Chương 543: Thâm Thù Đại Hận

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trong bảo điện Đại Hùng, lúc này đang bày Phạm Âm trận, có mấy vị cao tăng Thiếu Lâm tọa trấn, hơn trăm tăng nhân đang ở bên trong cao tụng kinh văn Kim Cương.

Còn mười mấy cao thủ bốn phái Nga Mi, Vũ Đang, Côn Lôn cùng Thanh Thành, tức thì đều ngồi trên hai bên bồ đoàn, ai nấy đều trong tư thế kiền tâm diện Phật.

Khi Lâm Phi và Lục Vũ Phỉ tiến thẳng vào đại điện, âm thanh tụng kinh mới từ từ nhỏ đi, một cặp mắt lạnh như băng hướng về phía Lâm Phi, không ít kẻ nhìn hắn bằng ánh mắt hả hê.

Nhắc đến điều mà Lâm Phi quan tâm nhất chính là vị trưởng môn của Nga Mi, Tĩnh Diệu sư thái, dường như nhìn hắn bằng ánh mắt thực sự hung ác, hẳn là bởi vì hắn giết chết phụ thân đồ đệ Lục Vũ Phỉ của bà ta.

– A Di Đà Phật.

Người mặc áo cà sa, một vị lão tăng mặt mũi hiền lành đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Phi:

– Lâm thí chủ, quả nhiên cậu vẫn đến, sư đệ Bát Giới gặp nạn, cậu lại đồng ý một mình đến cứu giúp đủ thấy nội tâm thí chủ vẫn còn chút nhân đức, thật là may.

Cái vị sư đệ “Bát Giới” ắt hẳn là Khương Tiểu Bạch.

Lục Vũ Phỉ ở bên cạnh giới thiệu:

-Vị này chính là phương trượng Thiếu Lâm Khổ Bi đại sư.

Lâm Phi cười cười:

– Khổ Bi đại sư không cần quá thổi phồng ta như vậy, ta cũng không nói nhân đức cũng chẳng nói thiện ác, chỉ là Tiểu Bạch từng xả thân bảo vệ ta, ta dĩ nhiên dùng tấm lòng đi bảo đáp hắn. Những chuyện khác ta cũng không muốn nhắc đến nhiều, dẫn ta đi gặp hắn.

– Sư đệ Bát Giới còn ở Ngũ Nhũ Phong bầu bạn với Linh Tố sư thúc của ta, Lâm Phi thí chủ nếu như đã đến rồi, hắn dĩ nhiên có thể lại lần nữa được tự do nhưng hiện tại lão nạp không thể dẫn Lâm thí chủ đi gặp hắn.

Khổ Bi nói xong ánh mắt nhìn về phía người của tứ đại môn phái.

– Lúc đầu thí chủ ở trên đảo ở thủ đô đã giết không ít tiền bối của các phái cổ võ, Thiếu Lâm ta tuy có tổn thất nhưng người trong Phật môn rất coi trọng việc nhân quả báo ứng. Độ hóa thế nhân vốn là một lòng diện Phật, đọa vào luân hồi mà không oán. Nhưng các phái võ lâm đồng liêu khác có mặt ở đây lại không phải như vậy.

– Ồ.

Lâm Phi đảo mắt một vòng, cười nói:

– Là muốn hợp sức vây bắt ta sao? Nếu là như vậy ta sẽ đứng ở đây, các người sao vẫn chưa động thủ?

Một đám cao thủ của các môn phái cổ võ đều nhìn nhau, sắc mặt kì quái.

Bọn chúng cũng muốn lên nhưng đó là trước khi tứ đại gia tộc vô tình hay cố ý lộ ra tin tức thực lực của Lâm Phi đã vượt qua đệ tam chiến thần Long Thiên Cương.

Tuy nói các phái bọn chúng cũng có những trưởng lão lánh đời, thực lực ngang với lão tổ tông của tứ đại gia tộc, có thể không thua kém thể diện của tứ đại gia tộc nhưng những trưởng lão này đều dốc lòng tu luyện, ẩn cư núi rừng, tìm bọn họ cũng không phải một chuyện dễ dàng, bọn họ lại càng không quản những chuyện nhỏ nhặt thế này.

Đã như vậy những đệ tử đời thứ hai như bọn chúng không thể không cân nhắc chênh lệch thực lực của bản thân. Trong đám môn phái cổ võ này còn có ai dám động đến Lâm Phi? Hôm nay dám đến Thiếu Lâm thảo phạt Lâm Phi cũng chỉ đơn giản là cáo mượn oai hùm, mượn uy phong của Linh Tố thiền sư.

– Đại sư, người cũng thấy đấy.

Lâm Phi nói với Khổ Bi:

– Không phải ta không phối hợp, thật sự là đám người kia nhát gan sợ phiền phức, ta chỉ đứng ở chỗ này bọn chúng cũng không dám xông lên đánh ta một trận.

Nghe thấy những lời này trưởng môn đương nhiệm Thanh Đằng đạo nhân của phái Võ Đang đứng dậy, nghiêm nghị nói:

– Lâm tặc, đại đồ nhi của ta Huyền Cơ Tử chính là kỳ tài ngút trời lại chịu độc thủ dưới tay ngươi, hôm nay phái Võ Đang ta vốn muốn đem ngươi trảm ở nơi này nhưng Thiếu Lâm là nơi Phật gia thanh tĩnh, ngươi chớ có ngông cuồng!

– Đúng vậy, Khổ Bi đại sư, các phái chúng tôi cho rằng đem hắn đi giam giữ ở cấm địa Thiếu Lâm là rất phù hợp nhưng tốt hơn hết vẫn nên mời Linh Tố thiền sư rời núi, hàng phục nghiệp chướng này!

Vị chưởng môn Côn Lôn Chương Trọng chắp tay nói.

Lâm Phi nghe xong thấy rất buồn cười, đám người kia muốn tìm cách tránh đánh với hắn nhưng lại không muốn buông tha hắn, đành phải khẩn cầu Linh Tố ra tay.

Xem ra trong lòng chúng đang thầm chửi Linh Tố không giữ lời, đến bây giờ cũng không chịu ra mặt.

– Hừ.

Một giọng nữ lạnh như băng phát ra một tiếng hừ lạnh ngắt đầy khinh thường, đó trưởng môn Nga Mi ngồi đằng kia cũng là sư phụ của Lục Vũ Phỉ – Tĩnh Diệu sư thái.

Tĩnh Diệu tuy đã ngoài bảy mươi nhưng hoàn toàn không đoán ra tuổi thật của bà ta, tóc vẫn còn đen, trên người đang mặc chiếc áo màu đỏ tím, lưng đeo bảo kiếm Thanh Phong, mặt trái xoan, làn da trơn bóng, mi mắt như vẽ, trông sống động như một đại mỹ nhân chừng ba mươi tuổi.

– Một đám đàn ông chỉ biết trốn tránh, tìm đến kẻ thù lúc lâm trận lại lùi bước, bần ni thật sự xem thường các ngươi! Mấy người nam tử các ngươi nếu như sợ chết thì sẽ có nữ tử như ta giúp các ngươi giữ chí khí!

Nói xong Tĩnh Diệu sư thái phi người lên, xoay người một cái, Liễu Diệp kiếm Nga Mi ở sau lưng bay vụt ra, phát ra tiếng kim loại thanh thúy vang dội kèm theo là màu xanh biếc của kiếm khí tiên thiên, sau khi hướng về phía Lâm Phi, Thanh Phong kiếm liên tục chém ra ba luồng sáng đâm thẳng cổ họng của Lâm Phi!

Một cảnh mà không ai ngờ tới, Tĩnh Diệu này thật không ngờ sát phạt quyết đoán, rõ ràng bà ta không phải đối thủ của Lâm Phi mà vẫn chủ động tấn công mạnh mẽ như vậy!

Trong mắt của Lâm Phi, tuy sự công kích Tĩnh Diệu sư thái đã có chút lăng lệ ác liệt nhưng tốc độ cũng tốt, uy lực cũng tốt, chiêu thức cũng chẳng vấn đề gì, đều vượt qua mức bình thường rồi nhưng cơ bản là không cùng một cảnh giới, thậm chí kém rất nhiều bậc.

Vì thế hắn cũng chẳng muốn chính diện đáp trả màn tấn công này, chân khẽ nhích qua, nhìn như đang nhàn nhã tản bộ, toàn bộ màn công kích đều thất bại.

– Rầm rầm rầm.

Liên tiếp ba tiếng, mấy phiến gạch đá bên ngoài bảo điện Đại Hùng bị kiếm khi cắt tơi tả, phát ra tiếng vỡ vụn.

– Sư thái, bà với ta có thâm thù đại hận gì, vừa xuất chiêu thì đã cuồng loạn như vậy?

Lâm Phi có chút buồn bực, lần đầu hắn gặp mặt Tĩnh Diệu, bà ta hình như vô cùng hạn hắn, vừa mới bước vào thì đã dùng ánh mắt âm trầm độc ác, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Tình Diệu sư thái khinh thường nói:

– Không cần giải thích, ta phải giết tên khốn nạn nhà ngươi! Xem chiêu!

Tên khốn nạn? Lâm Phi nghe cứ như đang chửi thế nhỉ? Hơn nữa bà ta nói là “không cần giải thích” , nói như vậy “muốn giải thích” cũng có thể được?

Không để cho hắn nghĩ ra nguyên nhân, chân khí tiên thiên trên cả người Tĩnh Diệu hiện ra một loại ánh sáng màu đỏ, trong kiếm khí Nga Mi màu xanh biếc, sát nhập thành một loại chân khí thêm phần nóng bỏng mà hùng hồn.

– Trường hồng quán nhật, nhất lạc sơn hà!

Tĩnh Diệu sư thái tay cầm trường kiếm, toàn thân giống như mặt trời đỏ chát hừng hực, lăng không nhảy lên, hào quang giao hòa xanh đỏ khiến cho tất cả đại điện bị chiếu rọi ma quái kinh dị.

Trường kiếm chuyển động vẽ ra một vòng tròn kiếm khí, thật giống như sông lớn mặt trời lặn, vạn dặm nhuộm đỏ, nhắm tới Lâm Phi dần dần chìm sâu xuống dưới!

Chỉ luận về sự kết hợp hoàn mỹ của chân khí tiên thiên và kiếm khí, uy lực tuyệt nhiên không chỉ đơn giản như vậy, với thực lực này Tĩnh Diệu vẫn luôn xếp thứ mười bốn trên bảng Chiến Thần quả là bạc đãi bà ta rồi, những năm gần đây ở thanh tu Nga Mi thực lực của bà ta sớm đã đủ để xếp vào top tám rồi.

Có điều đối với Lâm Phi của hiện nay, chút thực lực của bà ta vẫn không thấm vào đâu, chưa đủ để xem.

– Thật đúng lúc vẫn chưa ăn cơm, ta vui lòng nhận nó.

Lâm Phi cười tà, tay trái xuất ra một chưởng vừa lúc nhắm ngay mũi nhọn chúc xuống của thanh trường kiếm!

Luân hồng nhạt hoàn vị vừa lúc đụng phải Lâm Phi thì giống như là một khí cầu bị nhụt chí, bắt đầu héo rút đi, phần lớn chân khí và kiếm khí hóa thành một phần năng lượng, bị Lâm Phi hấp thụ vào trong cơ thể.

– Tiểu súc sinh! Ngươi dám dùng cách âm hiểm xảo trá này!

Tĩnh Diệu có chút bối rối, muốn rút nội công về nhưng lại phát hiện ra chân khí của mình không ngừng thoát ra ngoài, không khống chế nổi, giống như đâm lao phải theo lao.

Người của những môn phái khác ở bên cạnh thấy Lâm Phi lúc này đang mở rộng cửa, toàn thân khắp nơi đều là nhược điểm, không khỏi vui mừng đến nhướng mày, cảm thấy đây là một cơ hội lớn.

Vì vậy trưởng môn các phái, trưởng lão đều xuất ra bản lãnh coi sóc gia đình của bản thân, quyền chưởng như gió, tàn ánh nặng nề, bóng kiếm rậm rạp, dường như là một trận tử vong hướng về phái Lâm Phi mà quét đến!

Đám cao tăng Thiếu Lâm vẫn tụng kinh ở Bàn nhược ba la Mật tâm kinh, cũng không tham dự cuộc chiến bất nhã như thế này.

Lục Vũ Phỉ ở bên cạnh không ngờ đến đám người cổ võ các phái không biết xấu hổ như vậy, nói ám toán liền ám toán, còn cho rằng bọn chúng ít nhất sẽ quang minh chính đại đánh trận. . . không thể không mở ra đối mặt xinh đẹp chất chứa lo lắng nhìn Lâm Phi.

– Ha ha, đến đúng lúc quá!

Lâm Phi đang lo chút chân khí không đủ cho hắn “ăn” , đám người kia liền cùng nhau dâng thức ăn đến!

Hắn hôm nay rút ra đinh tử của huyệt Cự Khuyến, thân thể và kinh mạch đều có thể nhận thêm càng nhiều sức mạnh thôn phệ so với trước kia, đám người này cộng lại đoán chừng đều không có lấy một cao thủ Quy Nguyên có thể sử dụng uy lực nguyên khí lớn hơn, cho nên căn bản không đáng để lo, hắn đại khái có thể điên cuồng cắn nuốt!

– Mọi người xuất ra toàn lực, tiểu tặc này có tà công thu hút chân khí! Tất cả chúng ta đồng thời đem chân khí biến thành con mãnh thú và dòng nước lũ làm cho hắn trực tiếp chống đỡ, hắn nhất định thành phế nhân!

Thanh Đằng đạo nhân phái Võ Đang sớm hiểu ra tất cả, lúc này lớn tiếng thông báo cho mọi người.