Chương 630: Mất Trí Nhớ

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Dĩ nhiên Lâm Phi không thèm chơi xúc xắc với lão quỷ này, vì có giày phản lực nên mọi người đi đi lại lại rất nhanh. Sau khi lấy được một bộ điện thoại vệ tinh Tạ Doanh Doanh kiếm được từ Kiếm gia hắn liền vội vàng liên lạc với Eva ở nước Anh. Hắn đã đồng ý đưa Ngư Trường kiếm và hai trăm triệu cho Kiếm Phá Thiên. Cái cần đưa cũng phải đưa, chứ thực ra người ta cũng không thực sự cần đến nó.

Ở Birmingham nước Anh, trong một tòa thành kiên cố, các căn cứ quan trọng của gia tộc Wittgenstein đều đặt ở đây. Văn phòng làm việc của Sharon Vineyard nằm độc lập trong một căn phòng cao cấp ở phần trung tâm.

Khi bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng, lúc Eva đem theo Natasha và Enzo vào văn phòng, đang lo lắng chờ đợi tin tức tức hồi báo của Luyện Ngục Quân Đoàn. Chỉ tiếc là nửa điểm tin tức cũng không có, mà người ả ta không muốn nhìn thấy nhất – em gái Eva thoạt nhìn có vẻ rất khỏe mạnh, lại còn mang theo hai trợ thủ đắc lực.

– Xem ra cô rất thất vọng, Sharon. . . Chị gái. . .

Eva đi tới bên cạnh bàn làm việc, hai tay chống xuống bàn cúi người vừa lạnh lùng vừa nói một cách châm chọc.

Sắc mặt Sharon biến đổi liên tục, từ xanh sang trắng. Ả ta xụi lơ ngã ngồi trên ghế nghiến răng nghiến lợi nói:

– Sao có thể như vậy? Các người đều phải chết.

– Thật xui xẻo, người chết không phải bọn tôi.

Mắt Eva lóe sáng.

– Chủ nhân của tôi mạnh hơn cô nghĩ rất nhiều.

– Chẳng qua mày chỉ là một con chó cái mà Scarpe nuôi mà thôi! Đừng tỏ ra đắc ý khiến người khác buồn nôn như thế.

Sharon hét lên chói tai.

Eva cũng không thèm tức giận mà chỉ ung dung cười nói:

– Đúng thì sao, ít nhất con chó như tôi đã tìm đúng chủ nhân. Còn cô. . . làm chó cũng là chó nhà có tang.

– Ai là chó nhà có tang còn chưa chắc đâu.

Sharon nhanh chóng lấy khẩu súng trong ngăn kéo ra bóp cò hướng về phía đầu Eva.

– Đoàng!

Tiếng súng vang lên nhưng đầu Sharon đã nát vụn.

Natasha thổi nòng súng Desert Eagle trên tay, Sharon làm sao có thể so tốc độ tay với cô ta được chứ.

Eva cũng không bất ngờ trước kết cục này. Thật ra lần này họ tới đây cũng chỉ để giết Sharon mà thôi. Từ nay về sau gia tộc Wittgenstein chỉ có mình cô là người thừa kế mà thôi. Gia tộc sẽ không khờ dại đến mức đi ủng hộ một kẻ kế nhiệm khác. Mà Wittgenstein của cô chẳng khác nào là của Lâm Phi.

Nhà họ Vương, trong thư phòng của Vương Xán.

– Chính nhi, có tin tức gì không?

Vương Xán ngồi trên ghế đầu vừa thưởng thức trà vừa hỏi Vương Chính đang đứng ở dưới.

– Thưa lão tổ tông, bên phía nhà họ Lục vừa có tin, đám người Lâm Phi đều đã sống sót trở về. Tuy nhiên Lâm Phi vì cứu mạng Thiên Diện mà đã tới Kiếm trung tìm Kiếm Thánh rồi.

Vương Chính sắc mặt khó coi nói.

Vương Xán nhướng mày:

– Cái gì? Ám Ảnh Chi Vương không ra tay sao?

– Không phải vậy.

Vương Chính giải thích:

– Nghe nói sau khi dùng sức một mình giết chết Ảo Phỉ Setha Thiên Diện đã bị trọng thương. Nhưng đột nhiên Lâm Phi lại khởi tử hồi sinh, tu vi tăng nhanh, tiếp tục giao đấu với Ám Ảnh Chi Vương, cuối cùng Luyện Ngục Quân Đoàn phải rút lui.

Sắc mặt Vương Xán âm u, ông ta tự lẩm bẩm:

– Rốt cụôc tiểu tử này là yêu quái phương nào. Quả nhiên truyền nhân Long Ngũ chọn không phải là người thường.

– Lão tổ tông, nên làm thế nào cho phải ạ. Lâm Phi đã trở thành nhân vật có cấp bậc vương gia. Chúng ta. . . Oán thù giữa hắn và nhà họ Vương chúng ta nếu chậm hóa giải. . .

Vương Chính toát mồ hôi hột.

– Hừ, chẳng phải là việc tốt năm đó con trai cháu làm ra hay sao. Vì một ả đàn bà mà làm ra những chuyện này, quả thật không biết gọi là gì đây? Nói với nó mau chóng tìm cách nối lại quan hệ giữa nhà họ Vương và Lâm Phi, nếu không nó cút ra khỏi nhà họ Vương cho ta.

Vương Xán phất tay áo rồi nói.

Vương Chính liên tục gật đầu:

-Vâng, lão tổ tông yên tâm, cháu sẽ không để việc tư ảnh hưởng đến chuyện này.

Vương Xán khoát tay nói:

– Cháu ra ngoài đi. Mấy ngày tới ta muốn bế quan, cháu về thủ đô một mình đi.

– Hả? Lão tổ tông muốn bế quan?

Vẻ mặt Vương Chính lo lắng. Ngộ nhỡ lúc lão tổ tông không ở đây Lâm Phi tìm đến thì biết làm thế nào.

Vương Xán không vui:

– Cháu trở nên nhát gan như thế từ lúc nào đấy hả? Nếu cháu không trêu chọc đến Lâm Phi hắn sẽ không tới đây làm gì đâu. Nếu muốn báo thù thay cha hắn đã sớm tìm tới đây rồi, sao phải chờ đến giờ phút này cơ chứ?

Vương Chính lúng túng gật đầu rồi lui ra ngoài.

Chờ Vương Chính đi rồi, sau khi uống trà một mình Vương Xán đứng dậy tới bên cửa sổ mở cửa sổ ra quan sát bầu trời đầy sao.

– Hừ hừ, vương giả thì sao? Ta cũng sắp được rồi.

Thiên Diện cảm thấy như mình đã mơ một giấc mơ rất dài, như thể cô đã bay vọt lên chín tầng mây, lên trời xuống đất. Nhưng những nơi cô đi qua càng ngày càng lạnh, càng ngày càng tăm tối. Tuy nhiên có hơi thở của một người khá quen nhưng không nhớ ra là ai. Dường như có người đang ở bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy mình không hề cô đơn. Lúc cô mở mắt ra hơi thở này lại vẫn ở đó, chỉ có điều cô không nhìn rõ đó là ai.

– Cô tỉnh rồi sao?

Lâm Phi như trút được gánh nặng trong lòng mà cười vui vẻ, thậm chí hốc mắt cũng nóng lên. Hắn nghẹn lời hồi lâu rồi mới nói được:

– Thân thể thế nào rồi? Có thể cử động không?

Thiên Diện nháy đôi mắt dễ thương. Trong bóng đêm dung nhan hoàn mỹ, kinh tâm động phách của cô khiến nữ thần cũng phải ganh tỵ.

Cô nhìn bộ dạng ân cần quan tâm của Lâm Phi rồi trầm mặc hồi lâu.

– Anh là ai?

Sắc mặt Lâm Phi bỗng trở nên u tối. Hắn hoảng loạn nói:

– Thiên Diện! Cô. . . Cô không nhận ra tôi sao?

Chẳng lẽ thân thể mất cơ năng trong thời gian dài khiến não bộ để lại di chứng? Mất ký tức?

– Anh là. . .

– Tôi là Lâm Phi! Scarpe! Cô. . . Cô không nhớ gì sao?

Lâm Phi hỏi đầy chờ mong.

Thiên Diện vẫn không có biểu cảm gì:

– Lâm Phi? Scarpe? Anh là gì của tôi? Sao anh lại ở đây?

– Tôi. . . Tôi là. . .

Lâm Phi hoàn toàn hoảng loạn, vừa thống khổ vừa đau đớn. Cuối cùng hắn đành cười ôn hòa mà nói:

– Tôi là bạn tốt nhất của cô nhưng là bạn tốt vào sinh ra tử. Cô cứu bạn tôi cũng là cứu tôi. Lần này tôi đã nhờ người cứu cô tỉnh lại.

– Anh thích tôi sao?

Đột nhiên Thiên Diện lại hỏi.

Lâm Phi ngạc nhiên nhìn ánh mắt đơn thuần của cô. Hắn thấy tim mình đang đập thình thịch. Lâm Phi nuốt một ngụm nước bọt nói ra lời nói từ đáy lòng.

– Đúng, tôi thích cô. Cô là người bạn tốt nhất của tôi, cũng là người phụ nữ tôi thích. Nhưng cô. . . Mất ký túc rồi. Chắc cô cũng không nhớ rõ trước đây đã xảy chuyện gì.

Nói xong lời này Lâm Phi cảm thấy như mình đã trút đi được gánh nặng trong lòng. Có lẽ hắn nên phát hiện ra sớm hơn hắn có tình cảm vừa đặc biệt vừa giản đơn như vậy đối với Thiên Diện. Chỉ là tình yêu này cũng giống như những người phụ nữ khác, đều quả đặc biệt, khiến Lâm Phi cũng phải nghi ngờ. Tình cảm nam nữ này sẽ xuất hiện giữa hai người ngoại tộc như họ sao.

Nhưng giờ phút này Lâm Phi thấy cô mất trí nhớ trong lòng hắn lại dấy lên một sự đau khổ như nỗi sợ hãi lúc hắn tưởng cô đã chết. Điều này khiến hắn nhận ra đây không phải là thứ tình cảm bình thường.

Hắn yêu cô, đây là điều không cần bàn cãi thêm nữa.

Bỗng nhiên như hoa đàm khi vừa nở sẽ là lúc đẹp nhất, trong lúc này đột nhiên cô bỗng nở một nụ cười từ trước đến nay chưa từng có.

Thiên Diện tự mình ngồi dậy, bàn tay trắng nõn ôm lấy gương mặt Lâm Phi, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn như chuồn chuồn lướt nước.

Sau đó Thiên Diện lại khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng như đầu, chỉ có điều cô nhìn Lâm Phi với ánh mắt ôn nhu.

Lâm Phi ngu ngơ hồi lâu mới tỉnh ngộ. Hắn vui mừng dở khóc dở cười nói:

– Cô. . . Cô cố ý sao?

Hắn đã nhận ra Thiên Diện chỉ đang giả vờ mất trí nhớ mà thôi, thật ra cô chỉ đang muốn thử lòng hắn mà thôi.

– Không phải.

Thiên Diện lắc đầu phủ nhận:

– Tôi vốn không có biểu cảm gì hết, không cần giả vờ.

– Vậy cô lại gạt tôi rồi.

Lâm Phi không chịu khẳng định, đây là chiêu bài phát hiện “chuyên gia nói dối” .

– Không phải đâu.

Thiên Diện vẫn không chịu thừa nhận.

Lâm Phi cũng không buồn nhiều lời. Hắn chỉ thấy vui mừng khi cô không mất trí nhớ mà thôi. Hắn ôm lấy cô, cảm nhận nhịp tim đập của Thiên Diện, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô.

– Được rồi, bị gạt cũng bị gạt rồi. Dù gì anh nói là sự thật, anh thích em.

Thiên Diện không nói lời nào, cũng không biểu hiện ra bất cứ điều gì. Thật ra cô cũng không biết mình nên đáp lại như thế nào. Thế là cô thò tay đến chiếc bàn sau lưng Lâm Phi lấy quả táo đã rửa ăn, mặc cho Lâm Phi cứ ôm.

Cô vẫn không hiểu rõ tình yêu là gì, chuyện này với cô quá trừu tượng. Nhưng cô nhận thấy quả táo trên tay mình rất ngon, hương vị rất đậm đà.