Chương 533: Anh Còn Yêu Cô Ấy Không?

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nhưng các gia tộc cũng đâu có ngốc, nếu đúng là đến lúc đó Lâm Phi không đấu lại Linh Tố thì tất nhiên sẽ phải tìm mọi cách giúp Lâm Phi. Nếu không thì chẳng may cái tên Long Ngũ không biết lúc nào sẽ về kia lại trách cứ tứ đại gia tộc bọn họ thì làm sao?

Không biết xấu hổ? Đứng trước sự hưng vong của gia tộc còn giữ thể diện cái khỉ gì chứ.

Ra khỏi nhà giam, Lâm Phi ngồi trong xe Maserati của Bạch Hân Nghiên. Cô gái này bây giờ cũng được tự do rồi, không còn sợ bóng sợ gió nữa, có vẻ như mối quan hệ giữa cô và Lâm Phi không thể lộ ra được.

Dù sao những người tiếp xúc với bọn họ cũng không phải người tầm thường. Không ai có thể hiểu được quan hệ giữa bọn họ, chính mình sống vui vẻ mới quan trọng.

Vì vậy Bạch Hân Nghiên không quan tâm người khác nói cục trưởng cảnh sát chạy vượt tốc độ, ta cũng chạy xem các ngươi có thể làm sao?

Lúc này đã không còn sớm nữa, trên đường cao tốc về Lâm An xe cộ cũng vắng.

Nhạc cổ điển du dương phát lên trong xe, có vẻ như cô muốn để người đàn ông này buông lỏng tâm tình và gánh nặng.

Lâm Phi hạ ghế sau xuống một chút nằm xuống. Cứ vậy yên lặng nhìn cô gái ngồi ở ghế lái. Từ bên cạnh nhìn sang, Bạch Hân Nghiên mặc áo dây, đường cong lả lướt mê người, dán chặt bao lấy hai ngọn đồi cao ngất.

– Dạo này em gầy đi rồi.

Lâm Phi nhìn cô gái bên cạnh nói.

Bạch Hân Nghiên quay đầu thản nhiên cười:

– Luyện cũng lâu rồi, đồ ăn cũng ít hơn, có lúc không ăn cơm cũng chẳng sao, vậy nên mới gầy vậy.

– Tu vi của em đúng là có sự tiến bộ rất lớn, trong cơ thể em ngoài chân khí Đại Diễn Thiên Tinh Chú còn có chân khí Chí Âm.

Lâm Phi nhẹ nhàng có thể nhìn ra tu vị của cô hiện giờ, dẫu sao cũng đã có sự chênh lệch rất lớn.

– Vâng.

Bạch Hân Nghiên cũng không hề giấu giếm.

– Vì người của Hạ gia đều chết rồi, mẹ em liền truyền lại tâm pháp Quỷ Sát Hắc Ma của Hạ gia cho em. Mẹ em nói Đại Diễn Thiên Tinh Chú không bài xích các loại công pháp khác nên em đã mạnh dạn luyện. Kết quả phát hiện cùng luyện hai loại này tốc độ gia tăng chân khí không chỉ tăng gấp đôi.

– Công pháp của Hạ gia vốn là công pháp thượng thừa. Nhưng bị Hạ Chấn Đình luyện quá mức âm độc. Để tăng sức chiến đấu không từ thủ đoạn luyện theo hướng âm tà mà không theo đuổi công pháp Chí Âm tinh thuần của bản thân. Cái mà mẹ em để em kế thừa cũng không có gì không tốt nhưng đừng vì tăng sức chiến đấu mà chỉ luyện những chiêu số âm độc, như thể chỉ có thể khiến bản thân người không ra người quỷ không ra quỷ mà thôi.

Lâm Phi nhắc nhở.

Bạch Hân Nghiên cũng hiểu rõ điều này, nghiêm túc gật đầu.

– Cằm hơi nhọn đi nhưng may là cặp mông và ngực không nhỏ đi.

Lâm Phi nói.

Bạch Hân Nghiên hướng kính chiếu hậu liếc nhìn hắn có vẻ nói trực tiếp quá đi nhưng cũng từng như vợ như chồng nên cô cũng quen rồi.

Một lát sau, Bạch Hân Nghiên mím môi nói:

– Lục tiểu thư có vẻ thích anh.

Lâm Phi cười híp mắt nói:

– Anh biết.

– Anh biết?

Bạch Hân Nghiên có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn hắn một cái:

– Vậy. . . vậy anh định làm sao?

– Cái gì mà làm sao bây giờ chứ.

Lâm Phi buồn cười nói:

– Cũng đâu phải cô gái nào thích anh, anh cũng phải nghĩ cách giải quyết chứ. Anh giết bố mẹ cô ấy. Điều này không thể điều hòa được mâu thuẫn.

– Cũng đúng.

Bạch Hân Nghiên gật đầu.

– Huống hồ cơ thể cô ta bình thường vậy, sao có thể so bằng Nghiên Nghiên nhà ta.

Lâm phi cười xấu xa, vươn cánh tay đặt tại phía sau mông Bạch Hân Nghiên.

Bạch Hân Nghiên sợ tới mức giẫm chân ga mạnh một cái: – Đừng như vậy, em đang lái xe mà.

– Em cứ việc lái xe của em, anh sờ là việc của anh.

– Anh đúng là không biết xấu hổ.

– Đúng vậy.

Bạch Hân Nghiên không còn gì để nói, thở dài yếu ớt:

– Em còn vừa cảm thấy hình như anh đột phá xong trở nên ưu tú phong độ hơn, xuất trần thoát tục nhưng mà hình như đây là ảo giác.

– Ha ha.

Lâm Phi cười nói:

– Phụ nữ bọn em đúng nghĩ một đằng nói một nẻo. Nếu anh thực sự gột rửa hồng trần, vô dục vô cầu một lòng truy cầu võ đạo, coi em như khúc xương khô, không muốn sờ soạng em, không muốn chạm vào em, chẳng còn hứng thú việc giường chiếu với em, vậy em có cam tâm tình nguyện không?

Bạch Hân Nghiên trong lòng cảm thấy cũng đúng nhưng ngoài miệng có chút khinh thường, lầm bẩm nói:

– Giở trò lưu manh mà anh còn nói như thật được.

– Anh thấy em càng ngày càng to gan rồi đấy, hay là phải xem em là nữ bộc thì mới chịu nghe lời sao?

Lâm Phi bấm một cái vào mông cô. Bạch Hân Nghiên kêu một tiếng, quay đầu trừng mắt với hắn, sau đó dứt khoát dừng xe sang ven đường bật hai đèn xe.

– Làm gì vậy.

Lâm Phi buồn bực

– Anh nói xem? Lưu manh?

Gương mặt của Bạch Hân Nghiên bây giờ lộ vẻ phong tình vạn chủng, xoay người qua, cởi áo ngoài ra, đôi gò bồng đảo mềm mại thấp thoáng dưới lớp áo ngực tím đỏ khẽ run.

Cô chủ động nhào vào người Lâm Phi, bộ ngực đầy đặn đỡ dưới cằm Lâm Phi, hắn chỉ cần há miệng là có thể ngậm được miếng tuyết mềm mại thơm ngát kia.

– Anh hư như thế, em phải cho anh ăn no mới yên tâm lái xe được.

Bạch Hân Nghiên nói.

Đan điền Lâm Phi như bị một ngọn lửa thiêu đốt. Cô gái này từ lúc nào học được công phu khiêu khích tài giỏi này vậy, khiến hắn không cầm nỗi lòng nâng mặt lên cố ra sức hôn.

– Có phải mẹ em dạy em không? Đúng là càng ngày càng giống một chú mèo hoang rồi.

– Anh không thích à?

-Em nói xem.

Lâm Phi cười hắc ám, một tay thăm dò vào quần cô.

Đêm tối trên đường cao tốc một chiếc xe Maserati thể thao cứ như vậy chẳng chút kiêng kị đỗ bên đường, thỉnh thoảng cả xe lại lay động kịch liệt. Thỉnh thoảng một vài tài xế đi qua đầu âm thầm lắc đầu. Đầu năm nay đúng là thế phong nhật hạ.

Hai tiếng sau, Bạch Hân Nghiên đã không còn lực nhấn ga, cả người cứ như bùn nhão. Hắn đặt cô vào ghế phụ, châm một điếu thuốc rồi mở cửa xe bắt đầu lái xe quay lại.

Bạch Hân Nghiên nằm ở ghế phụ, hai mắt có chút trống rỗng, có chút mê ly, cả người đều là mồ hôi, đầu tóc ướt nhẹp, đúng là bị người đàn ông này chơi hư mất rồi.

Mặc dù cô có thể vận công để hồi phục lại chân khí đã mất nhưng cô không muốn làm vậy, cảm giác bị chinh phục mới là cảm giác cô thích.

Khoảng nửa tiếng sau Bạch Hân Nghiên mới phát hiện Lâm Phi không có ý định trở về nhà, cô vội ngồi dậy sửa sang lại quần áo:

– Đây là đi đâu vậy?

– Sơn trang Bắc Tú.

– Tô tiểu thư ở đó sao?

Bạch Hân Nghiên kinh ngạc, có chút thất thố nói:

– Điều này không hay lắm, anh lái xe của em lại còn cùng nhau đi tìm cô ấy. . .

Cô có lẽ chẳng thể quên, lúc trước Tô Ánh Tuyết lựa chọn chia tay hắn vì Lâm Phi ăn cơm cùng cô nên mới tan vỡ.

Nhưng Lâm Phi sẽ không thay đổi suy nghĩ:

– Anh có chuyện rất quan trọng hi vọng có thể nhanh chóng nói với cô ấy.

– Vậy. . . vậy cũng không cần dẫn em đi cùng. . .

Bạch Hân Nghiến thấp thỏm nói.

– Không cần xấu hổ, em chẳng làm sai gì cả. Nếu nói ai đó làm chưa đủ tốt thì đó là anh. Anh không phải là người đàn ông chung thủy, có lẽ đối với phụ nữ trên cả thế giới này, đó là một vấn đề gay go.

– Cho nên em còn có thể thích anh, anh thấy rất khâm phục. Còn đối với Ánh Tuyết em không cần thấy áy náy đâu. Chỉ vì cô ấy không thể chấp nhận được anh mới lựa chọn chia tay anh chứ không phải vì thù hận em đâu. Ngày hôm đó đổi lại là ai ở cạnh anh đi chăng nữa thì cô ấy cũng sẽ lựa chọn chia tay thôi.

Lâm Phi thản nhiên nói.

– Vậy anh. . . vẫn yêu cô ấy sao?

– Yêu cũng phân thành rất nhiều loại.

Lâm Phi nói:

– Với anh mà nói Ánh Tuyết và Ảnh Tử giống nhau, đều có ý nghĩa đặc biệt với anh. Anh đương nhiên sẽ yêu cô ấy, cho dù cô ấy chán ghét anh cũng không ảnh hưởng đến việc anh yêu cô ấy. Tất nhiên là tình yêu đó với tình yêu anh dành cho em và Nhã Nhu không hề giống nhau.

Bạch Hân Nghiên không nói gì chỉ nhìn người đàn ông này. Cô rất muốn biết tình yêu Lâm Phi dành cho cô và những cô gái khác có gì khác biệt nhưng cô vẫn là nhịn được, cảm thấy vẫn là không nghe so sánh sẽ thoải mái hơn.

Trong lòng cô thầm nghĩ, xem ra hắn thật sự thay đổi rồi. Nếu là lúc trước chắc sẽ không thoải mái nói một cách như vậy.

Đối với Lâm Phi hiện nay mà nói tầm mắt phía trước cũng đã rộng hơn.

Tình cảm giữa người với người luôn rắc rối, xem là không rắc rối sẽ không còn rối. Thích là thích, không thích là không thích, yêu hận rõ ràng, cũng chẳng cần bị bó buộc bởi lễ nghi thế tục, cái gì là một chồng một vợ, hôn nhân ước định đều là quy định do con người tạo ra thôi. Thậm chí là một số người tầng lớp thống trị tạo ra.

Đặt trong toàn bộ vũ trụ, những nghi lễ và ước định phiền phức này sẽ chẳng còn lại điều gì. Nói riêng chuyện kết hôn này, người xưa bái thiên địa xong cũng đâu có gì chứng minh.