Chương 510: Nhà Họ Vương

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Đêm khuya, thành phố Nam tỉnh Tô.

Nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn, tuy người ngoài chỉ biết nhà họ Vương ở thủ đô nhưng kỳ thực đại viện tổ trạch thật sự của nhà họ Vương nằm ở thành phố phong thủy bảo địa, chiếm giữ vị trí mặt trận long mạch vùng Đông Nam này.

Bốn phía sơn thủy như tranh vẽ, phi bộc thông thiên, chim thú cá trùng dương dương tự đắc.

Trong phạm vi trăm dặm này đều nằm trong diện “khu bảo hộ văn vật quốc gia” cấm người bình thường ra vào, thực ra đây chính là lãnh địa của gia tộc.

Hơn ba tram năm công nguyên, sau khi tổ tông nhà họ Vương dời đến đây để rồi hậu tục nhà họ Vương hơn nghìn năm sau tiếp tục hưng thịnh, một dạo đã đứng đầu tư đại gia tộc cho đến một trăm năm nay, vận mệnh Hạ Quốc đột nhiên thay đổi nên mới bị Long gia vượt mặt, âm thầm rơi xuống vị trí thứ hai trong tứ đại gia tộc.

Nhưng có thể đứng thứ hai trong tứ đại gia tộc thì cũng quá tốt rồi. Người ngoài chỉ nhìn thấy những thực lực phô trương ra bên ngoài của những gia tộc lớn còn uy lớn ẩn giấu phía dưới mặt nước bọn họ hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được.

Nhà cổ của gia tộc chi chít như sao trên trời nằm trên trung tâm lãnh địa. Chính giữa sân là nhà từ đường chính của họ Vương, thờ phụng liệt tố liệt tông nhà họ Vương mấy ngàn năm nay, không chỉ là nhất mạch nhà họ Vương hiện nay mà còn là những nhân vật kiệt xuất không cùng phân nhánh.

Tứ đại gia tộc đã thâm căn cố để phát triển sâu rộng ở đây, mạch chính có thể chưa có được nhiều đời nối dõi nhưng những phân mạch trải rộng trên khắp thế giới khiến nhân đinh thịnh vượng.

Chỉ có điều trong thời đại hiện nay, kiểu danh hiệu “danh môn vọng tộc thiên cổ” , nếu để cho người đời biết không khác nào muốn bị phê phán, cho rằng đó là dư nghiệt của lễ giáo phong khiến hơn nữa không có lợi cho truyền thừa yên ổn của gia tộc.

Cho nên ngoại trừ gia chủ và mấy chị thứ dòng họ cách nhau rất gần của bốn gia tộc lớn hầu hết những phân nhánh gia tộc đều ẩn nấp ở khắp nơi trên thế giới, cũng không đi rêu rao khắp nơi.

Giống như những gia tộc lớn cổ xưa ở phương Tây Rothschild, Wittgenstein, huy hoàng đến cực hạn rồi dần dần cũng sẽ phai nhạt khỏi tầm mắt của mọi người, không còn hành sự ầm ĩ nữa, đây chính là đạo lý.

Kẻ đi đầu sẽ bị bắn, đây là chân lý, dù là tiên nhân phương Đông hay phương Tây đều hiểu rất rõ.

Như đã bao năm tháng qua đi, bài vị đặt lên tất nhiên sẽ rất nhiều, từ đường gia tộc vì thế rất rộng lớn, nhìn từ bên ngoài nó bằng cả một sân bóng.

Xung quanh từ đường canh phòng cẩn mật, thủ vệ thực ra không nhiều, thưa thớt, tổng cộng chỉ có một tiểu đội hộ vệ chừng hai mươi mấy người.

Ai nấy mặc đồng phục màu đen, ngực và tay mang huân chương màu vàng, bên trên có hình thanh kiếm và kỳ lân.

Một đám đàn ông nhìn như quân nhân nhưng còn lãnh khốc và nhanh nhẹn hơn quân nhân, khuôn mặt có đôi chút bướng bỉnh.

Đây chính là đội hộ vệ “Vương đình” – cấp bậc cao nhất của nhà họ Vương. Trong gia tộc cũng có rất ít người biết, bình thường chỉ thủ vệ từ đường thậm chí còn có rất nhiều hộ vệ từ khi sinh ra chưa từng rời khỏi thành phố Nam.

Vương đình chỉ nghe mệnh lệnh của những nhân vật bên trên gia chủ nhà họ Vương, nói một cách khác ít nhất là gia chủ chính thức đích thân hạ lệnh những vệ sĩ Vương đình này mới nghe theo chỉ lệnh.

Ba gia tộc hàng đầu Long, Lục, Tạ khác dù cũng có đội hộ vệ nhưng cũng không rõ trình độ thực lực thực sự của Vương đình, tuy nhiên ba gia tộc lớn kia có ý che giấu sức mạnh của mình không nhà họ Vương cũng không dám vọng đoán.

Lúc này, trăng sáng sao thưa.

Một chiếc xe Plymouth cũ kỹ chầm chậm dừng lại trước cánh cổng đá hình vòm cực lớn ngoài từ đường nhà họ Vương.

Chiếc xe cũ những năm ba mươi thế kỷ hai mươi này, đã là bảo bối trong viện bảo tàng rồi nhưng chiếc xe này dĩ nhiên được bảo dưỡng rất kỹ càng, dù trải qua trăm năm nhưng vẫn không khiến nó ngừng hoạt động, vẫn đẹp như mới, căn bản không thể nhìn thấy tuổi tác thật.

Một gã lái xe cung kính chạy sang một bên, mở cửa xe ra.

– Lão tổ tông, xin mời ạ.

Người lái xe này không ai khác chính là con trai thứ ba của Vương Chinh, Vương Ngọc Quan, cũng là bộ trưởng bộ nhân sự của Trung Quốc.

Một người đàn ông nhìn khoảng bốn năm mươi tuổi, mặt mày hồng hào, tóc ngắn, áo dài màu xám, mang đôi giày vải bước xuống xe.

Bên cạnh chiếc xe, gia chủ Vương Chính tự mình lái xe, bước đến phía sau người đàn ông tóc ngắn rất quy cũ.

– Chính Nhi, bao nhiêu năm chưa về lại đây rồi.

Người này trông có vẻ còn trẻ hơn Vương Chính ít nhất hai chục tuổi, dùng giọng điệu tang thương gọi “Chính nhi” .

– Lão tổ tông, đã mười tám năm rồi.

Vương Chính cười nói.

– Thật sao. . . cũng lâu rồi nhỉ, ngay cả cháu cũng đã lên đến vị trí nguyên thủ cấp quốc gia rồi, giờ cũng lui về tuyến hai vài năm rồi nhỉ.

Người đàn ông cảm khái nói.

Varợng Chính nói:

– Lão tổ tông, trưởng lão mấy mạch khác cũng đang ở từ đường chờ ông, chúng ta mau vào trong đó đi ạ.

– À.

Người đàn ông cười khẽ, thâm ý nói:

– Bọn họ đều xuất hiện rồi, vì sao chúng ta còn phải vội vã vào trong?

Vương Chính sững sờ, Vương Ngọc Quan cũng khó hiểu quay sang nhìn cha.

Đúng lúc này đằng sau truyền đến mấy tiếng cười sang sảng.

Hai người hoảng hốt quay người lại, không biết từ lúc nào dưới cây hòe lớn bên ngoài, đình gỗ lim có đặt bộ bàn ghế đá được ánh đèn đường màu vàng chiếu sáng đã có bảy tám người đàn ông phụ nữ ngồi trong đó.

Tuổi tác của họ nhìn khoảng bốn năm chục tuổi, mái tóc trắng xóa như hơn tám chục tuổi nhưng ai nấy đều khỏe khoắn nhanh nhẹn, không ai nghĩ họ là người già.

Vương Chính và Vương Ngọc Quan có thể tin rằng vừa lúc nãy họ không hề thấy ai, có lẽ trong lúc bọn họ nói chuyện bảy tám người này đã đến phía sau họ mà thần không biết quỷ không hay.

Còn lão tổ tông của họ có thể đã thật sự nhìn thấy những người này di chuyển.

– Anh họ, anh đến thủ đô mười tám năm rồi còn tưởng anh bận chăm sóc đám tằng tôn huyền tôn của anh, quên mất mấy ông bà già này rồi.

Một phu nhân xinh đẹp trong khoảng hơn bốn mươi tuổi vừa cười vừa nói.

– Ha ha ha ha.

Lão tổ tông nhà họ Vương cũng chính là Vương Xán cười thoải mái bước về phía mấy người kia, đánh giá người phụ nữ:

– Em Nguyệt à, nhìn có vẻ tu vi của em tăng tiến rồi, lại trẻ ra mấy tuổi ấy nhỉ.

– Hì hì, Vương Nguyệt cảm ơn anh họ đã khen nhưng có tiến bộ thì cũng không có được thiên tư hơn người như anh, anh họ đã tiến vào Quy Nguyên Tam trọng thiên rồi, xem ra sau trăm năm nữa cuối cùng nhà họ Vương chúng ta lại có thể có một người tụ tập được “vạn đạo vương luân” rồi.

Vương Nguyệt vừa nói như vậy, mấy trưởng lão khác cũng vui sướng gật đầu, vô cùng đồng tình.

– Vạn đạo Vương luân có thể dễ dàng luyện thành vậy sao, tôi vào Quy Nguyên Tam trọng thiên đã bảy năm rồi nhưng con đường “Vương giả” vẫn còn xa lắc, không có tổ tông chỉ dạy, tự mày mò khó khăn lắm.

Vương Xán đắng chát lắc đầu.

Một trưởng lão nam tóc bạc khác nói:

– Ông em Xán à, đừng sốt ruột, cậu mới có mấy trăm tuổi, trở thành Vương giả là chuyện sớm hay muộn thôi. Ngay cả cậu cũng không luyện được Vương luân, mấy lão già tạp nham Lục Viễn Đô, Tạ Nhuận Chi và Long Niết tất nhiên càng khó với tới.

– Đúng rồi, nghe nói Kiếm Phả Thiên để dạy dỗ đệ tử Lý Úy Nhiên mà lão thu nhận, mấy tháng này đều không đi đánh bạc, không hề ra khỏi nhà họ Kiếm, sao anh không đi thỉnh giáo ông ấy một chút, ông ta luyện được Chương luân hơn mười năm rồi, dĩ nhiên có không ít kinh nghiệm để chia sẻ, cùng lắm thì chúng ta tặng cho ông ấy vài thanh kiếm cổ.

Vương Nguyệt đề nghị.

Vương Xán khoát khoát tay:

– Không cần, tu luyện phải tìm con đường của riêng mình, lời kiến nghị của người khác rất ít tác dụng, huống hồ Kiếm Phá Thiên không phải người nhà họ Vương chúng ta, phương pháp tu luyện hoàn toàn khác. . .

Vương Chính và Vương Ngọc Quan ở phía sau, hai cha con đúng cách khá xa, căn bản không dám tiện đến gần.

Mấy lão tổ tông, trưởng lão này đa phần đều cùng thời với Vương Xán, thậm chí có một hai người bối phận còn cao hơn Vương Xán.

Đừng nói Vương Ngọc Quan từ nhỏ đến lớn chỉ được gặp mặt Vương Xán, ngay cả Vương Chính đều chỉ biết Vương Nguyệt kia là em họ của Vương Xán, quan hệ rất tốt, cùng lớn lên với nhau.

Sở dĩ đều mang họ Vương là vì quan hệ liên hôn nội tộc, những gia tộc lớn như nhà họ Vương kết hôn nội tộc không ít, cũng không có gì kỳ lạ vì đây là để đảm bảo sự cao quý của huyết thống.

Về phần những trưởng lão khác, Vương Chính sống ngần này tuổi đều chưa từng gặp mặt, thậm chí còn không biết đến sự hiện hữu của họ.

Nghe mấy trưởng lão này nói chuyện, Vương Ngọc Quan đã căng thẳng đến mức bát thần vô chủ rồi.

Còn Vương Chính biết rõ, cơ hội thế này rất hiếm có, những lão tổ tông này bình thường sao xuất hiện trước mặt họ, càng sẽ không bàn đến những bí mật cao tầng thật sự mà con cháu bình thường của nhà họ Vương khó được nghe đến nên đã âm thầm vểnh tai lắng nghe.