Chương 508: Một Đêm Khó Quên

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Long Minh có chút bất đắc dĩ, đường đường là trưởng tôn Long gia vậy mà không được chào đón, chẳng qua hắn là người thực sự yêu thích rượu có để uống là tốt rồi, cười khổ một chút, sau khi đem rượu hồng trong cốc uống cạn, đầu lưỡi chuyển động bắt đầu nhấm nháp.

Sau một hồi lâu, lông mày Long Minh bắt đầu nhăn lại, cho đến khi nuốt rượu vào vẫn là không làm gì cả, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại dường như cảm thấy không đúng.

Mấy người Phương gia đều nhìn vào biểu hiện của hắn thì có chút buồn cười, Phương Thư Hải càng vô cùng đắc ý, vuốt vuốt hai nắm râu bạc của ông ta.

– Bác Long Minh, bác đã đứng năm phút rồi vẫn chưa nghĩ ra là loại rượu gì sao, trên đời này có lẽ không có loại rượu nào mà bác chưa từng thưởng thức qua chứ?

Lục Vũ Phi cũng là người trong quân ngũ rất thân với Long Minh, bắt đầu trêu đùa.

– Nha đầu ngươi còn cười nhạo ta, cháu không tin tự mình cũng nếm thử đi, rượu này thực sự cổ quái.

Long Minh âm thầm lắc đầu, lần này thực sự mất mặt quá đi mất.

– Cháu cũng chẳng phải là chuyên gia của phẩm tửu hơn nữa vẻ ngoài của rượu này giống như thực sự quý hiếm, cháu cũng không dám uống.

Lục Vũ Phỉ nhịn cười nói.

Long Minh do dự một lát, nói:

– Rượu này đúng là rượu quý, mùi vị hài hòa mượt mà, dư vị sâu xa. . . Tôi cảm thấy đây hình như là da Barolo, trần nhưỡng ba mươi năm của đặc sản khu Eamon Italy. . . Nhưng tôi từng nếm qua Barolo, rượu này lại có chút không giống, thực sự nói không chính xác rốt cuộc là gì.

Lâm Phi lúc này cầm ly rượu qua, nếm thử một ngụm, gật đầu nói:

– Cậu đoán không sai, đây chính là Barolo, rượu đỏ chi vương của đặc sản khu da Eamon.

– Nhưng mùi vị này không giống, cảm thấy không phải là Barolo bình thường.

Long Minh buồn bực nói.

– Ha ha các cậu nói không sai, đây chính là Barolo, đây cũng không phải là rất khó đoán nhưng mấu chốt là các cậu biết vì sao nó lại không giống bình thường không?

Phương Thư Hải cười hỏi.

Lâm Phi thực sự cảm thấy lão già này cũng không phải vừa, hắn đúng là chỉ biết đây là rượu gì mà chưa từng được uống qua.

Hắn lại nhấp miệng, từ tốn nói:

– Năm bảy mươi tư, một nhà máy rượu vang của khu đặc sản da Eamon thu mua thùng cây sồi, dùng để chứa rượu nho chế biến từ nho đen của Áo nhưng vì khi đó thùng cây sồi mua của nước Pháp bị thiếu mất một thùng cho nên khi ấy phải nghĩ cách bổ sung một thùng.

– Tuy một nhà cung ứng bên phía Mỹ có thể cung cấp thùng cây sồi lâu năm hơn nữa giá tiền chỉ cần một phần ba thùng cây sồi của Pháp nhưng người Ý căn bản không thích chất lượng thùng cây sồi của nước Mỹ.

– Cuối cùng bọn họ đã tìm được một chiếc thùng đặc biệt từ Tây Ban Nha, chiếc thùng đó không phải là làm từ cây sồi mà là lật mộc, cũng chính là thùng rượu được làm từ gỗ của cây hạt dẻ.

– Barolo cho tới nay cũng đều có thể sử dụng thùng cây hạt dẻ quý để đựng nhưng trên thế giới, một thùng Barolo duy nhất sử dụng thùng lật mộc để đựng chỉ ở năm bảy mươi tư mới có.

Lâm Phi cười nói:

– Rượu này đối với người yêu thích rượu mà nói có thể xem là một bảo vật vô giá, dùng để tiếp đãi tôi điều này có vẻ trọng tình rồi.

Phương Thư Hải ha ha cười lớn một cách thoải mái:

– Không ngờ chuyện cũ ít được để ý đến như vậy mà cậu cũng biết, quả nhiên là kiến thức sâu rộng. Nhưng rượu này dùng để tiếp đãi cậu thì không hề trọng tình chút nào.

– Rượu ngon hơn nữa cũng phải có người hiểu nó mới có giá trị, càng phải có người xứng đáng với nó uống mới có thể tương xứng với giá trị của nó, chai rượu ngon này tặng cậu là quá thích hợp rồi.

Lời này vừa nói ra, mọi người mới ngầm hiểu ra, hóa ra Phương Thư Hải này còn có thủ đoạn này.

Điều này nhìn như thông thường mà tặng cho Lâm Phi một chai rượu đỏ quý có giá trị nhưng “tuy ông chi ý bất tại tu” (ý của người tặng rượu không phải nằm trong rượu), Phương Thư Hải là muốn biểu hiện sự coi trọng đối với Lâm Phi, vì hắn Phương gia tiêu tốn bao nhiêu tiền cũng là chuyện đương nhiên.

Long Minh và Lục Vũ Phỉ trong lòng đều thầm nghĩ, quả nhiên là lão hồ ly còn biết cả chiêu nịnh nọt cao tay này.

Dù sao Lâm Phi là vãn bối, là bậc cháu Phương Thư Hải cũng không thể quá không cần thể diện mà tôn sùng hắn.

Dùng bình rượu này thực chất bên trong chính là khiến cho việc nịnh hót này dường như trở nên tao nhã.

Lâm Phi tất nhiên cũng không biết các ẩn ý trong đó chẳng qua hắn cũng lười so đo, ở trong mắt hắn những người này chính là người nhà của Phương Nhã Nhu nên thế nào thì chính là thế đó.

Lúc này Lâm Phi bỗng nhiên cảm giác được một khí tức đặc biệt đang lại gần, không khỏi nhìn ra ngoài phòng.

Không bao lâu, một tiếng cười như chuông bạc truyền tới:

– Khà khà. . . thật xin lỗi, có hơi kẹt xe nên tới muộn, cũng may hình như chưa coi là quá trễ.

Tạ Doanh Doanh đầu để tóc xoăn, tư thái ngút trời, bước đi yểu điệu thướt tha, lắc lư chiếu eo nhỏ nhắn, cô mặc bộ váy áo màu đen giống như nữ đặc công trong phim đem với áo da bó sát trên người trở thành lễ phục dạ hội vậy, dù thời tiết tương đối lạnh nhưng một cặp đùi đẹp trắng bóng như ẩn như hiện mà bước tới.

Tạ Doanh Doanh hướng sang Lâm Phi liếc mắt đưa tình, dường như cô gái mà ngày đó bị dọa đến phát khóc căn bản không phải là cô, trước sau như một tự tin xinh đẹp.

Lâm Phi cảm thấy đau đầu, cô gái này là nhằm đúng vào mình trước mặt mọi người, đặc biệt là trước mặt Phương Nhã Nhu khiến hắn chẳng biết phải làm gì với cô ta.

– Sao cô cũng tới?

Phương Nhã Nhu lập tức biểu hiện không quá hoan nghênh.

Phản ứng này dưới con mắt Lâm Phi có chút đáng yêu, dường như thiên tính của Phương Nhã Nhu và Tạ Doanh Doanh vừa hay tương khắc với nhau.

Tạ Doanh Doanh tỏ ra dịu dàng đi về phía trước mặc kệ sự trốn tránh của Phương Nhã Nhu, từ phía sau xoay người ôm lấy Phương Nhã Nhu còn kề sát mặt Phương Nhã Nhu, bộ ngực đầy đặn ép vào sau lưng của Phương Nhã Nhu.

– Nhu Nhu, cô không vui khi nhìn thấy tôi sao? Nhưng tôi vẫn luôn rất nhớ cô, cô như vậy tôi rất đau lòng đấy.

Tạ Doanh Doanh nói một cách đáng thương.

Phương Nhã Nhu nghiêng người trợn mắt, căn bản không muốn trả lời cô ta.

– Ha ha, Doanh Doanh sao đột nhiên lại qua đây, là đến tìm Nhã Nhu hay là ông nội cô bảo cổ đến làm việc?

Phương Thư Hải hỏi.

Tạ Doanh Doanh đứng dậy, lại bỗng chốc tỏ ra cung kính, rút ra một tờ thiếp mời in chữ vàng lớn:

– Ông Phương, cháu là đến đưa thiệp mời cho Lâm Phi, cuộc nói chuyện ngày mai là đến Tạ gia chúng cháu, để tỏ lòng tôn trọng ông nội cháu bảo cháu mang thiệp mời tới.

Đối với Đại gia tộc mà nói một số lễ tiết cổ pháp là không thể thiếu được, thiếp thăm viếng, thiếp mời, đây đều là những thói quen cơ bản, trừ phi đối phương không đủ quan trọng nếu không không thể thiếu được nghi thức này.

Nói xong Tạ Doanh Doanh nhanh chân bước đến bên cạnh Lâm Phi, khom người xuống, nhìn nhu tình mà đưa tay qua đồng thời bộ ngực phập phồng của mình cũng chống trên cánh tay của Lâm Phi.

Lâm Phi tuy rất muốn đem tay của mình trực tiếp đẩy sang, áp lên vòng trên đầy đặn của nữ nhân để xem nó co giãn như thế nào nhưng ở trước mặt của Phương Nhã Nhu vẫn cố gắng hết sức tránh.

Nhưng Tạ Doanh Doanh cúi đầu, trong mắt lộ ra tiếng cười lạnh giảo hoạt và tính chất trả thù, sử dụng một chút giọng mũi nói rất mập mờ:

– Lâm tiên sinh, sau khi rời khỏi Lâm An, em đêm nào cũng nhớ tới buổi tối đó. . .

Sau khi nói xong câu không đầu không cuối này Tạ Doanh Doanh đứng dậy oán giận liếc Lâm Phi một cái rồi lập tức nói lời tạm biệt rời khỏi.

Người có mặt đều không phải là kẻ điếc, lời của Tạ Doanh Doanh khó mà hiểu trong sáng được.

Lâm Phi lập tức nhìn thấy sắc mặt cổ quái của Phương Thư Hải, Phương Thư Hải và Lưu Oánh Oánh sắc mặt đặc biệt khó coi, Lưu Oánh Oánh giống như con cọp cải muốn nhào lên ăn thịt hắn.

Lục Vũ Phỉ thì khinh bỉ lạnh nhạt đứng nhìn ngược lại Long Minh sau khi có chút ngạc nhiên thì biểu lộ ra vẻ hiểu chuyện.

Khiến cho Lâm Phi đau lòng nhất chính là Phương Nhã Nhu, cô đang bàng hoàng sững sờ mà đứng đó cúi đầu chơi với ngón tay, giống như cô bé bị cướp mất đồ chơi yêu thích cũng không dám lên tiếng.

Lâm Phi quả thực khóc không ra nước mắt, cái cô họ Tạ này sau này đừng để ta đụng phải một mình, bằng không không cần biết cô là đại tiểu thư của Tạ gia hay là thủy lôi linh thể, mình tuyệt đối khiến cô ta phải trả giá!

Có thể tưởng tượng Tạ Doanh Doanh sau khi ra khỏi Phương gia, nghĩ tới sự bối rối trong đại sảnh đã cười đắc ý cỡ nào.

– Mọi người đừng suy nghĩ lung tung, là cô ta cố ý nói như vậy, nếu tôi thực sự có gì với cô ta linh thể Tiên Thiên Thủy Lội của cô ta đã không giữ được, Tạ gia có thể kiểm chế được sao?

Lâm Phi đành phải cố gắng giải thích một câu.

– Ha ha, Lâm tiên sinh anh không cần quá lo lắng, ta tin đứa nhỏ Nhã Nhu thấu tình đạt lý nhất định sẽ hiểu cậu.

Long Minh nói một câu giảng hòa.

Những lời này không nói thì thôi, vừa nói ra sự ủy khuất trong mắt của Phương Nhã Nhu càng nồng đậm, Lưu Oánh Oánh bên cạnh không nhịn được nói:

– Long Minh, ý của ông là con gái tôi tính tình hào phóng cho nên chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn?

Long Minh lập tức im bặt, cúi đầu uống rượu giải sầu, sớm biết như vậy đã không chạm vào vũng nước đục.

– Nhưng Lâm Phi nói đúng, con nhỏ Doanh Doanh này thích chọc phá, nó chính là hạt giống trọng điểm cổ võ mà Tạ gia bồi dưỡng, sẽ không thực sự làm chuyện ô uế. Nhã Nhu à, cháu cũng đừng làm bộ dạng không vui nữa, để người ta chê cười.

Phương Thư Hải khuyên nhủ.

Phương Nhã Nhu ngẩng đầu, miễn cưỡng cười:

– Vâng, cháu biết, ông nội, cháu chỉ là không thích Tạ Doanh Doanh lắm, không có ý gì khác.