Chương 763: Nói Đại Mà Trúng

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Long Ngũ bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn Lâm Phi một lượt từ trên xuống dưới: – Nhóc con, ta đã để râu ria lồm xồm thế này mà vẫn nhận ra sao. . . người làm sao lại động đến tên này?

– Có thể một chiêu chế ngự được cường giả cảnh giới tinh thần, e là cả thiên lại trừ ông ra không còn người khác nữa, dù ông có hóa thành tro thì ta vẫn nhận ra! Lâm Phi liếc mắt, lão ta chắc chắn đang mong mình không nhận ra lão.

– Còn chuyện sao tôi lại dây phải tên này nói ra dài dòng lắm!

– Dài dòng vậy thì thôi!

Long Ngũ này vốn không quan tâm Tử Uyển chân nhân này từ đầu đến.

Lão ta đột nhiên thả lỏng tay, sau đó đánh xuống đầu của Tử Uyển chân nhân, chỉ trong gang tác, lòng bàn tay rung động.

– Bum!

Đầu của Tử Uyển chân nhân giống như một quả dưa hấu bị nổ tan tành, máu thịt nát bét, ba hồn bảy vía đều bị đánh bay, đã chết hẳn.

Lâm Phi trợn tròn mắt, lão già điên này đã đạt đến cảnh giới nào rồi? !

Chỉ một cái đánh nhẹ như vậy mà có thể đánh chết một cường giả cảnh giới tinh thần rồi!

Long Ngũ vảy máu trên tay, đứng dậy, gọi mấy con lợn kia:

– Lão đại, Nhị ny, tam Đức tử. . . mau lại đây, cho các ngươi ăn đồ mặn nào!

Long Ngũ nện thêm vài chương trên người của Tử Uyển, toàn bộ thi thể liền biến thành thức ăn cho lợn, mấy con lợn kia tranh nhau ăn lấy ăn để.

– Ha ha, tiêu hủy thi thể, nhóc con, người thấy ta thông minh không? Long Ngũ nhướng mày.

Lâm Phi vẫn im lặng. Đã nhiều năm không gặp, dường như lão già điên này ngày càng trở nên tàn độc.

Thật tiếc thay cho Tử Uyển chân nhân, vừa mới đến trái đất chưa được một tiếng đồng hồ đã bị một đám lợn ăn thịt.

– Sao ngươi không cười gì thế! Mới có mấy năm không gặp mà cái mặt đã xị ra thế kia, không có tinh thần gì cả!

Long Ngũ khoát tay nói.

– Ta đi rửa tay trước đã!

Nói xong, Long Ngũ bắt đầu chạy lên đỉnh núi, tuy bước chân lão đi rất chậm nhưng chỉ trong nháy mắt Lâm Phi đã không thấy lão ta nữa!

Lâm Phi cứ cho là mình đã bị ảo giác nhưng khi lấy lại tinh thần thì toàn thân hắn liền đổ mồ hôi lạnh.

Thân pháp di chuyển trong tích tắc của Long Ngu khiến mắt hắn không thể nào theo kịp, so với thân pháp của Tử Uyển chân nhân thì còn nhanh hơn rất nhiều lần!

Lâm Phi vội vàng chạy lên đỉnh núi, bên cạnh cái ao trên đỉnh núi, hắn nhìn thấy Long Ngũ ngâm mình trong đó tắm rửa sạch sẽ vết máu và vất bẩn.

Lão điên, mấy năm nay ông đều ở trên núi này nuôi lợn sao? Sao không đến gặp ta như như lúc trước? Ông có biết là vì ông mà thiếu chút nữa ta đã bị tứ đại gia tộc coi như cái gai trong mắt, lúc nào cũng muốn nhổ bỏ không hả? Lâm Phi vô cùng tức giận, những lời này nhất định phải nói ra.

Long Ngũ ở trần lấy quần áo của mình làm khăn lông lau người, cơ bắp trên người lão chảy Lxệ, không khác gì một ông chủ trung tuổi, toàn thân không có chút cơ bắp nào.

Đúng là không thể ngờ một người thôn dân bình thường lại có thể là tuyệt đại cao nhân

Nghe được mấy lời phàn nàn của Lâm Phi, lão ta bĩu môi, vừa lau người vừa nói:

– Ai bảo ta nuôi heo á, còn ai ngoài bà xã của ta ở cái thôn này bắt ta nuôi cơ chứ. . . Ngươi lớn tướng thế rồi, có gặp ta được hay không, sống chết thế nào cũng đều phải dựa vào bản lĩnh của ngươi. Cái đám tứ đại gia tộc ô hợp ấy mà ngươi không xử lý được thì ta thà giả vờ như chưa từng dạy người còn hơn.

Đám ô hợp? Nếu như mấy người của tứ đại gia tộc mà nghe được ba chữ này nhất định tức đến ói máu.

Nhưng Lâm Phi lại nắm được một điểm quan trọng khác, kinh ngạc nói:

– Nhà mụ vợ của ông, vợ của ông? Ông lấy vợ rồi?

Long Ngũ nghe thấy vậy, vẻ mặt vô cùng tự đắc nói.

– Ha ha, năm năm trước, ta ở trên núi luyện công, đã gặp được một quả phụ xinh đẹp, lúc đó trong thôn có một tên lưu manh cũng muốn có được cô ấy nhưng ta vừa gặp đã rất thích cô ấy.

Ngươi cũng biết, ta từng này tuổi chưa từng gặp được một người tâm đầu ý hợp, cho nên ta đã cứu cô ấy, rồi chúng ta về ở với nhau!

Lâm Phi nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Long Ngũ thật muốn lao xuống đánh với lão ta một trận.

Lão ta vì một quả phụ xinh đẹp gặp dưới trăng, thà ở lại núi nuôi lợn cũng không đến gặp hắn một lần?

– Bà ấy có biết ông có thể đánh nhau như thế này không?

– Cô ấy biết chứ, còn cho ta rất khỏe mạnh, có thể là một đối thủ tốt trên người, vô cùng yêu thích ta! Long Ngũ cười gian xảo.

– Không phải ông đã quên hết chuyện đã hứa với ta rồi chứ? Lâm Phi cười nói.

Long Ngũ chậc lưỡi, từ từ đem quần áo ẩm ướt mặc lên người, bỗng nhiên nhìn Lâm Phi đầy thâm ý nói:

– Nhóc con, ngươi có biết tại sao lúc trước ta lại tìm thấy người bên bờ Thanh Hồ rồi sau đó nuôi ngươi ba năm, dạy ngươi những thứ này không?

Lâm Phi lắc đầu, đây cũng chính là điều hắn muốn hỏi.

Long Ngũ bước lên bờ đi đến bên một tảng đá, ngồi xuống, hơi nước trên người đều bay hết, quần áo cũng khô ráo như đã được phơi nắng cả ngày!

Lâm Phi hoàn toàn không nhìn ra được Long Ngũ đã làm thế nào, công phu của lão chính xác là tà môn rồi!

Lão ta đập đập lên phiến đá bên cạnh ý bảo Lâm Phi ngồi xuống cạnh lão ta.

– Lại đây nào nhóc con! Nếu người đã tìm đến ta thì hôm nay trước khi mặt trời xuống núi, ta nên giải quyết mọi chuyện với người, tránh để người sau này lại tìm đến ông già này, giờ ta đã có gia đình rồi!

Lâm Phi nhìn lão vẫn đang ở đó đá chân, cũng không muốn đến gần quá mà ngồi xuống đất đối diện lão.

Long Ngủ không để tâm, thở dài một tiếng nói:

– Long Ngũ ta bình sinh không có bao nhiêu bạn bè, lấy vỏ làm bạn, thật sự cũng chưa bao giờ thấy cô đơn nhưng người duy nhất mà ta kết giao. . . . Ông ta là một kỳ nhân trong thiên hạ, được người ta gọi là thầy bói nói bừa cũng đúng, đã rất nhiều tuổi rồi, suốt đời chỉ ẩn cư nơi rừng núi, chuyện này không được truyền ra ngoài cho nên cũng không có mấy người biết đến, ta cũng chỉ là may mắn kết bạn trong lúc luyện công mà thôi! Lão thầy bói này tinh thông thiên văn, địa lý, chu dịch bát quái, ông ta một năm chỉ bởi một quẻ, chưa bao giờ sai. Long Ngũ ta cả đời đến cường giả cảnh giới tinh thần cũng không coi ra gì, duy chỉ có ông ta là khiến ta bội phục. Có điều lão có ba quy tắc không bói là: không bói về chính mình, ông ta coi như không thể bói được cho chính mình; hai là không bói cho những người thân, chính là người nhà và bạn bè; không bói xu thế của thiên hạ, tức là không dính đến mấy chuyện thế tục. Hơn hai mươi năm trước, sức khỏe của ông ta ngày càng suy yếu, trước lúc lâm chung ông ta đã đặc biệt vì tri kỷ duy nhất là ta đây mà phá lệ một lần, bói cho ta một quẻ, điều này với ông ta mà nói chính là tiết lộ thiên cơ. Ông ta chỉ để lại hai câu: Long vũ cửu thiên hí phàm trần Thanh hồ phi độ hựu nhất xuân.

Lâm Phi nghe đến đó, liền đọc thầm trong đầu, đột nhiên nhớ lại lúc lão điên này gặp được hắn.

Thì ra là có lý do này.

Long Ngũ tiếp tục nói:

– Sau khi ông ta nói xong hai câu này liền tắt thở. Tuy nhiên ngay trong đêm đó, khi ta an táng ôn Lấy, đột nhiên nhìn thấy sao cửu thiên rơi, có mấy luồng sáng rơi xuống chỗ núi hoang đó. Ta liền nhớ đến câu nói của ông ta, lúc đó ta đang theo đuổi cảnh giới cao hơn của võ học nhưng vẫn không được, có lẽ đây chính là cơ hội. Khi ta tìm được vùng thì phát hiện có chín cái hố, chín cái định không biết được làm bằng cái gì và bên trên có một dấu in pháp môn vô danh tu luyện theo phương thức tự sát.

– Công pháp mà ta tu luyện?

Lâm Phi thật không ngờ, công pháp mà hắn tu luyện xương cốt trong cơ thể lại là từ trên trời rơi xuống.

Long Ngũ gật đầu:

– Lúc đó ta nhận lấy chín cây đinh đó, nhớ kỹ công pháp, rồi đem chỗ đó lật tung lên nhưng không tìm thêm được gì có ích liền đem xóa bỏ công pháp đó, rồi đi khỏi. Ta nghĩ đến lời nói của lão thầy bói, nên đã đi khắp thiên hạ tìm một cái hồ nước gọi là Thanh Hồ. Khi đến Thanh Hồ ở Lâm An thì lại gặp được ngươi. Tỳ tính, ngộ tính của người đều rất hợp với ta, lại có duyên như vậy cho nên ta muốn nuôi dưỡng ngươi, muốn thử công pháp đó trên người của ngươi.

Mọi chuyện về sau thì Lâm Phi đều đã biết, Long Ngũ thật ra cũng đã thí nghiệm trên người hắn, muốn xem sau khi Lâm Phi luyện loại công pháp đó thì có chết hay không, bởi vì lời của thầy bói đó nói không sai nhưng luyện công pháp này thật sự giống như tự sát.

Huống hồ lời tiên tri mà lão thầy bói để lại, lại không nói rõ cụ thể làm thế nào, có hậu quả gì hay không, cho nên Long Ngũ cũng không rõ lắm, lão ta chỉ có thể ném đá qua sông.

Long Ngũ cũng không biết là Lâm Phi có thể sống sót hay không, cũng không mong là hắn có thể giúp Long Ngũ lĩnh ngộ cảnh giới võ thuật cao hơn.

Có điều Long Ngũ có thể chắc chắn ngày xuân của lão ta chính là Lâm Phi, Lâm Phi cũng đã đi qua cánh cửa cửu tử nhất sinh đó và hai câu nói đó chính là nói bọn họ!