Chương 641: Ông Cũng Chẳng Dễ Dàng Gì

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Với tư cách phó bộ trưởng công an phòng quản lí hình sự thực ra đại đa số thời gian Bạch Hân Nghiên có thể hành sử quyền lực vô cùng lớn, từ những đôi mắt trông ngóng đầy hy vọng vào gia tộc có thể nhận ra được. Chỉ có điều lần này người đứng đầu tỉnh Giang mà Bạch Hân Nghiên muốn điều tra chính là Vương Thiệu Hoa.

Nếu như trước kia có khi nhìn thấy chuyện này cũng không phiền đến cô xử lý, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện này khó khăn như vậy. Nhưng hiện nay không có xem, lại không thể dùng kỹ thuật hacker điều tra tình hình này trong một khoảng thời gian ngắn, thẩm quyền bên trong của người công an như cô muốn làm rất nhiều chuyện tốt.

Không điều tra thì không biết, mới điều tra thật sự khó khăn rất nặng nề. Đơn giản là nếu điều tra hành trình hai ngày này của Vương Thiệu Hoa ủy ban tỉnh sẽ cố tình cản trở rất nhiều.

Dù sao dựa vào tình hình bên ngoài mà nói sở công an coi như dưới trướng ủy ban tỉnh, sao có thể để một phó giám đốc sở đi điều tra bí thư tỉnh ủy được, đây là tình huống bất ngờ.

– Tôi nói lại lần nữa, vụ án này liên quan đến loại vi rút lây truyền thứ tư cực kì nguy hiểm, nếu có bất kì sơ hở nào thì tổn thất không cách nào lường trước được. Nếu như các anh làm chậm trễ việc điều tra sở công an chúng tôi trách nhiệm sau chuyện này các anh không gánh nổi đâu.

Bạch Hân Nghiêm nhấn mạnh với người của tỉnh ủy đầu dây điện thoại bên kia.

Nhưng đối phương rõ ràng cũng có chỗ dựa vững chắc, dường như sớm biết có người thẩm tra những chuyện này, chỉ là rất công thức hóa mà nói:

– Nếu có việc cần thiết mời lấy giấy phép của tòa án, nếu không thì chúng tôi không thể đồng ý. Thật sự xin lỗi phó giám đốc sở Bạch, không có chuyện gì nữa tôi cúp máy đây.

Bạch Hân Nghiên còn muốn nói điều gì đó, trong điện thoại chỉ còn lại những âm thanh tút tút tút. Cô gái này dùng sức ném chiếc điện thoại, thiếu chút nữa là nát bét, bộ ngực cao cao, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sắc lạnh.

Bọn người kia tự mình tuyệt đối không thể kiên cường như vậy được, chỉ người bày mưu tính kế, có người điều tra tình hình Vương Thiệu Hoa trực tiếp từ chối, uẩn khúc trong chuyện này rất lớn.

– Hân Nghiên.

Lô Bân bỗng nhiên đứng dậy mỉm cười đi tới ngượng ngùng nói:

– Anh mạo muội cắt ngang một chút, em đang muốn điều tra bí thư tỉnh ủy Vương Thiệu Hoa sao?

Bạch Hân Nghiên thấy hắn vẫn chưa đi vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

– Vâng!

– Để anh giúp em.

Lô Bân bỗng nhiên lấy điện thoại chuyên dụng ra bắt đầu quay số.

– Không cần, Lô thiếu tướng như vậy không thích hợp lắm, ngay cả nội tình anh cũng không nắm rõ.

Bạch Hân Nghiến tranh thủ thời gian đứng dậy muốn ngăn cản.

Nhung Lô Bân nghiêng người sang, vẫn muốn gọi điện:

– Không sao, anh tin tưởng nhân phẩm của em, em tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ đi điều tra.

– Có thể như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt tới anh, ông ta dù sao cũng là người của Vương gia, anh lại là người của Lô gia.

Mấu chốt quan trọng nhất trong lòng Bạch Hân Nghiên vẫn là sợ nợ nhân tình.

Có thể Lô Bân dường như đã nhìn ra lo lắng của cô, lắc đầu nói:

– Trừng trị kẻ ác không chỉ là trách nhiệm của cảnh sát, cũng là chuyện của quân đội bọn anh. Em không cần phải cảm thấy ngại đầu, anh rất vui vì được cống hiến sức lực vì em, càng vui hơn là vì đất nước trừ kẻ ác. Ông ta là người của gia tộc nào với anh mà nói đều giống nhau cả thôi.

Bạch Hân Nghiên hơi sửng sốt, không ngờ rằng người đàn ông này sẽ nói ra những lời như vậy. Cô cũng không biết phản bác lại như thế nào, nói sai thì mình trở thành kẻ lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.

Thiếu tướng này đúng thật là người biết ăn nói, trong lòng Bạch Hân Nghiên cười thầm. Nhưng y cũng coi như có lòng tốt, vậy thì để y đánh đi. Chỉ là nếu đề Lâm Phi biết người đàn ông này không biết có ghen hay không.

Khu phía đông Lâm An, một nơi yên tĩnh bên ngoài hoa viên khách sạn.

Một gã trung niên tóc vàng, da trắng mặc âu phục tây, đeo kính râm, mang theo bao da, cùng nói chuyện với một tên người Hạ Quốc.

Người đàn ông Hạ Quốc này ăn mặc giống như vệ sĩ một gia tộc nào đó, dáng người khôi ngô, tháo vát, khí chất rõ ràng rất tốt.

– Tiến sĩ Jasson, chi phiếu và vé máy bay của ngài ở trong túi. Lái xe từ đây đi đến sân bay mất khoảng một tiếng, chờ ngài đến Hải Nam có thể sung sướng hưởng nốt phần đời còn lại rồi.

Gã đàn ông Hạ Quốc nói xong chỉ một con xe Mercesdes-Benz300 chạy đằng sau.

– Tôi đã kiểm tra rồi, Vương tiên sinh quả nhiên giữ chữ tín. Chi phiếu và vé máy bay không có vấn đề gì.

Tiến sĩ Jasson cười nhếch mép nói một hồi tiếng anh:

– Nhưng tôi không có ý định ngồi xe các ông mướn, tôi có thể đi taxi.

– Chiếc xe kia là xe thuê, ngài hoàn toàn có thể sau khi chạy đến sân bay trực tiếp giao cho hãng thuê xe cũng không phiền phức gì.

Tên vệ sĩ bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói.

Tiến sĩ Jasson lắc đầu cười:

– Tôi là người sống sót dưới lưỡi đao sinh tử, tôi rất rõ môn đạo ở đây. Nếu như tôi ngồi chiếc xe kia chỉ sợ. . . Sẽ bị giết người diệt khẩu? Các cậu đã sửa lại phanh xe sao? Có phải dây điện tử không?

– Tiến sĩ Jasson chê cười rồi, chúng tôi rất cảm kích ông sao lại hại ông được.

– Ha ha, coi như là ta nói giỡn đi. Tóm lại bảo Vương tiên sinh của các cậu yên tâm, đợi tối đến Hải Nam thì tất cả tin tức liên quan đến ông ấy sẽ đều bị chôn vùi theo năm tháng.

Tiến sĩ Jasson nói xong đi đến bên lề đường gọi một chiếc xe đi về phía sân bay.

Khóe miệng gã vệ sĩ lộ ra nụ cười lạnh lùng tự lẩm bẩm:

– Lão gia sớm đoán được người không phải dễ đối phó, ở nước ngoài ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát sao?

Nói xong tên vệ sĩ lấy điện thoại ra bấm số.

– Alô, taxi biển số XXXX làm cho sạch sẽ vào, phải thay đổi tất cả.

Phòng chăm sóc đặc biệt.

Lâm Phi đã điều chế hết được thuốc giải, lại lần nữa đi ra bên ngoài phòng bệnh.

Lúc này ngoài Vương Tử Tinh và Phương Nhã Nhu cố ý đến, ngay cả Vương Thiệu Hoa đã ở đó, tất nhiên là nhân được tin tức cố ý chạy đến chờ Lâm Phi.

Thấy khuôn mặt của Lâm Phi Vương Thiệu Hoa vô cùng căng thẳng và biểu lộ không ổn định. Thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, da cũng tái nhợt đi. Nhưng lại tha thiết khi thấy Lâm Phi.

– Lâm Phi, thật sự không dám tin cậu lại đồng ý đến, thật sự nhờ cậu giúp đỡ rồi.

Vương Thiệu Hoa khóe mắt đỏ hoe nghẹn ngào nói, đôi tay run rẩy muốn nắm chặt lấy bàn tay Lâm Phi.

Lâm Phi đi đến trước mặt hắn, mũi thở phập phồng, lông mày cau lại mỉm cười nói. Lại nhìn ánh mắt cổ quái của Vương Thiệu Hoa đưa tay tới lập tức nở nụ cười lạnh lùng nói:

– Ông cũng không dễ dàng gì.

– À!

Vtrơng Thiệu Hoa có chút khó hiểu, trong mắt lộ ra vẻ bất an chợt lóe lên.

– Anh Lâm, trên tay anh chính là thuốc dùng để trị liệu sao? Mẹ em có kết quả rồi đúng không?

Vương Tự Tình lại giả bộ nói chuyện gì liên quan đến cha và Lâm Phi, cô chỉ quan tâm đến an nguy của mẹ.

Lâm Phi nhẹ gật đầu liền quay vào trong phòng bệnh, lần này có Vương Thiệu Hoa ở đó, bệnh viện không một ai dám ngăn cản hắn.

Lâm Phi rất thành thục áp chế được bình truyền dịch bên trong, sau đó thoáng nhìn Cố Thải Anh hôn mê rồi liền đi ra ngoài.

– Chuyện này. . . Vậy là tốt rồi.

Vương Thiệu Hoa vẻ mặt kinh ngạc.

– Không cần nhìn nhiều.

Lâm Phi nhếch miệng cười nói:

– Dùng hay không không cần xem nhiều, trong lòng ông không phải rõ nhất hay sao?

– Tôi. . . Tôi không hiểu ý của cậu, tôi làm sao biết được.

Vương Thiệu Hoa vẻ mặt mờ ám.

Phương Nhã Nhu dường như có điều suy nghĩ, cô đoán rằng Lâm Phi hẳn là đã biết được điều gì bên ngoài. Bởi vì ánh mắt vừa rồi của Vương Thiệu Hoa có chút không bình thường.

– Hành động của ông rất cao minh nhưng đáng tiếc là không chuyên nghiệp.

Lâm Phi cười nhạo một tiếng liền quay người định rời khỏi bệnh viện.

Phương Nhã Nhu đơn giản an ủi Vương Tử Tình bảo cô bé có chuyện gì thì có thể trực tiếp liên lạc với cô, sau đó liền chạy đuổi theo Lâm Phi.

-Lâm Phi chờ em một chút.

Phương Nhã Nhu tiến sát theo dò hỏi.

– Có phải anh điều tra ra được gì rồi không? Chuyện này thật sự là do Vương Thiệu Hoa làm sao?

– Nhu Nhu, anh đột nhiên có chút đồng tình với tên ngụy quân tử kia.

Lâm Phi khoác vai Nhã Nhu thở dài.

Đôi mắt đẹp của Phương Nhã Nhu chuyển động, dường như nghĩ tới điều gì đó, đang muốn khẳng định thì điện thoại của Lâm Phi vang lên.

Lâm Phi nhận điện thoại, là Bạch Hân Nghiên gọi tới.

– Nghiên Nghiên có đầu mối rồi.

Bên đầu dây bên kia Bạch Hân Nghiên hưng phấn nói:

– Vâng, em sai người điều tra hành tung của Vương Thiệu Hoa hai ngày nay rồi, cũng không có khả nghi. Nhưng người vào dinh thự Vương gia có dưới năm tên nhưng không có tên nào giống với Jason cả. Có một gã tóc vàng tên là Charles – Blaimen, tư liệu rõ ràng là người Anh cũng không gặp Vương Thiệu Hoa nhưng lại trực tiếp chú ý tới chuyện làm ăn của hội trưởng. Khi tiến vào dinh thự Vương gia vừa hay hội trưởng trúng bệnh truyền nhiễm đang trong thời gian nằm viện.

– Bây giờ kẻ đó đang ở đâu?

Lâm Phi cười, biết rõ Vương Thiệu Hoa không thoát đi đâu được.

– Gã ở hoa viên khu phía đông khách sạn Cảng Loan, em điều tra được gã có đặt vé máy bay về Hải Nam. Theo như thời gian xuất phát ghi trên vé thì hiện giờ chắc gã đang trên đường.