Chương 749: Ngươi nên cảm kích ta

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Thím Giang nhìn thấy Tô Ánh Tuyết từ phòng vệ sinh đi ra, liền cầm một túi giấy lớn, mỉm cười đi đến trước mặt cô.

-Tiểu thư, tôi thấy lọ kẹo đường của cô hết rồi nên chiều qua có mua thêm cho cô một ít, cô cầm lấy để đi đường ăn, nếu muốn ăn mà bên ngoài không tìm thấy thì gọi cho tôi, tôi mua rồi gửi cho cô!

Tô Ánh Tuyết nhếch miệng nhìn những viên kẹo xanh xanh, vẻ mặt hơi lạnh lùng và khinh thường.

-Tiểu thư, cô sao vậy? Cô thấy người không khỏe à? Thím Giang cảm thấy Tô Ánh Tuyết có vẻ hơi lạ, tuy bình thường Tô Ánh
Tuyết cũng rất lạnh nhạt, nhung không phải là một người phụ nữ lạnh lùng, hơn nữa, đối với người quen trước nay cô vẫn rất
hiền hòa.

Tô Ánh Tuyết khẽ lẩm bẩm: – Ừm … hiện tại thiếp thân có hơi yếu nhưng những thứ này, không thể giúp thiếp thân khôi phục lại
nguyên khí linh hồn được.

-Thiếp … thiếp thân? – Thím Giang ngày người. – Tiểu thư, có phải gần đây cô hay xem phim cổ trang không thế?

– Hừ, mụ già ngu xuẩn, mụ sống đến giờ là đủ rồi!

Tô Ánh Tuyết nhìn thím Giang, đôi mắt sáng rực. Rồi đột nhiên mắt cô biến thành màu đỏ tươi lại càng làm cho thím Giang hoảng
sợ.

-Tiểu … tiểu thư … cô…

Tô Ánh Tuyết khẽ đưa tay ra, nắm chặt lấy cổ của thím Giang, kéo đến trước mặt mình rồi cúi đầu cắn một nhát vào động mạch
cổ của thím Giang.

Thím Giang giãy dụa kịch liệt, nhưng không thoát ra được, đôi mắt vô tội mở to, dần trở nên mơ màng, cuối cùng thì không còn
thở được nữa …

Sau mười giây, xác của thím Giang bị ném xuống sàn nhà, những viên kẹo đường từ trong túi giấy lăn ra ngoài, máu tươi nhuộm
đỏ cả chiếc túi.

Người phụ nữ kia ngay đến lúc chết vẫn không thể nào ngờ được, cô gái mà với vừa rồi bà còn ôm lại có thể nhẫn tâm cắn chết
bà như vậy.

Máu trên mặt và trên người Tô Ánh Tuyết, tất cả đều là của người phụ nữ vừa bị hút máu kia.

Đúng lúc này, đầu Tô Ánh Tuyết đột nhiên đau dữ dội, cô giơ tay bóp lấy trán theo bản năng, hai hàm răng nghiến chặt giống
như đang cố kiềm chế thứ gì.

Đôi đồng tử thi thoảng lộ ra thần sắc đau đớn đến vô cùng, nhưng ngay lập tức lại trở nên âm trầm hung ác.

-Chết tiệt … là trái tim Atlantis, Tô Ánh Tuyết cô còn chưa hiểu sao? Linh hồn của cô là vì phục sinh sự nghiệp của thiếp thân,
nếu không người sẽ không còn ti giá trị nào nữa, ngoãn ngoãn ngủ rồi đợi ta ăn tươi nuốt sống cô!

Sau một hồi giằng co dữ dội, ả đã khắc chế được ý thức khác trong đầu của mình.

4 lè lưỡi ra liếm giọt máu còn sót lại trên môi thở dài: -Đúng là máu của một con người bình thường, không có chút năng lượng
nào, khó mà có thể tiêu trừ được linh hồn nhỏ bé kia. Scarpe, chỉ có máu của người mới có thể bổ sung lại những gì mà thiếp
thân đã mất đi …

Màn đêm buông xuống, một đêm răng tĩnh mịch.

Tại một thị trấn nhỏ cách trung tâm hơn 500km về phía đông bắc của Hạ quốc, trên đường chỉ có lác đác vài ngọn đèn.

Trên tầng ba của một quán trọ nhỏ, tổng cộng có năm phòng trống, chỉ có một phòng là có hai vị khách đang ở.

Trong phòng vang lên tiếng rên của một người phụ nữ ca những tiếng thở dốc, sau hai đồng hô “vật lộn” trong đê mê, giờ hai
người đang nằm nghỉ ngơi

Andariel biến hình trở lại thành chính mình với bộ tóc bạc, không một mảnh vải che thân, nép vào ngực của Lô Bân, nét mặt vẫn
còn ửng đỏ, vẻ mặt say mê, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Lô Bân.

thương hại và yêu thích, một tay nhẹ nhàng mân mê bộ

Lô Bân nhìn Andariel, ánh mắt t. ngực của Andariel.

– Tiểu thư Andariel , ở cùng cô càng lâu mới có thể thấy được cố đẹp đến nhường nào. Lô Bân vô cùng kích động nói.

– Hừ … đáng ghét, người mới quen ta được bao lâu? Tuy Andariel tỏ vẻ không tin nhưng ánh mắt ả lại đầy vẻ thích thú.

-Thật chỉ muốn có thể ôm cô như này mãi! – Lô Bẫn tiếc rẻ nói. – Chỉ tiếc là bên ngoài kia đang có người đuổi giết chúng ta, một
phút cũng không thể lơ là:

Andariel nhếch miệng cười nói: -Thật ra … với khả năng hiện giờ của chúng ta, chỉ cần ấn náu tại những nơi có ít người sinh
sống, như vậy thì bọn họ sẽ không thể nào tìm được chúng ta, ta còn tưởng là lần này sẽ chết ở phòng thí nghiệm, rồi bị bọn
chúng đem ra làm chuột bạch, cũng may, có ngươi ở đây … Cưng à, là người đã cứu ta!

Lô Bân nhìn ả, ánh mắt đầu vêu thương lắc đầu nói: -Là tiểu thư Andariel đây đã cứu tôi, nếu không phải cô nói cho tôi biết cách
tu luyện ma pháp tinh thần, tôi cũng đâu biết là tôi lại có thiên phú với ma pháp như thế.

-Không phải là có, mà là có thiên phú rất cao.

Andariel lườm y một cái: – Còn nữa, vừa rồi gọi ta là gì thế?

Lô Bân ngẩn người một lúc, sau đó mới dịu dàng nói: -DBảo bối, ta sai rồi!

Andariel vẻ mặt mê say, bò lên người Lô Bân, thè lưỡi liếm lên má của y: – Em cảm thấy … anh chính là người mà chú Victor đã
phải đến bảo vệ em, cưng à, đợi hai ngày nữa, chúng ta có thể đến Nga, tìm một thị trấn ít người, yên ổn sinh sống được không?
Đợi đến khi bọn họ quên chúng ta …

Lô Bân nheo nheo mắt, rồi sau đó thần sắc có hơi lo lắng, nâng mặt Andariel lên nói: -Bảo bối chúng ta phải không ngừng mạnh
lên, mới có thể đề phòng được những nguy cơ xảy ra, em tuyệt đối đừng buông lỏng.

– Ừm. – Andariel gật đầu. – Em hiểu, nhưng thiên phú của em có hạn, chỉ khi anh tu luyện được ma pháp tinh thần đạt đến một
cảnh giới nhất định thì mới có thể bảo vệ được mình, cái này cần có thời gian.

Lô Bán giả như vô tình hỏi: – Phải rồi, bảo bối à, chú Victor không có nói về phương pháp giúp học ma pháp cấp tốc sao? Hay là
một số loại ma pháp tinh thần đặc biệt nào đó, anh muốn mình nhanh chóng mạnh lên, như vậy mới có thể bảo vệ được cho em.

Andariel nghĩ kỹ lại rồi lắc đầu, thở dài : -Tất cả những gì em biết về ma pháp tinh thần đều đã nói cho anh hết rồi, nếu như anh
muốn biết sâu hơn thì phải đến công hội ma pháp ở Anh, ở đó có rất nhiều sách cổ, ghi chép lại tất cả những loại ma pháp tinh
thần mạnh nhất.

Nhưng … bất kể là loại ma pháp nào, thì cũng cần phải có thời gian mới có thể trở thành một vương giả giống như tự nhiên chi
vương!

-Tất cả … đều đã nói cho anh rồi sao? Lô Bân nheo mắt, khẽ nói.

Andariel cảm thấy giọng của Lô Bân hơi lạ, liền nhổm dậy nói: -Cưng à, anh đang nghĩ gì thế?

Đột nhiên, Lô Bân nhìn chằm chằm vào ả, hai mắt biến thành màu trắng …

Andariel có chút ngạc nhiên, định chống cự lại nhưng nhanh chóng rơi vào hôn mê, khi không đề phòng, rất khó có thể chống lại
ma pháp tinh thần, đặc biệt là với sức mạnh hiện giờ của ả.

Khi thấy ả đã hoàn toàn bất tỉnh, ngã xuống giường, Lô Bân dùng tay trái nâng đầu ả lên, tay phải nắm chặt, giơ lên cao.

Bốp

Một âm thanh vang lên, đầu Andariel bị đánh lõm xuống, sọ não bị vỡ, đã chết hoàn toàn.

Chất dịch bắn lên mặt y, y cũng không né tránh, rồi say đó lấy chăn lau đi.

– Đúng là ngây thơ, ngươi nghĩ ta sẽ đem một con đàn bà quái dị giống như một con ghẻ ký sinh như ngươi cùng chạy chạy trốn
trốn sao? Ngươi đã nói hết cho ta rồi vậy thì ngươi chả còn giá trị gì nữa … Người nên cảm kích ta đã cứu sống ngươi ra khỏi
buồng giam, trước khi chết lại còn cho con đàn bà xấu xí như ngươi được nếm trải mùi của đàn ông …

Lô Bân cười lạnh rồi ung dung đứng dậy, mặc quần áo, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ tầng ba của quán trọ, nhảy xuống đường lớn,
sau đó nhanh chóng biến mất vào màn đêm.

Sáng hôm sau, nhận được tin báo án của quán trọ, thông qua các báo cáo của cảnh sát địa phương, bộ An ninh đã biết được hành
tung của Andariel.

Lục Vũ Phỉ dẫn theo đặc công của bộ An ninh đi đến thị trấn nhỏ, ngoại trừ thi thể của Andariel ra thì không còn manh mối nào
khác.

Nhìn tư thế chết không được tử tế của Andariel, Lục Vũ Phỉ thổn thức mãi, sau khi bàn bạc mọi chuyện với Lục Trường Minh, cô
gọi điện báo cho Lâm Phi về mọi chuyện đã xảy ra.

Tại vịnh Lâm An, trên ban công tầng hai của một tòa biệt thự, Lâm Phi sáng sớm mới lên giường, đang ngủ, thì nhận được cú
điện thoại này.

– Nhất định là Lô Bân lợi dụng ả xong, đã giết chết ả. Thật không ngờ là lại có thêm người đi vào vết xe đổ của Shiva.

Lâm Phi nghĩ lại thì cũng coi là có quen biết với ả nhiều năm, sau cùng vì quá sùng bái mà đi theo Victor A giống như là một mặt
trời đã từng tỏa sáng lung linh, kết cục như vậy, hắn tuyệt đối không ngờ đến.

-Bây giờ phải làm gì? Lô Bân lại trốn thoát rồi! Lục Vũ Phi tức đến nghiến răng nghiến lợi:

Lâm Phi đi ra ngoài ban công, thưởng thức gió biển thổi qua, nghĩ một chút rồi nói: -Có lẽ … tôi biết y sẽ đi đến đâu, nhưng mà
tạm thời giữ bí mật trước đã.