Chương 557: Bề Ngoài

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Chờ một đám tăng nhân Thiếu Lâm đi rồi, Linh Tố thoắt cái đứng dậy, một cái lên xuống đã đến trước hạp cốc.

Lúc này cả hạp cốc đã bị tuyết trắng bao phủ, khắp nơi bao phủ trong làn áo bạc. Chỉ là một cành cây khô gãy rơi xuống núi đá, ảnh hưởng đến mỹ cảm.

Lâm Phi cứ như vậy đứng chắp tay ở trước hạp cốc, dường như đã thôi cười lớn nhưng trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt thâm ý sâu sắc.

Lúc Linh Tố nhìn thất Lâm Phi giống như người thú trong núi cũng không khỏi có chút mỉm cười. Nhưng người xuất gia không quan tâm đến hình dạng dung mạo, đương nhiên sẽ không có quá nhiều cảm tưởng.

– A Di Đà Phật, Lâm thí chủ, xin hỏi vì điều gì mà thí chủ vui vẻ vậy?

Linh Tố giọng điệu điềm đạm nhưng trong lòng có biết bao chờ đợi, hi vọng Lâm Phi có thể chia sẻ đôi điều.

Lâm Phi xoay người lại, phủi đi một số bông tuyết và lá cây trên người, mỉm cười hỏi:

– Đại sư, xin hỏi Thiếu Lâm quý phái công phu nhập môn cơ bản nhất là loại nào vậy?

Linh Tố thiền sư sửng sốt một chút, suy tư nói:

– Bần tăng đã nhiều năm không nghe thấy chuyện võ tăng luyện võ trong chùa. Nhưng như bình thường tăng nhân bản tự nếu muốn luyện võ thuở nhỏ cần phải đứng tấn, lập Mai Hoa Thung, lấy hai đường tiểu hồng quyền nhập môn, bởi tiêu hồng quyền năm trong mười tám bộ quyền lộ chi mẫu, có thể khiến người luyện võ đánh hạ xuống đáy bàn thạch.

Lâm Phi gật gật đầu, điều này gần giống với điều hắn nghĩ:

– Võ học Thiếu Lâm chính là nguồn gốc của cổ võ Hạ quốc, quyền pháp tôi luyện càng siêu phàm, luyện được tinh phách của nó sẽ là một tôn sư.

– Tiểu hồng quyền cũng xác thực đúng là thể hiện trực tiếp nhất của áo nghĩa quyền pháp Thiếu Lâm, coi trọng từng quyền từng đường một, chất phác tự nhiên, hậu tích bạc phát, quả là một môn quyền pháp căn bản tốt nhất.

Linh Tố có chút buồn bực:

– Thí chủ vì sao lại đề cập đến quyền pháp nhập môn này.

Lâm Phi cười thần bí, hắn thực ra có thể cứ như vậy rời đi nhưng cơ duyên lần này cũng xem như hòa thượng này cho mình.

Đạt được thiện quả lớn như vậy, nhất định phải báo chi với thiện duyên, nói cách khác nhân quả này kết qúa nặng để hắn tu hành cũng có trở ngại, vì vậy hắn dự định chỉ điểm Linh Tố một hai điều.

– Đại sư, ta nhớ trong tiểu hồng quyền có một chiêu tối vi Hướng quyền Kiền Thúy Lợi Lạc, không bằng để ta thi triển, đại sư ông đến tiếp một quyền này của ta thế nào.

Linh Tố nhíu mày lại, cho dù Lâm Phi đã sử dụng bảy mươi hai tuyệt chiêu Thiếu Lâm, hắn vẫn chưa cố hết sức nhưng lại chỉ dự định dùng một chiêu thức bình thường nhất để so chiếu với lão.

Lão mặc dù là người xuất gia nhưng cũng là người luyện võ, người luyện võ có vài phần thái độ kiêu kì.

Lão cảm thấy Lâm Phi có chút coi thường lão, dẫu sao ở tu vi này Linh Tố vẫn cao hơn Lâm Phi một bậc.

– Thí chủ cứ đi tiến lên thử xem.

Linh Tố giọng điệu có chút nghiêm túc chăm chú.

Lâm Phi biết rõ hòa thượng này không thoải mái trong lòng cũng không còn quá để ý, nắm chặt hai quyền, thi triển tấn, thân thể như sắt cốt thương tùng, tư thế thẳng tắp.

Đây là yêu cầu căn bản nhất của quyền pháp Thiếu Lâm, mạnh mẽ, chặt chẽ, tuyệt không có chút bất công cũng không mang theo một tia tưởng tượng nào.

– Thí chủ đối với quyền pháp Thiếu Lâm quả là thông hiểu.

Linh Tố thấy Lâm Phi không sử dụng tu vi, đơn thuần dùng thân thể để đấu chiêu với lão liền cũng không vận chuyển nguyên khí nữa, bày ra một tư thế hạc quyền, hai tay giãn ra, ánh mắt sắc nhọn.

Hai người đều ra vẻ bận rộn, nhìn chậm rì rì, rất để ý đến chi tiết, tỉ mỉ, giống như các ông lão đánh thái cực quyền vậy.

Đối với cao thủ chân chính mà nói, kì thật điều này không chỉ là làm bộ mà bất kì một chi tiết nào đều có chỗ đột phá cho nên bọn họ mỗi bước đều phải chu đáo.

Lâm Phi rất là tán thưởng mức nghiêm túc đối với võ đạo của lão hòa thượng này. Mặc dù nội tâm là coi thường thách đấu so chiêu của Lâm Phi nhưng vẫn là xuất chiêu vô cùng thành ý.

– Đại sư, đắc tội rồi.

– Xin chỉ giáo.

Hai người vừa nói xong Lâm Phi liền khom người đạp chân một cái, thân thể như một mũi tên nhọn, nắm tay phải như giáo dài sắc nhọn hướng ngực Linh Tố vọt tới.

Một quyền này tiết tấu nhịp nhàng, dính liền không có khe hở, mỗi động tác đều như nước chảy thành sông, không có chút dư thừa, thậm chí ở lỗ mũi của Lâm Phi trong nháy mắt, gió xung quanh cũng thổi lên đều nắm bắt được hoàn toàn kín kẽ.

Nhưng tất cả những thứ này đối với Linh Tố cũng không có gì kì quái cả, người luyện đến tầng này mà nói nếu ngay cả một tiểu hồng quyền thi triển không được vậy còn được xem là cao thủ sao?

Dựa theo các bộ sách võ thuật hết sức bình thường, Linh Tố chỉ cần một cái quyền lộ “Hạc Điểm Đầu” , có thể đem cái này xông lên hóa giải sau đó một quyền “Bạc Hạc Lượng Sí” có thể phản kích lại một quyền.

Mấu chốt là một quyền của Lâm Phi, lão đã phát hiện. . . lão ngoại trừ kiên quyết hạ một chiêu này, lão không nghĩ ra chiêu nào để hóa giải chiêu thức một chiêu này.

Một quyền này là xung quyền trực tiếp nhất không sai, một đường thẳng, thẳng tắp chưa từng có từ trước đến nay.

Nhưng đường thẳng tắp này thẳng đến quá mức. Mãi đến khi lão dùng bất cứ chiêu thức nào để ngăn cản cũng không thể thay đổi quỹ đạo của đường thẳng này.

Dường như nắm đấm này đang bảo lão:

– Hoặc là né tránh, nếu như ngươi mà có thể tránh được hoặc là người đón đỡ, còn ngươi có đón đỡ được hay không là việc của ngươi.

Còn như muốn phá phá giải và phản kích, Linh Tố căn bản nghĩ không ra biện pháp nào.

Cũng như một người bình thường, đối mặt với một viên đạn, nếu dùng tay ném viên đạn ấy ai cũng chẳng sợ. Trừ phi bị ném đến chỗ hiểm, nếu không sẽ chẳng ai bị thương cả.

Song cũng là một viên đạn nếu dùng súng bắn ra, ai có thể lấy thân thể đi ngăn cản chứ.

Một quyền của Lâm Phi là quyền pháp căn bản, thậm chí bộ sách võ thuật đều là một cây gân không có nửa điểm kĩ thuật phức tạp bên trong.

Nhưng Lâm Phi đem nắm đấm thẳng thi triển đến một bước có thứ tự cấp bậc khác nhau phát huy sự hoàn mỹ so quyền, còn cần uy lực cảnh giới cao.

Vậy nên Linh Tố có chút không thể tiêu được.

Rơi vào đường cùng, trong ánh quang hóa thạch, hay tay Linh Tố đẩy đem quyền này tăng gấp đôi để ngăn cản.

– Ầm.

Một tiếng trầm đục dữ dội, Linh Tố cảm thấy hai cánh tay của mình đau nhức run lên, vẫn là trong tình huống hai tay đấu một.

Nhưng điều càng khiến Linh Tố ngạc nhiên là tiếng động ở phía sau. . .

Chỉ nghe “ầm ầm” , một ngọn núi ở phía sau phát ra một hồi âm thanh đổ nát của cây cỏ và đá, dường như đất rung núi chuyển.

Linh Tố sau một hồi lâu đứng yên bất động, thấy Lâm phi đã thu tay, lão mới lúng ta lúng túng xoay người sang chỗ khác.

Sau lưng lão chân núi của ngọn núi đó đã bị một cỗ nội lực xuyên qua, dễ như trở bàn tay đánh ra một lỗ khe hở rộng hai ba trăm mét, sâu bảy tám mươi mét.

Một quyền kí của Lâm Phi vốn là đem lực quấn quanh người Linh Tố, toàn bộ đã truyền đến ngọn núi phía sau.

Nếu không như vậy, quyền vừa rồi Linh Tố ít cũng bị bay ra hơn trăm mét, còn có thể tàn phế hai tay rồi.

Đương nhiên cũng không phải nói Linh Tố thật sự hoàn toàn thua Lâm Phi, dù sao lão ta cũng đơn thuần sử dụng thân thể ngăn cản, lần này cũng không có dùng tu vị.

– Đây. . . đây chính là. . . Lâm thí chủ, đã ngộ ra võ đạo trong hạp cốc?

Linh Tố vô cùng vui mừng, không ngờ lại có thể nhìn thấy kì tích lần nữa.

Không có chân khí, không có nguyên khí, không có bất kì năng lượng nào,chính là vô cùng đơn giản, từng chiêu từng thức lại có uy lực hủy thiên diệt địa.

Lâm Phi lắc đầu, cảm khái nói:

– Không, còn kém xa lắm. . . lão điên tay cầm nhánh cây, có thể làm núi nứt một khe sâu, làm nứt hạp cốc căn bản còn không dùng mấy phần khí đã đem núi đá bùn đất nghiền thành bột mịn. Vậy uy lực hóa phấn so với một chút thủ đoạn nhỏ này của ta quả là khác nhau một trời một vực.

– Hôm nay chẳng qua là ta hiểu một chút bề ngoài, chỉ hơi giác ngộ ra, muốn đạt được cảnh giới đó của lão điên thì e rằng. . . trong khoảng thời gian ngắn là rất khó, trên con đường võ học thật dài đằng đẵng càng đi càng cao, càng không sao hiểu biết.

Lâm Phi lĩnh ngộ được đến mức độ này đã có chút lí giải, tại sao lão điên tung hoành thiên hạ lại ẩn cư núi rừng làm một số chuyện xấu xa nhàm chán.

Thật sự là rất cô đơn, trên đời này vốn không có ai khiến lão giao lưu chân thành, vì vậy chỉ đành giết thời gian một mình ở đó dằn vặt.

– Một chút bề ngoài?

Linh Tố trợn tròn mắt nhưng thấy dáng vẻ của Lâm Phi không giống như ra vẻ khiêm tốn.

Lâm phi gật gật đầu, biết rõ đối phương không thể hiểu được, vì vậy chỉ những bông tuyết bay đầy trời nói:

– Đại sư, người xem, những bông tuyết này bay lả tả, nhẹ nhàng rơi xuống, tuyết chính là tuyết, từ không trung rơi thẳng xuống mặt đất tựa như một quỹ đạo hoàn mỹ.

– Tuyết cũng được, mưa cũng được, nước cũng được, bất kể người mong đợi nó thế nào, nó vẫn rơi ở bất cứ nơi nào, nó sẽ rơi ở bất cứ đâu. Nó tại đó chính là tại đó. Như qua từng gió núi, mặc cho đại sơn của ngươi kéo dài ngàn dặm, nó cũng sẽ tự mình phất qua, không bởi núi ngăn cản mà quay đầu lại.

– Tự nhiên vạn vật của đất trời mọi thứ chính là thuần túy, đơn giản nhưng vì chúng đơn giản đến mức không cách nào đo lường vì vậy mọi thứ trở nên tự nhiên.

Lâm Phi thấy Linh Tố như ngộ ra, cười cười giơ nắm đấm lên:

– Quyền thẳng này vẫn là quyền pháp của Thiếu Lâm nhưng bất luận là chiêu thức nào nếu luyện đến đỉnh cao, đạt mức đăng phong tạo cực cũng là không tồi chút nào, đại sư có lẽ hiểu được.

– Một quyền này của ta chính là một đường thẳng. Cho dù ngươi trốn cũng được, chặn cũng được, một quyền chính là một quyền, ngươi muốn phá giải căn bản không có chỗ nào phá giải được, vì vậy đây là chiêu đơn giản nhất cũng là chiêu tinh túy nhất, một quyền có thể đạt được chỉ có hai kết quả. . . Đánh trúng hoặc đánh không trúng, không có cái khác.

Linh Tố giật mình nhìn người thanh niên trẻ trước mặt, lão là đạt cảnh giới nào mà nghe không hiểu ra thâm ý sâu sắc trong câu nói của Lâm Phi chứ.

Đánh trúng, đánh trượt chỉ có hai loại kết quả. Câu nói đơn giản vậy lại khiến tâm trạng Linh Tố rung mạnh.