Chương 461: Hành vi cường đạo

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Kết quả là Diệp Huy không thèm để ý đến mọi người phía sau, sau một hồi cân nhắc lấy lễ tiết cổ võ giang hồ, liền chắp tay với Lục Vũ Phỉ, tỏ rõ quan hệ thân thiết của hai người.

Lục Vũ Phỉ đương nhiên biết hai vị công tử nhà họ Diệp tên gì, rất tự nhiên đáp lễ, khách khí mỉm cười nói:

– Không ngờ Diệp công tử lại đích thân đến nghênh đón, thật sự không cần như vậy.

– Không sao, là thiên kim Lục gia, gia chủ họ Diệp chúng ta tới đón cũng là chuyện đương nhiên. Huống hồ, Diệp Huy từ nhỏ đã ngưỡng mộ sư tôn, sư thái Tĩnh Diệu của Lục tiểu thư.Nghe nói sư thái Tĩnh Diệu luyện tâm pháp Trường Hồng Quán Nhật đạt đến trình độ siêu phàm, một hơi có thể vượt qua ba núi. Lục tiểu thư xuất thân danh môn danh sư, cũng là người trong võ đạo, Diệp Huy đã sớm muốn gặp một lần. Sáng nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, khí cơ sâu xa lâu dài, tu vi nội công có thể thấy được rất hiếm.

Mặc dù trong lòng vốn không để ý đến chưởng môn Nga Mi nhưng Diệp Huy vẫn nghiêm nghị nói

vài câu tâng bốc.

Gã biết rõ phụ nữ như Lục Vũ Phỉ không phải là đồ ngốc, những lời tâng bốc bình thường không thể dùng được. Những lời nói lý lẽ vòng vo mới dễ nghe mới có thể lấy được niềm vui của đối phương.

Quả nhiên, Lục Vũ Phỉ được khen liền đắc ý, tuy cũng có chút ngượng ngùng, nhưng thái độ đã ôn hòa hơn rất nhiều.

– Diệp công tử quá khen rồi, cảnh giới của Vũ Phi còn kém xa ân sư, không thế so được.

Lục Vũ Phỉ nói.

Diệp Huy mỉm cười gật đầu, nhìn lướt qua đám người đứng sau Lâm Phi, dừng trước mặt Thiên Diện nói :

– Mấy vị này là….

Gã đương nhiên biết những người này là ai, nhưng cố ý vờ như không biết.

– À, để ta giới thiệu…

Lục Vũ Phỉ giới thiệu từng người một thì bị Lâm Phi cắt ngang.

Lâm Phi nhíu mày nói:

– Khỏi! Thôi đi, chúng ta gặp Diệp Vô Nhai hỏi một số chuyện là được, đâu có thời gian kéo dài với những việc không đâu, mau tránh đường, xe đâu?

Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi vẫn không biết an nguy thế nào, Lâm Phi đâu có tâm trạng nghe mấy điều nhảm nhí, đi lướt qua xã giao với các gia tộc này thật là bệnh hình thức hại chết người.

– Hừ. – Diệp Huy trong mắt lóe lên hàn ý: – Diệp gia bảo không phải chó mèo nào cũng có thể vào, không hỏi rõ là ai sao biết có thể cho các người đi không.

Lâm Phi híp mắt, tên tiểu tử này hình như muốn chết? Mặc dù giết gã chẵng khó khăn gì nhưng lúc này nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tìm Tô Ánh Tuyết và Hứa Vi quan trọng hơn.

– Tên tiểu tử ngươi là con cả của Diệp Vô Nhai sao? Tốt… Cha ngươi chẳng qua chỉ là một con bài bí an, tên tiểu tử ngươi sao lại nói những lời như kẻ bỏ đi vậy.

Không đợi Lâm Phi nói gì, Diệp Tư Huyên ở một bên đã bắt đầu mắng chửi thậm tệ.

Diệp Huy nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi :

– Lục tiểu thư, ta cũng chỉ muốn hỏi những người đến là ai vì sao những người này lại không biết giữ mồm giữ miệng? Ta muốn giữ thể diện cho cô, không muốn mọi người khó chịu nhưng thể diện của Diệp gia cũng không thể để mất.

– Có mất cũng là ngươi làm mất.

Diệp Tư Huyên cười lạnh một tiếng nói với Lâm Phi:

– Đan Đao, mặc xác gã, ta biết Diệp gia bảo ở đâu, chúng ta trực tiếp đi vào tìm Diệp Vô Nhai là được.

– Cũng được.

Lâm Phi vốn là thủ lĩnh của phần tử bạo lực, lúc này đâu có tâm tư để chơi đùa với Diệp Huy loại tiểu công tử không hiểu chuyện này, trực tiếp nói đi là đi.

Lục Vũ Phỉ trong lòng oán trách, tên Diệp Huy này thoạt nhìn tuấn tú lịch sự, sao lại cứng nhắc vậy chứ? Lâm Phi là ai còn phải giới thiệu sao? Chuyện xảy ra Diệp Vô Nhai không bảo ngươi trước sao? Phải làm người ta bực mình như vậy, ngộ nhỡ Lâm Phi giết người tại sân bay thì sao?

– Á! Lâm Phi, các ngươi sao muốn đi qua? Chẳng lẽ muốn thuê xe sao? Lục Vũ Phỉ thấy Lâm Phi ba người này đi, không khỏi hét lên.

Lâm Phi chỉ ba chiếc xe Mercesdes 5600 màu đen dừng bên ngoài:

– Cái này còn không?

– Đó là xe của Diệp gia chúng ta, các người đã muốn tự đến Diệp gia thì tự tìm xe đi.

Diệp Huy cười lạnh trong lòng, Vô Miện Chi Vương cái quái gì, truyền đi thần kì, chẳng qua cũng chỉ vậy, trên địa bàn của Diệp gia cũng phải rút lui như thường.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến Diệp Huy suýt nữa nghẹn cổ.

Lâm Phi đi đến khoang điều khiển kia, sau khi mở cửa xong, lôi hết người điều khiển ra ngoài, thậm chí dứt đứt hết dây an toàn.

Diệp Tử Huyên và Thiên Diện đi theo rất tự nhiên ngồi vào trong xe, lâm Phi ngồi vào chỗ điều khiển liền định lái xe đi.

Ban ngày ban mặt mà bọn họ lại dám cướp xe trước mặt sao?

Lục Vũ Phỉ che mặt, thật sự không muốn nhìn điều này, đây là gì vậy.

Ngay lúc xe khởi động, Diệp Huy hổn hển, nghiến răng nghiến lợi:

– Quả là hành vi cường đạo, ngươi cho răng có thể đi như vậy sao?

Đang nói, trên tay gã dâng lên một luồng chân khí Sâm La Vạn Tượng xanh biếc, từ trong ống tay áo liên tiếp bay ra toái tinh châm do Diệp gia đặc chế, ít nhất hàng tinh châm xếp thành hàng dài trong nháy mắt nhằm vào thủy tinh ghế trước của xe.

Hàng dài màu xanh còn chưa chạm tới cửa sổ xe, từ sau xe Thiên Diện vươn ra bàn tay trắng nõn.

Thiên Diện cũng không nói lời nào, chỉ nhón hoa lan, trong nhát mắt biến hóa mấy lần, ưa nhã mộng ảo đã ngưng tụ thành một đóa thủy tiên chân khí trắng óng ánh, một chưởng nhẹ nhàng đẩy ra.

Thanh Long sắc bén mà uy lực va chạm đóa hoa sen này đã bị từng mảng từng mảng chân khí màu trắng bao vây, tiêu hao từng tấc từng tấc, mất đi uy lực.

Không chỉ vậy, những cánh hoa trắng này còn tầng tầng lớp lớp như lưỡi dao bay lượn, xen lẫn các toái tinh châm này càng ngày càng mãnh liệt quay lại chỗ Diệp Huy giống như bao lấy gã trong nước xoáy hoa vũ.

Diệp Huy cũng không dám để cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, toái tinh châm nghịch hướng tách ra,chi chít như tấm chắn xoay tròn cắn nát chân khí màu trắng.

Lúc gã loại bỏ phiền phức này thì Lâm Phi đã lái xe, phóng khoáng rời khỏi.

– Di Hoa Tĩnh Liên chưởng.

Diệp Huy vẫy tay một cái đã làm mất uy lực của toái tinh châm rồi thu hồi vào trong tay áo, giật mình nhìn Lục Vũ Phỉ một bên:

– Nữ nhân đó là ai? Sao lại biết tuyệt chiêu của phái Nga Mi các người.

Đừng nói đến gã, ngay cả Lục Vũ Phỉ cũng thấy hơi sửng sốt. Di Hoa Tĩnh Liên chưởng đó là võ học cao thâm, phải đạt đến tu vi Tiên Thiên mà chỉ có cao thủ của phái Nga Mi mới có tư cách tu luyện, coi trọng tứ lạng bạt thiên cân, lấy tĩnh chế động, không ra tay thì thôi, ra tay thì như ngàn tầng thủy tiên, tầng tầng tiến lên nhìn thì đẹp đẽ nhưng lại chất chứa sát khí trí mạng.

Thiên Diện này rốt cuộc là học ai, không phải trên tư liệu nói cô ta luyện công phu Võ Đang sao? Sao lần này lại là công phu phái Nga Mi vậy?

– Ta…ta cũng không rõ lắm. – Lục Vũ Phỉ cảm thấy có chút đau đầu. Diệp Huy cũng không hứng thú nhiều lời với điều này. – Diệp công tử, chúng ta vẫn là nên tranh thủ thời gian qua đó thôi.

– Hừ, đám người kia thật sự không coi nhà nước ra gì, Lục tiểu thư cô yên tâm đi, lần này đến Diệp gia bảo chúng ta không cho phép bọn họ làm bậy.

Lục Vũ Phỉ cười gượng, trong lòng chửi má nó, tên tiểu tử ngươi có phải não có vấn đề không? Cha ngươi ở trước mặt lâm Phi cũng chỉ có thể ra tay không quá mười chiêu, ngươi là cái thứ gì?

Nhưng sự rèn luyện tốt đẹp hằng ngày không cho phép cô nói ra như vậy, chỉ là dè dặt cười gật đầu.

Một giờ sau, Lâm Phi lái xe cướp được theo sự chỉ đường của Diệp Tử Huyên tiến vào khu vực Diệp gia bảo.

Có lẽ do biển số xe nên cũng không ai ngăn cản bọn họ, một đường tiến quân thần tốc vàn nơi đổ xe bên ngoài của Diệp gia.

Sau khi xuống xe, ba người đi thẳng đến cửa chính, mười mấy bảo vệ cửa bên ngoài thấy ba người Lâm Phi đều lộ vẻ nghi ngờ.

Đợi ở cửa ra vào, một ông lão tóc bạc mặc âu phục nghiêm trang đang ngồi chờ khách, thấy bọn họ đến liền lộ vẻ vui mừng.

– Tử Huyên tiểu thư!

Ông lão đẩy gọng kính, gọi một tiếng.

Diệp Tử Huyên thấy ông lão cũng nhận ra là ai, hốc mắt đỏ lên, trên mặt lộ ra vẻ thùy mị:

– Chú… chú Tuyền sao chú già đi nhiều vậy, con suýt nữa không nhận ra.

– Ai nha.

Chu Tuyền đi lên kéo hai tay Diệp Tử Huyên, xúc động, nước mắt lưng tròng :

– Đã hơn mười năm rồi, tất nhiên phải già đi. Tử Huyên tiểu thư cũng thay đổi nhiều rất giống Tam phu nhân hồi trẻ. Sao nhiều năm vậy không về thăm nhà, lão gia qua đời sớm, quả thật cô trở về cũng không sao.

Diệp Tử Huyên cười chua xót giới thiệu với Lâm Phi :

– Đây là chú Diệp Tuyền, nhị quản gia của Diệp gia. Trước kia Diệp gia ít có vị tiền bối nào thật sự chăm sóc ta và mẹ ta, giờ hẳn đã là đại quản gia rồi.

Lâm phi nghe thấy vậy đương nhiên cũng lễ độ cười gật đầu chào.

Thiên Diện vẫn cảm thấy buồn tẻ như cũ, cô không muốn phải chờ đợi, tại sao còn không đi tìm người của luyện ngục quân đoàn.

– Tử Huyên tiểu thư, sao các ngươi lại qua đây trước vậy? Đại thiếu gia không phải đi đón các người sao?

Diệp Tuyền lau khóe mắt cười hỏi.

Diệp Tử Huyên cũng không biết phải giải thích thế nào, khẩn thiết nói :

– Chú Tuyền, không cần để ý, nhanh dẫn chúng con vào trong, chúng con muốn cứu người, việc cấp bách.