Chương 632: Thế Giới Trong Lòng Cô Ấy

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Shek lo lắng nói:

– Nhưng phu nhân, vì biến thể gen còn có một số điểm đáng ngờ cho nên nếu như tiến hành cải tạo trên cơ thể sống khả năng sẽ xuất hiện phản ứng.

– Hả, xác suất là bao nhiêu ?

– Chưa đến năm mươi phần trăm, trước kia có mấy vật thí nghiệm đã biến thành huyết thủy, còn có ba cái đã biến thành bộ dạng giống quái vật. Tôi vẫn coi như may mắn, coi như là đã thành công.

Shek nói.

Hoa Lộng Anh không quan tâm nói:

– Năm mươi phần trăm là đủ rồi, trên đời này làm gì có cuộc giải phẫu nào thành công một trăm phần trăm, có thể không cần thành công quá nhiều đã có tác dụng không nhỏ rồi.

– Đó là tự nhiên, chắc hẳn chỉ có người có kĩ thuật nhất định thôi. Một khi tiếp nhận biến thể gen cải tạo, thì có thể thành công thay cho rất nhiều nhân vật quan trọng. Đến lúc đó toàn bộ thế giới sẽ trở thành thiên hạ của phu nhân.

Shek cười vẻ mặt nịnh hót, y thật sự quá sùng bái người phụ nữ mưu trí này. Đối với bọn họ những lời nói cực đoan bị khoa học vứt bỏ, Hoa Lộng Ảnh chính là nữ thần bọn họ tái tạo.

– Ha ha.

Hoa Lộng Ảnh dường như đã nghe được cái gì đó rất buồn cười, ả cười ha ha nói:

– Thế giới này? Thiên hạ của ta? Đừng đùa nữa. Thế giới loài người thối rữa mục nát làm người ta buồn nôn thế này ta không thèm.

Hoa Lộng Ảnh xoay người lại đi đến trước ống nghiệm dinh dưỡng lớn nhìn thân thể khác của Hoa Lộng Ảnh bên trong, trong mắt lóe ra ánh sáng màu lóe mắt vẫn còn như tinh thần.

– Thế giới của ta là thế giới trong lòng cô ấy.

Đám người Andariael nghe hoàn toàn hiểu cô đang nói cái gì nhưng không ai dám lên tiếng, bởi vì Hoa Lộng Ảnh suy nghĩ cái gì những người khác không biết được.

Đột nhiên Andariel đeo thiết bị truyền tin tức lên tai, cô nhẹ nhàng ấn một cái một màn hình sáng xuất hiện trước mắt cô, thông qua nó có thể tiến hành xem thông tin video.

Shek ở bên cạnh nhìn sản phẩm này rất có hứng thú, rất muốn lấy nó nghiên cứu một chút chỉ tiếc không dám mạo hiểm, nhìn thì rất thèm.

Sau khi Andariel dùng tiếng Đức nói vài câu thì tắt thông tin thiết bị đi bẩm bảo:

– Thưa chủ nhân, quân đoàn Luyện Ngục hy vọng có được viện trợ của chúng ta. Trong chiến dịch này quân đoàn trưởng chết trận, tứ đại và ngũ đại huyết tộc tổn thương nghiêm trọng. Hơn nữa còn bị Scarpe phá hủy mấy tàu ngầm, bọn họ hy vọng nhờ chúng ta điều tra, tìm cơ hội bắt Tô Ánh Tuyết.

Hoa Lộng Ảnh cười nói:

– Không cần quan tâm đến bọn họ, một đám ngu xuẩn đã bị Scarpe dọa cho không dám nhúc nhích. Bọn họ lại muốn đối đầu với Scarpe, chúng ta càng phải thúc đẩy tất cả. Nếu như quân đoàn Luyện Ngục không loại bỏ được hắn để bọn người Hạ Quốc tiêu diệt hắn, bọn hắn đều không làm được, chúng ta lại tự mình ra tay.

– Chủ nhân anh minh, bọn hắn bây giờ lửa cháy đến nơi. Còn thiếu mấu chốt là Tô Ánh Tuyết là có thể bắt đầu kế hoạch bảo thù bọn họ, chắc chắn sẽ không phải đợi quá lâu. Trong mắt Andariel cũng lộ ra vẻ chờ đợi, cái giá để có được sống chính là báo thù cho chú Victor: giết chết Lâm Phi.

– Ngươi hình như rất kích động?

Hoa Lộng Anh giống như cười mà không phải cười.

Andariel sững sờ, vội vàng cúi đầu:

– Nô tài không dám.

– Có gì mà không dám, ta biết ngươi nóng lòng muốn cho Scarpe chết, chuyện này không có gì là không được. Ta giữ lại cái mạng chó của ngươi bên cạnh ta chính là để nhìn thấy ngươi báo thù.

Hoa Lộng Anh đi đến trước mặt nữ nô tóc bạc này đưa tay vuốt đầu cô, nhìn khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn nói:

– Hôm nay ta cho ngươi thêm cơ hội nữa.

Andariel lộ ra vẻ sợ hãi, cô có linh cảm không lành.

– Shek!

Hoa Lộng Ảnh quát một tiếng nói:

– Tiếp theo sẽ dùng biến thể Andariel cải tạo gen một chút. Cô cũng nên chuyển sang chỗ khác làm việc khác rồi.

Andariel lập tức tái mặt, tỷ lệ thành công của lần cải tạo này không đến một nửa, nhỡ đâu biến thành huyết thủy đã chết cũng may, thành người quái dị chả phải sống không bằng chết sao?

Cô gái không khỏi kinh hoàng lắc đầu:

– Không. . . Không. . . Chủ nhân. . . người không thể. . .

– Đương nhiên ta có thể.

Hoa Lộng Ảnh sầm mặt lạnh lùng nói:

– Nếu như người muốn báo thù Scarpe tốt nhất hãy nghe theo sự sắp xếp của ta.

Andariel nuốt nước bọt vào trong, tất cả suy nghĩ bị dọa đến nỗi không dám nói ra, cố nén sự tủi thân, hai hàng nước mắt chảy dài.

– Vâng, thưa chủ nhân.

Kiếm Gia một đêm tuyết rơi khiến cho toàn bộ núi đều phủ một màu trắng muốt.

Sáng sớm mọi người từ trong căn nhà gỗ đi ra, may mắn mọi người đều có tu vi, nếu không thì thật đúng là không chịu được cái trời đông giá rét này.

Nhìn một mảnh đất tráng lệ toàn là tuyết trắng tất cả mọi người cảm thấy vui vẻ, thoải mái. Nơi này hơi nghèo nhưng cảnh sắc lại rất tự nhiên thiên hạ mấy nơi có được. Không trách được Lý Nhị Kiếm Phá Thiên lại chọn nơi này để ẩn cư.

– Chị! Chị!

Lý Ủy Nhiên vui hân hoan như những bông tuyết, vui vẻ nhảy múa. Không biết trở về từ nơi nào, tay xách một túi độ lớn cũng không biết trong đó có gì liền chạy vào trong phòng.

Nhìn thấy em gái khóe mắt Thiên Diện hiện rõ vẻ vui mừng. Cô vừa mới tỉnh lại, đang ngồi trên chiếc giường đá. Tuy thấy em gái nhưng thần sắc cũng chỉ hơi biến đổi dịu dàng một chút.

Cuối cùng có nghe thấy em gái gọi mình loại cảm giác này phải gọi là vui mừng khó tả, cô không nói rõ được dù sao cũng rất thích.

– Đây là gì thế?

Thiên Diện nhìn túi đồ Lý Úy Nhiên cầm trên tay.

– Đây là khoai lang nhà mình trồng ở gần trên núi, em hỏi mượn người ta về đấy. Ngọt lắm, chị nếm thử xem.

Lý Ủy Nhiên thuận miệng nói đại ra chữ mượn.

Thiên Diện không coi em mình là trộm, cô vẫn là sát thủ, chỉ là có hứng thú với loại quả này. Lương thực đối với cô mà nói thì không gì có sức hấp dẫn gì nữa rồi.

Nhưng cô vẫn lấy ra một củ khoai nhỏ nói:

– Ta ăn củ này, em ăn củ khác nhé.

Lý Ủy Nhiên nháy mắt, mới nhớ ra hình như chị chỉ ăn trái cây:

– A, chị đợi chút em đi xin hoa quả về.

– Ừ, ngoan nhé.

Thiên Diện đưa tay xoa đầu em gái.

– Hì hì. Chị, hình như tu vi của chị tăng lên rất nhiều, chị sắp đột phá Tiên Thiên sao?

Lý Úy Nhiên tò mò hỏi.

– Hình như thế.

Thiên Diện gật đầu nói.

Thiên Diện đã hoàn toàn hồi phục, mặc dù tính mạng cô như ngàn cân treo sợi tóc nhưng cũng may mắn có Kiếm Phá Thiên cứu kịp thời. Nhờ vào năng lực huyết mạch mạnh mẽ tự lành, một đêm cũng đủ để cô phục hồi như cũ.

Thậm chí lần này không để ý tiềm năng trong huyết mạch phát tác đến tính mạng, tu vi của cô lại tăng lên rất lớn. Điều này khiến cho bản thân Thiên Diện cũng không ngờ lại có di chứng tốt như thế.

Đương nhiên đó cũng không phải nói Thiên Diện chỉ cần cô không ngừng thể hóa năng lượng như vậy thì có thể tăng tiến tu vi không ngừng, chuyện này kỳ thật có gánh nặng lớn với cô. Lúc nào cũng có thể mất mạng, lần này vẫn còn có vận may. Một là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hai là Lâm Phi đã nhanh chóng đi tìm Kiếm Phá Thiên, nếu không thì cô chỉ còn đường chết.

Giống như một cô gái vẫn còn trẻ tuổi lại muốn dùng thân hình non nớt phát huy năng lực trưởng thành nhưng gặp tổn thương thân thể cực lớn.

Lý Ủy Nhiên nghe thấy Thiên Diện đúng là không sao thì cười rất vui vẻ, cô ném túi khoai lang xuống bên cạnh, mím chặt môi chạy nhanh đến ôm chầm lấy Thiên Diện.

Cô như một chú gấu trúc quấn lấy người chị, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ vui mừng.

Hai chị em không ai nói câu nào nhưng cũng ôm chặt lấy nhau, như vậy cũng hơn vạn lời nói.

Đúng lúc này bầu trời bên ngoài truyền đến một tiếng nổ lớn.

Một đống tuyết trước nhà bỗng nhiên bị đánh tan, một bóng người rơi theo tuyết ngồi dậy. Đó đương nhiên là Kiếm Phá Thiên rồi.

Hôm qua lão nằm ở trong tuyết sau đó bị tuyết lấp một đêm, nghe thấy tiếng máy bay mới hưng phấn đứng lên.

– Ha ha! Đây là tiền cho bổn vương đúng không! Tiền lì xì đã cho ta chưa?

Vừa dứt lời quả nhiên trên máy bay ném xuống thứ gì đó, mấy cái tủ sắt lớn rơi từ trên máy bay xuống rầm rầm đập vào vách núi bên cạnh.

Nhưng trong đó sáng nhất vẫn là một vật kim loại nhẵn mịn màu xanh giống như một chùm sáng thẳng tắp, tiếng rơi xé trời hướng về phía Kiếm Phá Thiên.

– Oa! Tên tiểu nhân hèn hạ Scarpe nhà ngươi. Đây là trả kiếm hay muốn lấy mạng bổn vương thế hả?

Kiếm Phá Thiên nhận ra kia đúng là cổ kiếm nhưng vẫn mắng lớn. Nhưng không có chút nào căng thẳng ngón tay lão nhoáng một cái đạo lưu quang này lập tức bị gãy, xoáy lên trên đỉnh đầu lão.