Chương 656: Yên Lặng Ở Bên Anh

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Vừa thấy người đàn ông kia muốn tiến vào thần kinh của Lâm Đại Hữu liền trở nên căng thẳng!

Không biết gã lấy sức ở đâu, chẳng để tên Đại Hán kia muốn đánh thì ông đã đột nhiên dùng hai tay tóm lấy khuôn mặt của Đại Hán!

– A!

Ngón tay của Lâm Đại Hữu cào toạc lỗ mũi cùng con mắt của tên Đại Hán khiến cho y đau đớn kêu to lên một tiếng, kính râm cũng bị rơi xuống mặt đất, lộ ra một gương mặt hung ác.

– Tên khốn khiếp!

Một người đàn ông khác đang có ý định đi vào điều tra thấy tình cảnh này lập tức quay người đấm vào mặt của Lâm Đại Hữu!

Pằng!

Lâm Đại Hữu không phải là đối thủ của hai tên luyện võ này, lập tức bị đâm văng vào một cái bàn, thậm chí còn đè gãy một cái chân bàn.

Tên Đại Hán bị thương nhặt kính râm tự mình đeo lên, sau đó tiến lên đá vào đùi của Lâm Đại Hữu!

– A. . .

Lâm Đại Hữu cảm thấy xương cốt ở đầu gối dường như bị đá gãy, đau đến mức muốn ngất, hét ra thành tiếng, mồ hôi rơi như mưa.

– Cái gì. . . Vẫn còn dám phản kháng! Ông đá chết mày!

Hai tên Đại Hán thay phiên đá vào hông, vào sống lưng của Lâm Đại Hữu. Lúc mới đầu Lâm Đại Hữu còn có thể cố gắng cuộn mình ôm lấy đầu nhưng sau khi toàn thân chỗ nào cũng bị thương ông đã từ từ bắt đầu ý lịm dần, thân thể cũng từ từ thả lỏng ra.

Lâm Đại Hữu dần dần bắt đầu chảy máu, không ngừng co rút, miệng sùi bọt mép, hai mắt vô thần.

Khi tung một cước cuối cùng chạm vào Lâm Đại Hữu tên kia còn cố ý dùng mặt của Lâm Đại Hữu coi như giẻ lau giày, lau sạch bùn đất dưới lòng bàn chân y.

– Được rồi xương sườn y đã bị gãy sạch, xuất huyết nghiêm trọng ở bên trong. Đoán chừng lục phụ ngũ tạng cũng đã nát nhiều rồi, chỉ một lúc nữa thôi thì sẽ chết hẳn. Bên ngoài hình như có động, chúng ta mau chóng đi thôi. Nhị gia nói không thể để chuyện này đánh động đến bọn cảnh sát.

– Không đúng, lão ta hình như vẫn còn có một đứa con trai, sao lại không nhìn thấy thế?

– Đừng có để ý nhiều nữa, dù sao cũng giải quyết gọn gàng mục tiêu Lâm Đại Hữu rồi, vậy là đã có thể bảo cáo rồi. Con của lão chắc đã được gửi nuôi ở nhà người thân thích. Chúng ta mau đi thôi, cảnh sát đến thì rắc rối to!

Hai nam tử thương lượng xong vội vã bước qua cửa chạy xuống dưới lầu lái chiếc Jetta mau chóng biến mất ở trong cơn dông giữa đêm tối.

Có một bàn tay nho nhỏ thò ra khỏi lỗ hổng ở cái khóa kéo của tủ quần áo rồi từ từ đẩy ra. Một đứa bé cố gắng lắm mới từ bên trong tủ quần áo bước ra ngoài được.

Nó quá sợ hãi. Ngồi trong tủ nó có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của mọi người, cũng nghe được âm thanh ẩu đả nhưng nhớ lời cha nói “không được lên tiếng” vì vậy mà nó mới cố gắng không phát ra tiếng động.

Lúc này vừa mới ra ngoài xem xét nó thấy cha mình đang run rẩy nằm trên mặt đất miệng liên tục phun ra máu.

– Cha!

Đứa bé chạy đến phía trước của phụ thân, rốt cục không chịu được mà gào khóc.

Nó chưa từng nhìn thấy phụ thân lại yếu ớt như vậy bao giờ. Bình thường phụ thân hay cầm theo cái thìa đuổi theo để đánh và dạy một kẻ bướng bỉnh như nó thì bây giờ lại nằm trên đất thế này.

Tuy là vẫn còn nhỏ nhưng nó đã ý thức được dường như phụ thân muốn rời xa mình mãi mãi.

– Hu hu. . . Cha người làm sao thế? Cha đừng nôn ra máu nữa. Hu hu, phải làm sao đây?

Trên khuôn mặt của Lâm Đại Hữu bỗng nhiên hơi ửng đỏ. Trong lúc hồi quang phản chiếu này ông khẽ mỉm cười. Cũng không biết ông lấy sức lực từ đâu thò tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt gầy gò của con trai.

– Tiểu Phi. . . Hứa với cha, sau này lớn lên rồi hãy quên chuyện của buổi tối hôm nay đi, đừng cứ luôn nghĩ đến chuyện báo thù, đừng có báo thù.

– Cha đừng đi mà!

Lâm Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt biến mất chỉ còn lại mộ bia u ám và bức ảnh rất cũ.

Bầu trời đã hiện ra sắc trắng, một đêm đã lại qua rồi, tối qua hắn thiếp đi từ lúc nào mà không hay.

Điều này đối với tu vi hiện tại của Lâm Phi mà nói là chuyện không thể nào xảy ra. Bỗng nhiên hắn lại giống y hệt người thường, do quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Hơn nữa cũng chẳng hề đề phòng mà chìm vào một giấc ngủ rất sâu, tưởng như không tỉnh dậy được.

Cơn dông trong cả đêm đã chuyển thành mưa phùn, toàn thân Lâm Phi rớt đẫm, tóc ở trên đầu không ngừng nhỏ giọt.

Đột nhiên Lâm Phi ngửi thấy một mùi thơm của nữ nhân, hắn phát hiện đằng sau bỗng nhiên có một cô gái đang lặng lẽ đứng ở đó.

Hắn quỳ trên mặt đất quay đầu nhìn lại.

Thiên Diện cầm một cây dù đen đứng ở trong mưa nhìn hắn với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

– Tôi che dù nhưng anh vẫn bị dính ướt mất rồi.

Thiên Diện buồn bã nói.

Lâm Phi chớp mắt vài lần mệt mỏi cười đáp:

– Chuyện tối qua làm xong rồi ư?

– Ừ, cô ta đã đi rồi.

– Sao cô lại đến nơi này.

Lâm Phi chậm rãi thay đổi tư thế, đặt mông ngồi ở trên mặt đất ẩm ướt.

Thiên Diện đột nhiên đóng dù, giống hệt Lâm Phi không để ý chuyện mặt đấy lạnh lẽo ngồi xuống bên cạnh hắn.

– Hôm quan đại bá rất lo lắng cho anh, gọi điện thoại cho anh anh không bắt máy. Sau đó nhờ Dao Dao gọi cho Vương Tử Tinh. Cố hội trưởng nghe máy xong đã kể hết sự tình rồi.

Lâm Phi cười tự giễu:

– Vậy các người đều biết rồi? Ta không phải là con trai của cha đại bá, cũng không phải là đại bá ruột của ta.

– Ừ.

Thiên Diện gật gật đầu.

Lâm Phi thở dài.

– Tôi rất vô dụng đúng không. Còn làm cho mọi người lo lắng. Tất cả đều đang tìm tôi à?

– Tôi vừa gửi tin bảo bọn họ biết anh không xảy ra chuyện gì.

Lâm Phi rất tò mò nói:

– Sao cô lại tìm thấy được tôi? Điện thoại của tôi hình như không thể dùng chế độ định vị để truy tung tích.

Thiên Diện nở ra nụ cười.

– Tôi cảm thấy anh sẽ nghĩ đến cha mình, sẽ đến mộ của ông ấy. Bởi vì mỗi lần tôi nhớ đến cha của mình đều sẽ đi đến mộ của ông ấy. Quả nhiên anh ở đây.

– Có chuyện như vậy à.

Lâm Phi giật mình, cúi đầu cười cười.

– Cô trở về đi, những lời an ủi tôi thì có không cần phải nói đâu. Cứ để tôi một mình yên tĩnh một chút là được rồi.

– Tôi không có yếu ớt như vậy, còn có rất nhiều chuyện muốn làm nữa. Phải cứu Hứa Vi, muốn làm rõ mục đích của Huyết tộc, muốn tìm Hoa Lộng Ảnh, tôi sẽ không ngã gục ở nơi này đâu.

Nhưng Thiên Diện gần như không có ý định đứng dậy, cô nói nhẹ nhàng.

– Tôi không hề nói muốn an ủi anh. Nếu như anh cần an ủi vậy thì đã không phải Lâm Phi rồi. Hiện tại tôi chỉ muốn ngồi cạnh cùng anh yên tĩnh một chút.

Lâm Phi chớp mắt hai cái, cảm thấy hai mắt hơi nóng lên. Hắn thoải mái mà cười rồi, tự đáy lòng đáp:

– Cảm ơn cô đã bằng lòng ở cùng tôi.

– Đừng nói cảm ơn thế, thực sự muốn cảm ơn thì không cần nói cảm ơn.

Thiên Diện liếc nhìn hắn rồi không nói thêm tiếng nào nữa.

Sau khi Lâm Phi lầm bầm nghĩ thoáng qua ý tứ mà nữ nhân nói nhẹ gật đầu.

Hai người đang ngồi giống như hai pho tượng, yên lặng mà nhìn theo từng hạt mưa phùn.

Những hạt mưa rơi xuống khiến cho từng ngọn chồi xanh miết chui từ dưới đất lên.

Cùng vào lúc đó viên Minh Châu sáng chói của Thái Bình Dương – nơi nghỉ mát Hawai.

Ở trên một quần đảo không người, Tô Ánh Tuyết đeo giày chiến phản trọng lực hạ cánh xuống phía dưới.

Nơi này là tọa độ mà Kiều Phàm Ni đưa cho cô nhưng cô không phát hiện ra có điều gì khác thường, cũng chẳng giống một căn cứ bí mật gì.

– Hey hey. . . Tiểu nha đầu, cô quả nhiên là người trong tình trọng nghĩa. Đột nhiên một bóng đen xuất hiện sau những chiếc cây giữa rừng nhiệt đới, rõ ràng là pháp sư Hắc Ma Sắc Thải Đặc của Huyết tộc.

Cùng xuất hiện còn có Kiều Phàm Ni đã thông báo từ trước và mấy tên cao thủ bốn đời của Huyết tộc.

Tô Ánh Tuyết đáp với sự lạnh lùng và kiêu ngạo:

– Người mà tôi muốn gặp là Mộ Tử Mặc, để y nói cho tôi biết làm sao cứu sống mẹ của tôi! Y ở đâu? Các ngươi không nói nơi đây chính là căn cứ của mình chứ?

– Gặp cha của đại nhân đương nhiên không có vấn đề gì rồi. Chỉ có điều trước đó tốt nhất cô nên để tất cả những đồ vật nhỏ trên người ở chỗ này.

Kiều Phàm Ni bước lên phía trước liếc nhìn chiếc trâm hình hoa hồng màu xanh bên ngực trái của Tô Ánh Tuyết.

Tô Ánh Tuyết cố gắng giữ tỉnh táo mà nói:

– Các người có ý gì?

– Tô tiểu thư đừng ra vẻ nữa, chúng tôi biết rõ diễn xuất của cô vô cùng tuyệt vời nhưng cô không lừa được chúng tôi đâu. Tháo cái máy phát tín hiệu kia ra rồi chúng tôi lại lên đường.

Kiều Phàm Ni nở nụ cười đáp.

– Các người. . . Các người nghe trộm?

Rốt cục Tô Ánh Tuyết đã ý thức được tính nghiêm trọng của tình thế!

– Ha ha. . .

Sắt Thải Đặc đáp:

– Đã biết rồi thì hãy ngoan ngoãn. Cô bé, bây giờ cô muốn đi cũng không kịp nữa rồi. Nếu như không muốn bọn tôi gỡ giúp vậy thì cô hãy mau chóng vứt nó đi đi!

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết có phần bất đắc dĩ tháo cái trâm hoa hồng vứt ở trên mặt đất, cắn răng mà nói:

– Được rồi, tốt nhất các người đừng có lừa tôi. Nếu không thì dù có chết tôi cũng sẽ không phối hợp với các người! Mặc kệ các người muốn tôi làm cái gì.

Kiều Phàm Ni và Sắt Thái Đặc bật cười, dường như cảm thấy lời mà Tô Ánh Tuyết nói rất thú vị.

– Đến nơi rồi sẽ biết, Tô tiểu thư xin mời.

Kiều Phàm Ni liền giơ tay chỉ về phía Châu Mỹ.