Chương 699: Điểm Thiếu Hụt

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi chưa kịp nghĩ đổi sách đã thấy năm viên huyền châu cùa Vương Xán khuếch tán ra, tạo thành một vòng vây rộng hơn trăm mét, vây Lâm Phi vào trong.

Năm viên huyền châu tỏa ra uy áp vương khí cực mạnh, mà bản thân Vương Xán cũng phóng ra vương khi năm màu, sáu cột sáng khí thế ngút trời.

Năm chùm sáng đó lam trăng vàng xanh gan như cùng lúc băn vể phía Lảm Phi.

Với thản thủ nhanh nhẹn cùa Lảm Phi đương nhiên có thê sớm dự đoản, nhảy lên cao hơn trăm mét, né trái né phải xong thì lại thấy năm chùm sáng băn vế phía hắn đang ở trên không

Hỏng rói, lần này ở trên không trung rẩt khó đê tránh né, đành phải thi triển Thiên Căn Trụy đế hạ xuồng nhanh hơn, đông thời hăn hấp thu một phân vương khi!

Một tiếng no như sẩm vang lên, thân thê Lâm Phi như một quả pháo đảnh lên mặt đất!

Thân thê hăn tạo thành một hổ sâu tới 2-30m, đường ổng ngẩm dưới đất cũng bị đánh gãy, nước ngâm phun ra ngoài, bùn đất âm ướt khiến Lâm Phi trong hố cỏ vé chật vật vô

Chỉ có điếu Vương Xán tuyệt không cho Lãm Phi thời gian thớ dốc, năm viên huyên châu lại ngưng tụ hào quang, nhìn như năm mặt trời nhỏ, nhưng vương khi của bản thân lão lại không dùng đế tiến công mà vẫn duy trì trạng thái phòng thủ, tránh lọt vào phàn công trí mạng của Lâm Phi.

Năm đạo vương khi lại đánh tới hổ sâu, năng.lương lớn như vậy nếu đảnh tới cho dù Lâm Phi thôn phệ hết cũng sẽ khiến kinh mạch toàn thân nô tung, mất mạng tại chỗ!

Cho dù là vừa thôn phệ vừa phản kích vương khí không thế làm được, bởi vì trong nháy mắt gánh chịu quả nhiều vương khí, thân thê Lâm Phỉ không thê chịu được lượng lớn vương khí quay vòng trong thời gian

Trừ phi bản thăn hăn có thế nhô thêm một đinh tử ở huyệt, cải tạo thân thể một lần nữa

Nhưng tu vi cân thiết mỗi lân nhố đinh đêu cao hơn lẩn trước rất nhiểu, tuy rang hiện giờ Lăm Phi hấp thu rẩt nhiêu vương khi trong quá trình chiến đau nhưng vẫn chưa đạt tới mức phá vỡ bình cảnh.

Chi có điếu sau khi tỉnh táo phân tích thế cục, Lâm Phi cũng biết không thế cứng đổi cứng với Vương Xán!

Hẳn thi triển thân pháp độc môn, thân ảnh dung nhập vào địa hình xung quanh, dưới sự dân dắt của từ trường, vương khi từ trên không trung đảnh xuổng đểu bị Lâm Phi đúng lúc

Chân đạp gió, thân vượt trăm trượng, Lâm Phi như biến mất khỏi hiện trường, khiến mọi người gân đây đêu không nhìn thấy được hẳn ở đâu.

Mà vị trí ban đâu của Lãm Phi bị đánh thành một hổ sâu rộng mẩy chục trượng, y như thiên thạch rơi vậy.

Vương Xán vốn vui mừng một hổi, lấn này Lâm Phi tuyệt đổi không thê sổng được. Nhưng sau khi điên cuồng công kích xong lại phát hiện ngay cả cái bóng của Lâm Phi cũng không đánh trúng!

– Đang tìm ta sao?

Giọng nói của Lâm Phi đột nhiên xuất hiện sau lưng Vương Xán, khiến Vương Xán toát mô hôi hột.

– Âm!!!

Không đợi Vương Xán phản ứng, Lãm Phi đã đưa cánh tay phải ra thâu tóm một luông vương khí, tang tầng lớp lớp các đốt ngón tay như sét đánh nô vang trời, củng lúc đó, hăn tung ra một lĩnh Quyển nhằm thăng vào vương khí nghịch chuyên của Vương Xán!

Vương Xán bị tẩn công từ phía sau, thân ảnh như diêu đứt dây lao thăng xuồng. Tuy bị thương khi hấp thụ một lượng lớn vương khí nghịch chuyến nhưng Lãm Phi vẫn không ngừng tẩn công.

Lâm Phi theo sát vị trí Vương xán, tiếp tục tung ra một Tính Quyển. Từ trường cũng cùng với đó mà biến đối, tuy vẫn sử dụng khí cơ chủ đạo cùa Lăm Phi nhưng lân này lại nhăm thăng vào mặt Vương Xán!

Vương Xán sợ hãi, mặt trắng bệch. Lão ý thức được “thiếu hụt” của năm viên Huyền châu Vô Cực của mình.

Một khi Lãm Phi tiến lại gần, lão không thế nào tiếp tục dùng năm viên huyền châu này đế tấn công điên cuồng được, bởi như vậy chăng khác gì tự mình hủy diệt vương khí của mình!

Thân ảnh của Lâm Phi như ma như quỳ, cứ thế lập lòe đi tới đi lui xung quanh Vương Xán. Hẳn dùng tốc độ nhanh của mình đế Vương Xán không thế bay lên, ép cho Vương Xán không ngãng đầu lên được!

– Lão già kia! Ông tưởng ông phân thành sáu người thì ông đánh nhiêu thêm được bao nhiêu? Một cái đẩu của ông khổng chế sáu cái thân thì cũng chi khiến hành động của ông càng bị chậm chạp hơn mà thôi!

Tốc độ của ông vốn đã không được bằng ta, sức mạnh cũng không bằng. Bây giờ cho dù ông cỏ năm trợ thủ thì thực lực của ông cũng không thể mạnh hơn ta được. Nhưng mà ông định gây khó dễ cho ta sao?

Cho dù ông định lấy nhiều đánh ừ thì vương khí của ông chưa chắc đã có thể khiến ta bị thương, nhưng mà khiến chinh ông bị nổ nát tươm đấy!

Lâm Phi cười như điên dại, mỗi câu nói của hắn thốt ra lại khiến sắc mặt Vương Xán trở nên u ám hơn!

Lão thực sự không ngờ rằng Lâm Phi lại có thể tìm ra sơ hở của lão nhanh như vậy!

Vốn dĩ đây cũng chẳng phải là sơ hở gì, vì năm viên huyền châu luân phiên tẩn công, vương giả bình thường sẽ phải nhượng bước thổi lui, không dám động vào nơi đầu sóng ngọn gió kia.

Nhưng cái tên Lâm Phi này lại quá mức biến thải. Hắn ta không những cỏ được dung sai cực hạn, bị nổ tung bao nhiêu lần cũng không bị thương mà tốc độ thì vượt xa Vương Xán!

Do vậy nên Huyền châu Vô Cực vốn dĩ có uy lực tuyệt luân của Vương Xán lại trở thành cải thứ Vạn Đạo Vương Luân rác rười! ít nhất thì đổi với Lâm Phi mà nói, nỏ hoàn toàn không có tác dụng gì!

Trong lúc đó, tình hình trận chiến lại chuyển biến đột ngột. Lâm Phi một lần nữa chiếm thể chủ động. Vương Xán lúc này chi có thể lui dần về phía sau, tay chân luông cuống ngăn cản sức tiến công như xe tăng đạn pháo của Lâm Phi.

Qua hơn ba bốn trăm chiêu, rốt cuộc Vương Xán cũng ỷ thức được rằng mình không thể nào đánh bại được Lăm Phi. Mà nếu cứ tiếp tục như thế, chi cỏ hai con đường: một là chết, hai là bỏ chạy.

Lão dứt khoát thu năm viên huyền châu lại, bứt người ra khỏi trận chiến với Lâm Phi, miệng hét lớn:

– Lâm Phi! Trận chiến giữa chúng ta tạm thời gác lại!

Lâm Phi nghe lão ta nói vậy, lập tức chửi:

– Lão tạp mao kia! Ông nói đánh là đánh, nói dừng là dừng! Nói đạo lý ông không nghe, phải động võ! Bây giờ động võ đảnh không lại ta, ông muốn chuồn ả? Làm gì ngon xơi thế?

Nói xong, Lâm Phi xoay người nện một trường quyển. Hai chân hắn như lốc xoáy quét đường, hai tay tựa cuồng phong cuốn bay tất cả, đánh cho Vương Xán kinh hồn bạt vía!

Ba trưởng lão các gia tộc đứng trên dãy núi phía sau nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ai nẩy đều trợn mắt há mồm. Bọn họ tuyệt đối không thể tin được rằng Vương Xán lại bị đánh đến mức không thế chịu nôi như vậy!

Chẳng lẽ Lảm Phi đã vượt qua cảnh giới Vương giả? Hắn không cỏ vương khi, làm sao lại đánh cho một vương giả thứ thiệt không còn đường sổng như thê?

Long Biết, Lục Viễn Đồ và Tạ Nhuận chi nuốt nước bọt. Trong lòng họ đang than thầm “nguy hiểm thật”. Chẳng may bọn họ lúc đó mà không thức thời, theo Vương Xán xuống ra tay với Lâm Phi thì không biết bây giờ sống chết ra sao. cho dù cỏ may mắn thoát chết thì cũng để lại mẩm họa lớn!

Giờ thì tổt rồi, Vương gia coi như đi tong! Mất cả chì lẫn chài!

Vương Xán thấy tình thể nguy hiểm, cứ tiếp tục thế này, lão cỏ chạy cũng không xong, đành phải ở lại tiếp chiêu. Nhưng muốn đánh bại Lâm Phi thì đúng là chuyện viển vông. Thằng ranh này đã rơi vào trạng thái điên cuồng, có nói cũng vô ích, chi muốn đoạt mạng thôi!

Vương Xán hoàn toàn bẩt lực, đành phải hét lên:

– Lâm Phi! Nếu như người không nghe ta khuyên bảo, hôm nay ta sẽ đưa ngươi về gặp ông bà vải! Ta sẽ bắt đâu từ con đàn bà của ngươi!

Vừa nói xong, một luồng vương khi của Vương Xán “vụt” ra, như sao chổi bắn về phía Bạch Hân Nghiên đang tránh né!

Lâm Phi thấy như vậy làm sao có thể nhịn được nữa. Hắn vội vàng phi thân ra, thôn phệ hết luông vương khí yếu ớt kia.

Đối với Lâm Phi mà nói, chút vương khí này chẳng đủ cho hắn xỉa răng. Nhưng nếu như thực sự rơi vào Bạch Hãn Nghiên thì chừng ẩy cũng đủ để người cô nổ nát thành cảm!

Vương Xán thấy Lảm Phi rốt cuộc đã ngừng tẩn công, liền thở phào nhẹ nhôm. Khó khăn lắm thăng ranh này mới không điên cuông tẩn công.

– Ngươi cũng tinh mắt đấy chứ. Tuy ta với ngươi bất phân thắng bại, nhưng nếu như ta mà nhẫn tăm thì ít nhất cũng có thể giết hết toàn bộ gia đình ngươi! Vậy nên ta cho rằng, hôm nay chúng ta ngừng chiến đẩu, đợi lân sau tiếp tục phân cao thấp!

Vương Xán giả bộ ung dung nói.

Mẩy câu này cũng chỉ là đế giữ sĩ diện mà thôi. Thực ra giờ mà cỏ đánh tiêp thì lão cũng chi có đường chết, bới lẽ Lảm Phi đang không ngừng sử dụng thôn phệ đê tăng sức mạnh, còn lão thì không thê làm gì tôn thương Lảm Phi được.

Nhưng không thèm quan tăm, giết hết người nhà Lâm Phi là điều mà Vương Xán cỏ thể làm được.

Tuy đây là một loại âm mưu nhưng tình thể bức bách, Vương Xán đành phải lợi dụng tinh mạng của những người bình thường đế bảo toàn tính mạng cho mình. Điêu này đôi với một Vương giả như lão đúng là nhục nhã!

Ánh mắt Lãm Phi lóe lên những suy tư phức tạp. Hắn biết rô Vương Xán nói vậy không sai, mình chi cần một chút thời gian để giết Vương Xán nhưng lại không thể lo được tinh mạng cho người thân trvng gia đình.

Nếu Vương Xán cổ ỷ muốn lôi họ xuổng địa ngục cùng thì đúng là hắn không thể ngăn cản được.

Tất nhiên Lâm Phi cũng có thê đi giêt toàn bộ người nhà Vương gia, nhưng điêu này thì có ỷ nghĩa gì cơ chứ. Người thân của hẳn có thể sống sót mới là điều quan trọng nhất.

Nói trăng ra là nêu như Lãm Phi giêt Vương Xán trong chớp măt thì chăng cân uy hiểp gì cả. Nhưng bây giờ thì hẳn không được phép làm thế.