang lên một tiếng nổ mạnh, một tia lửa phóng lên trời.

– Chủ nhân! Là phía chúng ta đậu thuyền!

Eva hoảng sợ nói.