Chương 589: Đồ Xấu Xí, Biến Đi

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sân bay quốc tế Zurich. Giữa trưa đoàn người Lâm Phi vừa xuống sân bay đã được Tạ Doanh Doanh đón tiếp.

Tạ Doanh Doanh Khoác chiếc áo choàng cổ cao đỏ rực bên ngoài, ôm trịn lấy những đường cong mềm mại, uyển chuyển, vừa có chút đỏ tươi may mắn của năm mới lại vừa thể hiện được sự dịu dàng nữ tính nhưng cũng vô cùng nóng bỏng của cô.

Thấy ngay cả Thiên Diện cũng đến, Tạ Doanh Doanh khẽ nhíu mày rồi nở một nụ cười ưu nhã:

– Lâm tiên sinh, xem ra anh rất quan tâm đến chuyến đi lần này. Không ngờ tiểu thư Thiên Diện cũng tới đây. Có cô ấy ở đây nhất định sẽ có thể điều tra được những thông tin cơ mật mà chúng ta không thể nào do thám được.

– Sao? Cô không thích à?

Lâm Phi cười giễu.

Tạ Doanh Doanh không trả lời mà xoay người mời Lâm Phi lên chiếc xe Maybach phía sau, cười quyến rũ nói:

– Tôi đã đặt phòng khách sạn cho anh rồi. Nếu anh cần thêm bạn cùng phòng, tôi rất muốn được chăm sóc anh.

Đây đúng là kiểu khêu gợi trắng trợn khiến cho đám cổ võ giả ngày ngày phải tu thân dưỡng tính khó chịu chau mày. Lục Vũ Phi cũng có vẻ bó tay với Tạ Doanh Doanh.

Lý Úy Nhiên liền ôm lấy cánh tay Lâm Phi, nổi giận đùng đùng:

– Đồ xấu xí, biến đi! Tối nay chú phải ngồi kể chuyện cũ cho ta! Chúng ta đã hứa trên máy bay rồi đấy!

– Xấu. . . xấu. . . xí. . .

Tạ Doanh Doanh suýt chút nữa muốn bốc hỏa. Nhưng khi nhớ ra sư phụ của cô ta là ai, cô đành phải cố nén cơn giận, ngại ngùng nói:

– Tổ trưởng Ký đã nói vậy thì tất nhiên Lâm tiên sinh phải ở cùng cô rồi.

Thực sự cô sắp không diễn tiếp được nữa rồi, đành phải cười ngượng rồi mời mọi người lên xe.

Nhưng Lâm Phi lại không có ý muốn hành động cùng bọn họ, hắn đẩy Lý Úy Nhiên ra rồi nói:

– Tôi và Thiên Diện, Tiểu Bạch phải đi chỗ khác, mọi người cứ về khách sạn trước đi. Tối nay bọn tôi sẽ về.

– Chú! Cháu cũng muốn đi với chú!

Lý Úy Nhiên nhất định không chịu.

Lâm Phi chỉ vào Thiên Diện đứng bên cạnh:

– Cô có đồng ý hành động cùng chị cô không?

Nghe thấy vậy Lý Úy Nhiên đành phải bĩu môi, nhìn Lâm Phi với ánh mắt u oán, đi về cùng Lục Vũ Phỉ nhưng trong lòng vẫn không cam tâm.

Lục Vũ Phỉ cũng sớm đoán được Lâm Phi sẽ không thực hiện theo lộ trình mà Bộ An ninh đưa ra nên cũng không hỏi nhiều, chỉ khiến cô mất mặt thêm. Cô tin là Lâm Phi đã có tính toán riêng của mình.

Đi qua một cửa ra vắng người, Lâm Phi và Thiên Diện ngồi lên một chiếc BMW18. Xe chạy như bay về phía nội thành.

Lái xe là một góa phụ da đen, đeo kính râm, miệng nhai kẹo cao su, chiếc áo choàng đen khiến cô ta trông chẳng khác nào phù thủy.

– Natasha, tình hình mấy hôm nay thế nào?

Lâm Phi đã sắp xếp một trợ thủ đắc lực quan sát ở Zurich ba ngày nay.

Cô gái thổi bong bóng cao su, có vẻ bất đắc dĩ nói:

– Scarpe, thật khó mà tưởng tượng được lại có ngày anh cho tôi đi giám sát Eva.

– Đây là chuyện bất đắc dĩ thôi. Lúc đầu cô ấy giấu tôi nên tôi đành phải dùng cách theo dõi để nắm tình hình.

– Kết quả cũng không tồi tệ lắm.

Natasha nhún vai nói:

– Eva đang bận tranh đấu quyền lực trong gia tộc với tên anh họ Sharon Vineyard. Thực ra lúc đầu Eva vốn không định tranh chức gia chủ nhưng hình như Sharon có vẻ có hứng thú với mấy phòng thí nghiệm công nghệ cao trong tay Eva.

– Những thành quả chủ yếu ở Vườn địa đàng mà năm đó anh và Ảnh Tử lưu lại gần như đều nằm trong tay Eva. Nếu như những thành quả nghiên cứu khoa học đó được đưa vào dây chuyền sản xuất thì đúng là sẽ trở thành tỷ phú đếm tiền không xuể.

Còn về Tay Cai Ẩn thì hình như Eva cũng không nắm rõ lắm. Có lẽ cô ấy cũng không có thời gian lo được mấy vấn đề đó. Hơn nữa có khả năng lớn cái tay đó là giả. Tôi không tin là quân đoàn Luyện Ngục tìm được nó mà lại còn đưa ra bán đấu giá.

– Ngân hàng liên hiệp Thụy Sĩ, Ngân hàng tín dụng. . . những ông lớn này đều có bóng dáng của gia tộc Wittgenstein đang chống lưng đằng sau, lời nói của những nguyên lão gia tộc đó ở Zurich cũng rất có trọng lượng. Tôi nghĩ bây giờ Eva đang ở lại Zurich cũng không phải là vì chuyện cái tay đó mà chỉ đơn giản là đang bận tranh đấu với anh họ cô ấy thôi.

Lâm Phi khẽ gật đầu. Kết quả cũng không khác với những gì hắn nghĩ lắm. Hắn không nghĩ rằng Eva trung thành như vậy lại có vấn đề gì nhưng cô gái này “hiểu chuyện” quá. Chính cô cũng gặp khó khăn vậy mà vẫn không chịu lên tiếng. Rõ ràng là cô đã có ý định tự mình gánh vác.

– Nhưng có một chuyện mà chúng ta phải cảnh giác.

Natasha cau mày nói:

– Theo tôi được biết, Bắc Âu thần tướng và Thiên Hòa thần tướng hai tháng trước đột nhiên mất tích. Những người trong môn phái và bạn bè của bọn họ cũng không biết tung tích của bọn họ, đến nay vẫn chưa rõ họ đang ở đâu.

– Hai kẻ đó là người theo đuổi Eva có thực lực nhất. Xem ra cái tên Sharon kia cho dù có không liên thủ với quân đoàn Luyện Ngục thì cũng chẳng có đồng minh nào mạnh hơn được nữa.

Lâm Phi lẩm bẩm nói.

Thiên Diện nghe nói đến có người chết mới có hứng thú hỏi một câu:

– Làm sao anh biết được bọn họ đều chết?

– Nếu như bọn họ bất tử thì làm sao cái tên Sharon kia dám giương cờ nổi trống mà ra vẻ lên mặt đi tranh đoạt quyền uy gia tộc chứ? Rõ ràng là hắn đã lường trước được rằng Eva không có khả năng phản kích rồi.

Lâm Phi nói.

Natasha gật đầu:

– Nếu như vậy thì chúng ta phải lập tức giúp đỡ Eva khỏi tình trạng khó khăn này. Những thành quả nghiên cứu ở Vườn địa đàng trong tay cô ấy nếu như bị những kẻ có dã tâm lợi dụng e rằng khẽ khiến thế giới này nghiêng ngã.

– Ha ha, Đao ca, anh đã đích thân đến đây trừng trị cái tên Sharon ngu xuẩn kia làm sao còn đường sống nữa chứ?

Khương Tiểu Bạch ngồi ghế phụ cạnh tài xế nịnh nọt.

Lâm Phi không thèm để ý đến hắn, ra hiệu cho Natasha để đi tìm nữ nô của mình.

Nửa giờ sau, trong một căn nhà hai tầng được xây từ những năm 1970 ở thành bắc Zurich. Tuy đã là tháng hai nhưng xung quanh ngôi nhà vẫn nở kín hoa tươi khiến cho không gian tươi sáng đến chói mắt.

Trong một gian phòng trên tầng hai, Eva đang ngồi trước bàn làm việc. Trên bàn làm việc là chồng văn kiện chất cao như núi. Trên màn hình hai chiếc máy tính là mười mấy video và mười mấy cái báo cáo tài chính.

Trong một video, một gã đàn ông mặc âu phục đang ngồi nghiêm túc báo cáo:

– Tiểu thư Grimm, chúng ta bây giờ đang ở trong tình trạng vô cùng xấu, đồng euro trong khu tài chính hiện nay đang ở mức cực điểm, cần phải có nguồn lực tài chính từ bên ngoài rót vào để cứu vãn. Trong khi đó đầu tư của chúng ta khó có thể kịp thời mang lại hy vọng cho chính phủ các nước.

– Sharon không biết kiếm từ đầu được một khoản kếch xù, nghe nói hắn còn phát hiện ra năm mỏ kim loại ở núi Andes, thu được một lượng lớn hoàng kim.

– Đồng thời hắn còn khiến cho những ra tộc mãi không chịu ra mặt ở Anh xuất hiện để cứu Hy Lạp khỏi khủng hoảng tài chính. Bây giờ hắn đang nhận được sự ưu ái của hội đồng nghị sĩ cấp cao của Pháp và Đức. Bắt đầu từ tháng sau tất cả các chính sách đều gây bất lợi cho chúng ta. . .

Eva sắc mặt tiều tụy, u ám. Cô nắm chặt lấy cây bút máy trên tay rồi đi lòng vòng.

Tháo ghim buộc tóc ra, cô gãi gãi đầu khiến cho sợi tóc loạn xì ngầu lên để giảm bớt những bực bội trong lòng.

Đã mấy ngày nay cô không được nghỉ ngơi. Nếu không được Lâm Phi truyền nội công và từng được tập luyện thì có lẽ cô đã mệt mỏi, suy sụp mà gục từ lâu rồi.

– Mỏ khoáng sản núi Andes. . . hừ, cơn sốt vàng lại bắt đầu từ lúc nào thế không biết? Hơn nữa quặng vàng đưa ra đều là những thành phẩm và sản phẩm đã qua chế tạo, rõ ràng là được viện trợ từ bên ngoài.

Eva cười lạnh nói.

– Đúng vậy nhưng trong gia tộc đều không quan tâm xem Sharon hợp tác với ai. Những gì hắn là đã giúp hắn có được danh vọng rất cao trong gia tộc.

Một cô gái mặc áo đen trong video khác nói:

– Tiểu thư Grimm, hiện nay trong nội bộ gia tộc đang có ngày càng nhiều người hối hả cho cô xuất giá, để lại sản nghiệp. Bọn họ đều hy vọng để Sharon Vineyard đứng đầu gia tộc, trở thành bá chủ châu Âu.

– Lũ già ngu xuẩn. Làm gì có tiền trên trời rơi xuống. Sharon càng có được nhiều món hời thì cái giá phải trả lại càng lớn. Cái đám người kia đúng là vàng đỏ bôi nhọ lòng son.

Eva không cam lòng, cô càng lúc càng cảm thấy bất lực.

Hội đồng tham vấn trong video cũng tỏ ta không biết phải làm thế nào. Thực lực của đối thủ đột nhiên tăng mạnh. Trong thời kỳ mà người ta coi trọng tiền mặt dự trữ, coi trọng các mối quan hệ thế này mà nếu cả hai thứ đó đều không chiếm tru thế thì không thể nào tiếp tục tranh đoạt được địa vị trong gia tộc.

Eva hít một hơi thật sâu, nói:

– Hôm nay họp đến đây thôi. Tôi muốn yên tĩnh một chút.

Nói xong cô tắt hết tất cả các video, tựa đầu lên ghế da, ánh mắt nhìn về phía bức tường đối diện. Trên đó là một bức tranh miêu tả danh viện tuyệt đẹp.

Cô gái trong bức tranh đó thuần khiết như những bông tuyết trên dãy núi Alps nhưng cũng lại có vẻ rực rỡ khiến người ta mê mẩn.

– Mẹ. . .

Khóe mắt Eva đỏ lên, mệt mỏi lẩm bẩm:

– Con phải làm thế nào đây. . . Mụ đàn bà đã hại chết mẹ và con của bà ta. . . Con tuyệt đối không thể thua bọn chúng được. . .

Đúng lúc Eva đang suy tư đến mất hồn thì ngoài cửa lại có giọng nói ồn ào vang đến.