Chương 573: Cánh Cửa Bảo Khố

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tế ti Đát Đát Nhĩ có vẻ như biết chuyện gì xảy ra, có chút bất lực lắc đầu nói:

– Các vị, ta đi trước, phía trước người trồng rừng sẽ đưa mọi người đi qua, hy vọng có duyên gặp lại. . .

Nói xong tế ti Đát Đát Nhĩ liền quay về đường cũ thậm chí tốc độ lúc về còn nhanh hơn lúc đến đây nhiều vài phần, thật sự lợi hại, một trăm năm mươi tuổi mà bước đi như bay, cây gậy trong tay cứ như chỉ để trang trí.

Mục phu nhân và Frankie vẫn tiếp tục bước lên.

– Người trồng rừng, ông lại muốn chúng ta làm cái loại chuyện bất nhã như này sao?

– Lề mề cái gì? Nhanh lên! Các người tên gì? Lần trước dường như đã gặp qua các người rồi. . . Người tên là Xiis Cliff? Người tên là Kathleen? Có phải Romeo và Juliet?

Một giọng nói tiếng anh quái dị vang lên, người trồng rừng liên tục nói chuyện phiếm.

Lâm Phi vẻ mặt cứng ngắc, chẳng lẽ ông già này cả ngày đều ngập trong sa mạc nhàm chán, không có việc gì nên đọc văn học phương Tây sao?

Nhưng mọi người càng ngạc nhiên khi ông ta cười ha hả nói:

– Lừa các người đấy! Ta làm sao có thể quên tên các người được! Tiểu Mục Mục, Frankie!

Mục phu nhân và Frankie mặt đều tái xanh, mau chóng chạy lên phía trước, hướng về phía đám đất cát bên dưới cái mầm cây nhổ mạnh mấy lần nước miếng.

– Như vậy được rồi chứ, nhổ thêm nữa thì chúng tôi cũng thiếu nước rồi.

Frankie chỉ biết nói vậy.

Người trồng rừng nháy mắt ra hiệu.

– Cũng tàm tạm rồi, hai người trẻ tuổi ở đằng sau các người cũng lên đây đi! Dùng nước miếng tưới cho cây ít nước! Nhổ vài miếng nước miếng sẽ không mất nước mà mất mạng đâu!

Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết cuối cùng biết được vì sao tế ti Đát Đát Nhĩ chạy trốn, cái ông lão này vì trồng cây mà phát điên đến nước miếng cũng không buông tha!

– Các hạ Scarpe, anh cứ nhổ vài miếng đi nếu không thì lão lại níu lấy chúng ta không buông tha đấu, muốn mở bảo khố còn phải lấy một chùm chìa khóa từ chỗ ông ta nữa.

Frankie buông tay cười nói.

Lâm Phi tất nhiên không hề không bận tâm, đi lên nhổ mấy miếng nhưng Tô Ánh Tuyết thì khó rồi, để cho tổng giám đốc một công ty lớn, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục như kiểu thục nữ đi nhổ nước miếng? Quả thực ngẫm đi ngẫm lại cũng đỏ mặt!

– Này cô gái, cô đang do dự cái gì? Đây chính là một tính mạng đang sống sờ sờ! Cái cây này nếu như chết đi là vì thiếu một ngụm nước miếng của cô!

Người trồng rừng mở to mắt rất nghiêm túc.

– Có nghiêm trọng đến thế sao. . . người trồng cây ở những nơi như thế này, cái đầu óc của bản thân không dùng được, cũng không dùng chất khoa học kỹ thuật hiện đại, lại giống như xã hội cổ đại thế này.

Tô Ánh Tuyết nói thì thầm, không thực sự tình nguyện.

– Cô đây là đang cười nhạo ta sao? Đừng cho là lỗ tai của ta không tốt, không nghe được!

– Cô thì biết cái gì chứ! Cô từng trồng cây chưa? Có muốn cùng ta so tài xem ai trồng cây lợi hại hơn không!

Người trồng rừng vừa nghe thấy mấy lời đó tức giận muốn nổ tung, giương nanh vuốt muốn đánh về phía Tô Ánh Tuyết.

Frankie vội ngăn lão lại, cười ngượng nói:

– Thôi được rồi, được rồi, người trồng rừng, Tô tiểu thư là Tham Nghị viên mới đến, cô ấy không hiểu rõ chức trách của ông cho lắm. . . Tô tiểu thư, cô cũng đừng cãi nhau với ông ấy nữa, nhổ hai ngụm đi.

Tô Ánh Tuyết quả thực sợ hãi, lão nhân kia sao lại có thể vì cái cây mà như muốn liều mạng như vậy, trong lòng cô thầm nghĩ đây thực sự là một lão điên nhưng vì ngại chuyện chính sự quan trọng hơn, vì vậy mà bước lên nhổ miếng nhỏ ngụm nước miếng.

– Thật nhỏ mọn. . .

Sau khi người trồng rừng dùng ánh mắt rất bất mãn đánh giá Tô Ánh Tuyết, bỗng nhiên lại nhìn trên người của Lâm Phi, hài lòng nói:

– Ngươi còn trẻ tuổi như vậy tâm địa quả thật không tồi, nhổ nước miếng rất chân thành. . . Ta thấy thân hình người rất rắn chắc hay là trút mấy trăm giọt máu xuống chỗ này đi? Người thiếu chút máu cũng sẽ không chết được nhưng cái cây này có thể có được không ít hơi nước đó.

– Lấy. . . lấy máu?

Lâm Phi cứng đờ cười nói:

– Ta cũng không ngại. . . chỉ có điều, thân thể của ta quả rắn chắc, muốn lấy máu cũng rất khó.

– Thật hay giả vậy?

Người trồng rừng không tin, lấy ra cây kéo chuyên cắt tỉa cây, tiến lên hướng vào cạnh ngoài tay của Lâm Phi cắt một nhát!

Mọi người hốt hoảng nhưng Lâm Phi đều không bận tâm, để lão cắt.

Kết quả miệng lưỡi của cây kéo căn bản không cách nào gây bất cứ tổn hại gì với làn da của Lâm Phi, người trồng rừng sờ sờ lên đầu, cũng coi như đã tin rồi.

– Thật đúng là cứng thật, thảo nào có thể làm trưởng Đại Sảnh danh dự của Đại Sảnh.

Người trồng rừng gật gật đầu, ánh mắt lướt qua rồi lại dừng lại trên người Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết khẽ run rẩy, lão đầu điên này chẳng lẽ lại vừa ý máu của ta cô rồi? Cô cũng không phải là Lâm Phi, đao thương bất nhập, lấy máu đau lắm à!

Hơn nữa vì trồng cây dùng máu người để tưới cho mầm cây? Bệnh tâm thần à!

– Ta. . . Ta sẽ không lấy máu đâu! Ông tránh ra đi!

Tô Ánh Tuyết trốn sau lưng Lâm Phi, tức giận nói.

Người trồng rừng khinh thường liếc nhìn cô một cái.

– Chỉ dựa vào thể chất của cô có lấy máu cũng không đủ máu để cái mầm cây này uống, đi đi đi, ai muốn cắt của cô chứ. . . Ta nói chứ Tiểu Frankie, Tiểu Mục Mục, đám người Tham Nghị viên các người, thật là đời này không bằng đời trước rồi, chỉ có một chút gọi là hiếm thấy.

Mọi người nghĩ thầm bình phản tiêu chẩn của lão mới gọi là hiếm thấy, không chịu dùng máu giúp lão tưới cây thì là kém cỏi, cái tư duy gì thế. . . nhưng cũng không dám cãi với lão, vì rõ ràng là ông lão kia rất biết cách làm người khác đau đầu.

Người trồng rừng đi vài vòng quanh cái cây mầm cây Tiểu Dương kia, sau khi đã xác nhận tạm thời không có nhu cầu nào khác, vẫy tay hướng về phía mọi người:

– Đến đây đi, ta đưa các người đến cửa lớn bảo khố.

Tiếp tục đi theo ông lão vào sâu bên trong, cây cối xung quanh cũng dần dần rậm rạp hơn. . . tuy thấy người trồng rừng tuy có chút kì quái nhưng bản chức công việc vẫn làm rất tốt, hoàn cảnh của khu vực này rõ ràng đã có chút ít hương vị của sa mạc, tiểu thiên đường.

Khi đến giữa cái hồ khô khốc kia mới phát hiện ra ở chính giữa hồ nước còn có một khối nham thạch nhỏ nhô cao lên, cao hơn mặt hồ. Cho dù là mùa mưa, trong hồ vốn đã có nguồn nước cũng không có cách nào bao phủ kín khối này.

Còn ở chính giữa khối đất cao này có một bàn đá màu đen đã trải qua bao nhiêu năm tháng.

Bàn đá ngăn nắp, ước chừng rộng một mét, bị khảm trên khối đất cao này, nếu là tự mình nhìn thì sẽ phát hiện kỳ thực toàn bộ đài cao đều là một chỉnh thể, phiến đá màu đen cùng nham thạch đài cao là dính kết vào một chỗ với nhau.

Trên bàn đá màu đen cũng không có văn tự gì cả, có chăng chỉ là tuyến khác một hình tam giác, chính giữa có một đồ án đôi mắt, đúng là tiêu chí của Tham Nghị hội.

Tất cả thoạt nhìn đều là đơn giản mộc mạc như thế, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao ở đó lại có bảo khố.

Thấy Tô Ánh Tuyết đang lấm lét nhìn trái phải, Mục phu nhân cười nói:

– Tô tiểu thư, không cần nhìn, làm như thế thì không thấy được gì đâu, lấy thư của cô ra đây.

Tô Ánh Tuyết giật mình, lấy ra mặt dây chuyền hình tam giác màu bạc, Mục phu nhân cùng Frankie cũng đều lấy ra mặt dây chuyền của chính mình, cuối cùng người trồng rừng cũng rút ra từ chiếc bao vải trên người lấy ra một mặt dây chuyền màu đen.

– Mở bảo khố của Đại Sảnh không phải chuyện quá khó, chỉ cần tập hợp đủ ba mảnh dây chuyền của Tham Nghị viên, thêm vào đó dây chuyền của người trồng rừng thì có thể tổ hợp thành chìa khóa mở cánh cửa lớn.

Mục phu nhân nói xong, đem mặt dây chuyền hình tam giác đặt ở một góc trên bàn đá màu đen, chỗ đó vừa vặn có một chỗ khảm lõm, có thể đặt dây chuyền vào trong.

Frankie và người trồng rừng cũng lần lượt đặt mảnh dây chuyền của mình vào hai góc khác.

Tô Ánh Tuyết hiểu ra phải làm thế nào liền đặt mảnh dây chuyền của mình vào trong góc cuối cùng.

Lâm Phi có chút hứng thú khi chứng kiến cảnh này, tuy cách mở cửa này rất là đơn giản nhưng bởi vì chất liệu kim loại của mấy sợi dây chuyền này đều rất đặc biệt, đến hắn cũng không biết là chế tạo từ loại kim loại nào cho nên kỳ thực muốn làm giả kim loại của dây chuyền, là điều không thể nào.

Bàn đá màu đen, hiển nhiên cũng có tác dụng đặc biệt, có thể phân biệt được những chiếc dây chuyền này là thật hay giả.

Đúng lúc Tô Ánh Tuyết đặt dây chuyền vào trong, hoàn thành ráp liền góc cuối cùng của bức vẽ, cả khối bàn đá màu đen bỗng nhiên lóe lên hào quang màu bạch kim, làm lu mờ màu đen nguyên bản

Ánh sáng màu vàng chia thành bốn chùm ánh sáng, ba chùm là màu vàng kim, một chùm là màu b màu bạc chính là từ góc của sợi dây chuyền mày đen bắn ra.

Khi bốn chùm ánh sáng, từ bốn góc của bàn đá tụ lại dựng thẳng tắp lên, tạo thành một không gian Cuboid, không gian bị đóng lại, ngoại trừ có một mặt tường màu bạc ra tất cả mặt còn lại đều là bức tường màu vàng kim.

Điểm đáng chú ý là trên vách tường màu bạc có một loại giống như chốt cửa.

Cái này giống như hình ảnh không gian ba chiều khiến cho Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết đều có chút xuất thần. Thật khó mà tưởng tượng được những người đi trước của hội Tham Nghị Đại Sảnh làm thế nào mà có thể chế tạo được của bảo khố vượt thời đại này, giống như công nghệ cao lại giống như pháp thuật kì quái.

– Thảo nào nói là không thể thiếu người trồng rừng, chiếc dây chuyền chìa khóa màu đen của người trồng rừng là mặt của bức tường màu bạc, đây chính là cửa vào rồi?

Lâm Phi suy đoán nói.

– Đúng vậy, thế nên mới nói người trồng rừng tuy không thể vào bảo khố của Đại Sảnh nhưng Tham Nghị viên chúng ta cũng không thể thiếu người trồng rừng, không có ông ấy chúng ta cũng không mở ra được cánh cửa này.

Frankie nói.

Tô Ánh Tuyết cảm thấy có chút không đáng tin, liếc nhìn người trồng rừng một cái:

– Vậy ông nếu như ông ấy làm mất chìa khóa này hoặc là bị người khác cướp đi mất thì phải làm sao?