Chương 574: Trí Tuệ Của Nhân Loại

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Này! Cô nhóc! Đừng tưởng trở thành Tham Nghị viên là giỏi lắm! Dòng họ người trồng rừng chúng tôi đã có từ khi hội Tham Nghị tồn tại cho tới nay, chưa từng đánh mất chìa khóa! Dòng họ người trồng rừng chúng tôi có kỹ xảo đặc biệt không đánh mất chìa khóa!

Người trồng rừng dựng râu trừng mắt, rất bất mãn vì bị hoài nghi.

– Hả? Ông nói là có kỹ xảo gì?

Tô Ánh Tuyết tìm hiểu tận gốc vấn đề, vô cùng nghi ngờ.

Người trồng rừng “á” một tiếng, cả buổi không trả lời được tiếng nào, cuối cùng đành chỉ vào ba lô rách rưới của mình:

– Ngày nào tôi cũng cất chìa khóa trong túi vải của mình, tuyệt đối không đánh mất!

Tô Ánh Tuyết không nói nên lời, ngay cả Mục phu nhân và Frankie cũng đều dở khóc dở cười.

– Tô tiểu thư, không cần để ý quá, tuy chúng tôi không biết ông ta làm thế nào nhưng trong lịch sử dòng họ Người trồng rừng thực sự chưa từng đánh mất chìa khóa, thực ra bọn họ truyền thừa như thế nào chúng ta đều không nắm rõ cho nên. . . coi như đây là bí mật của dòng họ bọn họ đi!

Мục phu nhân nói.

Lâm Phi hơi sốt ruột, chỉ vào cánh cổng màu bạc sáng lấp lánh:

– Làm sao vào được?

– Cứ đi thẳng vào là được rồi nhưng nhớ phải cầm tín vật của mình.

Frankie nói xong nhặt một món trang sức của mình từ dưới đất lên, sau đó đưa tay đẩy cánh cổng màu bạc, tự bước vào bên trong.

Bức tường quang ảnh không hề ngăn cản hắn, trong nháy mắt đã không còn thấy hắn nữa, như đã biến vào hư không.

Mục phu nhân cũng cầm tín vật đẩy cửa vào, biến mất như ảo thuật.

Tô Ánh Tuyết nhìn đến mức thất thần, thực sự quá kỳ diệu, hai người ở trước mặt vừa nói xong đã không thấy đâu nữa.

– Chuyện này sao có thể. . .

Tô Ánh Tuyết hơi lo lắng nhặt tín vật của mình lên, do dự không biết có nên bước vào hay không.

Lâm Phi cũng sững sờ trong chốc lát, hỏi Người trồng rừng đứng cạnh:

– Đây là thông đạo đến một không gian độc lập sao? Lẽ nào là không gian do một cường giả siêu cấp cổ đại mở ra?

Người trồng rừng phẩy tay:

– Làm sao tôi biết được trong đó xảy ra chuyện gì? Dòng họ Người trồng rừng chúng tôi chưa bao giờ bước vào bảo khố, tôi khuyên hai người nhanh vào đi, thời gian mở cửa có hạn, nếu không vào bọn họ mà ra trước thì sẽ khởi động một vòng mới đấy.

Tô Ánh Tuyết không do dự nữa, sau khi liếc nhìn Lâm Phi liền bước vào.

Đợi xung quanh không còn ai nữa, Lâm Phi quay đầu lại, nháy mắt đầy thâm ý với Người trồng rừng, đưa ngón tay cái lên, sau đó mới bước vào cánh cổng màu bạc.

Trong đôi mắt xanh xám của Người trồng rừng lóe lên tia sáng, cười hớn hở vài tiếng, sau đó cầm mặt dây chuyền màu đen của mình tiếp tục vào rừng để trồng cây.

Quầng sáng của bàn đá màu đen kia ẩn đi, như chưa hề xảy ra chuyện gì.

Trong thế giới đen và trắng, Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết gặp Mục phu nhân cùng Frankie vừa mới vào trước đó.

– Chính thức hoan nghênh hai vị đến tham quan bảo khố của Đại Sảnh, qua được khu mê cung này chúng ta có thể tiến vào phía trong bảo khố. Mục phu nhân nói.

– Mê cung?

Lâm Phi nhìn xung quanh, hơi khó hiểu.

Đây quả là một nơi thần kỳ, xung quanh trừ một đường thẳng màu đen không biết được phương hướng dưới chân, ngoài ra đều là màu trắng!

Không có bất kỳ thứ gì để tham chiếu, ngay cả khoảng cách xa gần cũng không thể nhìn được chứ đừng nói đến những thứ như vách tường, của các loại.

Lâm Phi thử khuếch tán thần thức, phát hiện không gian này lớn không biên giới, hoàn toàn không cảm nhận được điểm cuối cùng.

– Rốt cuộc là ai mà có thể tạo ra một không gian như thế này.

Cuối cùng Lâm Phi cũng tin đây thật sự là một mê cung, ít nhất hiện tại hắn cũng không biết nên ra ngoài như thế nào.

Tô Ánh Tuyết thì bỗng nhiên hiểu ra gì đó, nhìn chiếc chìa khóa tam giác có quầng sáng ánh kim lấp lánh trên tay, nói:

– Cái này đang dẫn đường cho chúng ta đi đâu à?

– Đúng, mỗi lần mở cửa ba chiếc chìa khóa sẽ thay nhau phát ra tín hiệu chỉ dẫn, mỗi lần tiến vào bảo khố của Đại Sảnh không lần nào là giống đường lần nào, nếu thiếu bất cứ người nào trong ba người mở cửa, hai người khác chỉ có thể đứng đây chờ một ngày, sau đó sẽ tự động được đẩy ra khỏi mê cung này.

Frankie nói:

– Được rồi, Tô tiểu thư, cô đi phía trước đi, lần này chìa khóa của cô chỉ đường trước.

Tô Ánh Tuyết thả lỏng người, sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, cảm thấy những chuyện này thật thú vị, thế là đi trước dẫn đường, dù sao chỉ là một con đường màu đen cứ đi thẳng là được.

Sau khi đi được một phút, tia sáng của chìa khóa gập lại, bên trái đột nhiên xuất hiện một lối rẽ màu đen.

Sau đó chìa khóa của Mục phu nhân bắt đầu lóe sáng, mọi người lần lượt đi theo Mục phu nhân đi phía trước.

Cứ như vậy cho đến khi chìa khóa thứ ba của Frankie chỉ ra một con đường, bốn người đi ra khỏi mê cung không dài nhưng lại có yêu cầu nghiêm khắc này.

Đoạn đường màu đen cuối cùng, xuyên qua một cánh cổng đã có thể nhìn thấy một nhà kho lớn lớn đến mức không biên giới.

Đúng, cũng không phải là cung điện to lớn tráng lệ gì, cũng không phải thành lũy xây từ những tảng đá khổng lồ uy nghiêm trang trọng, càng không phải thế giới tương lai có kết cấu kim loại công nghệ cao.

Đây là một nhà kho có kết cấu chống đỡ kim loại, trần nhà bằng chất liệu plastic, nền bằng đất cứng.

Nhà kho rất lớn, riêng chiều rộng đã gần ba trăm, bốn trăm mét, chiều dài không nhìn thấy điểm cuối. Trên nóc có rất nhiều bóng đèn lập lòe, chằng chịt, giống như bầu trời đầy sao.

Toàn bộ nhà kho hàng hóa la liệt, đặt vô số những khung đồ, có loại bằng gỗ, có thứ bằng kim loại, có những vật phẩm rất lớn, dùng vải bạt phủ lên, để ngay dưới mặt đất.

Tuy nhiên những vật phẩm này đều có đánh dấu, có đủ loại hàng hiệu bày một bên, dĩ nhiên đây là thành quả sau khi chỉnh lý của hội Tham Nghị các đời.

– Ha ha, có phải hơi thất vọng không. Nhưng đây chính là bảo khố của Đại Sảnh chúng ta.

Frankie không biết từ đầu xuất hiện, lái một chiếc xe bốn bánh bằng gỗ và kim loại tới, chiếc xe này có bốn chỗ ngồi, vừa vặn đủ chỗ cho bốn người.

– Dù không ngờ tới nhưng tôi vẫn có thể chấp nhận được.

Dù sao Lâm Phi cũng sớm biết những thứ hội Tham Nghị bảo vệ có hàm nghĩa như thế nào, cho nên cũng không thấy lạ.

Nhưng Tô Ánh Tuyết thì lại thấy hơi khó hiểu, đặc biệt là nhìn thấy chiếc xe bốn bánh Frankie lái tới, tìm trái tìm phải cũng không tìm ra chiếc xe này hoạt động dựa vào động lực gì?

– Frankie tiên sinh, anh đang lái ô tô à? Sao không nhìn thấy chỗ đổ xăng? Lẽ nào nó chạy bằng điện?

Tô Ánh Tuyết hiếu kỳ nói.

– Không không, cái này nó chạy bằng cảm ứng nhiệt nhờ nhiệt năng do người ngồi truyền xuống, tiến hành cảm ứng nhiệt rồi chuyển hóa thành điện để chạy, ngồi đủ bốn người, nhiệt năng sẽ đủ tải bốn người, trừ phi có người nào béo quá.

Frankie nhếch miệng cười nói.

Tô Ánh Tuyết không khỏi ngạc nhiên, chiếc xe này nhìn bề ngoài rất bình thường lại ẩn giấu huyền cơ như vậy sao?

– Người phát minh chiếc xe này, chắc chắn hai người không xa lạ gì, là Edison nhà phát minh người Mỹ. . . Edison đã phát minh động cơ cảm ứng nhiệt này từ thế kỷ trước nhưng vì Ford lúc đó. . . đi, chính là cái người sáng lập ô tô Ford đó, cho rằng động cơ chạy dầu kiếm được tiền hơn, có thể kiếm được món tiền lớn cho nên Edison đã cố ý che giấu kỹ thuật này.

– Thế nhưng kỹ thuật này là tài sản trí tuệ của nhân loại, hội Tham Nghị chúng ta đã lặng lẽ đem nó về đây, nói cách khác nhu cầu về dầu mỏ của toàn thế giới, hoàn toàn không cần phải coi trọng như hiện nay, tôi nghĩ có lẽ hai vị rất hiểu rõ điểm mấu chốt này.

Frankie giải thích.

Đừng nói Tô Ánh Tuyết nghe mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi ngay cả Lâm Phi cũng thấy hơi sửng sốt! Bảo khố của Đại Sảnh tuy nhìn hơi rách nát nhưng cầm bất cứ món đồ nào lên cũng có thể dọa chết người! Kỹ thuật của chiếc xe này nếu truyền đi cả thế giới sẽ nổ ra cuộc cách mạng công nghiệp, không biết bao nhiêu sản nghiệp liên quan đến dầu mỏ phải phá sản, không biết bao nhiêu người thất nghiệp nhảy lầu đây!

– Hai vị cần phải hiểu rõ vì sao Tham Nghị viện chúng ta, đều là những người bình thường bằng lòng với hiện trạng. . . Những thứ này, thực sự rơi vào tay những người có dã tâm, dù Đại Sảnh chúng ta có vũ lực có thể bảo vệ nhưng rốt cuộc cũng bị lộ vài tin tức, dẫn đến những phiền phức cực lớn.

Mục phu nhân nói.

Lâm Phi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lập tức chỉ toàn bộ phía trên nhà kho Đại Sảnh, đếm bóng đèn:

– Những bóng đèn này, có lẽ lai lịch cũng không phải tầm thường, nếu không hội Tham Nghị muốn thay bóng đèn cũng mệt lắm đó.

– Đúng vậy, những phát minh này là của Adolphe Chaillet, cũng đều là của nhà phát minh bóng đèn dùng cả trăm năm mà chẳng hư, thực ra bóng đèn chỉ sáng được hơn trăm năm đều là hàng thứ phẩm, những bóng đèn ông ta đặc chế riêng cho hội Tham Nghị chúng ta có thể sáng được năm trăm năm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là chúng ta không thay vật chiếu sáng khác, dù sao. . . nhân loại luôn xuất huyện những trí giả kỳ diệu.

Frankie nói.