Chương 707: Nhớ Tới Một Chuyện

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Sau vài ngày chờ đợi ở London, nghiên cứu của Lâm Phi tạm thời không thu được thêm tiến triển nào, Lâm Phi phát hiện, tuy mình có thể điều phối ra thuốc tuần hoàn và hấp thu chân khí nhưng rất khó có tính đột phá.

Nói trắng ra, thuốc hắn nghiên cứu ra, không đạt được hiệu quả như mong muốn.

Hạng mục nghiên cứu này, có ý nghĩa quan trọng, vì Lâm Phi biết rõ sự tồn tại của Mộ Tử Mặc và Hoa Lộng Anh. Sau này khi không thể thuận buồm xuôi gió, hắn cần cố gắng để có thể nâng cao năng lực bảo vệ bản thân, mà sử dụng phương pháp khoa học là một con đường tắt để tu luyện nhanh hơn, hắn rất coi trọng.

Ngay lúc hắn đang rất đau đầu phiền não, suy nghĩ làm thế nào lúc tiến hành bước nghiên cứu tiếp theo, lại nhận được điện thoại của Lâm Dao.

Em gái minh tinh này đã nổi tiếng, sắp có buổi hòa nhạc lưu diễn khắp cả nước, trạm đầu tiên là khu kinh tế phát triển Hương Giang.

Lâm Dao đương nhiên hy vọng vào lúc thời khắc quan trọng như vậy, có thể được người nhà ủng hộ, cho nên hy vọng Lâm Phi đến buổi hòa nhạc của cô.

Lâm Phi vui mừng cho em gái, vừa hay sắp đến ngày lễ quốc tế lao động, Thiên Diện định trở về Lâm An, Lâm Phi cũng không cần ở lại nữa, cùng đường trở về với cô.

Shiva lại muốn sống tiếp, đưa ra một thỉnh cầu khiến Lâm Phi cảm thấy ngoài ý muốn lại có thể hiểu được: Cô muốn trở lại cô nhi viện, tiếp tục chăm sóc những đứa bé kia.

Chẳng qua lần này, cô mang theo sự sám hối và chuộc tội, thực sự hy vọng làm một tình nguyện viên cô nhi viện tốt.

Lâm Phi dễ dàng đồng ý, trên thực tế, cô nhi viện kia từ lâu đã quay về tay Bạch Hân Nghiên, để Hạ Lâm Mỹ tạm thời quản lý nhưng khả năng của Hạ Lâm Mỹ không bằng Shiva, loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, kết quả mấy ngày nay vẫn còn phải tìm Hứa Vi đến giúp đỡ.

Hứa Vĩ tuy có thể bớt chút thời gian đến nhưng dù sao cô cũng còn phải luyện đạo, hơn nữa cũng nhận được lời mời của Tô Ánh Tuyết, về đến chi nhánh công ty quốc tế Khuynh Thành, có chút hơi khó.

Một khi Shiva trở về, có thể cùng Hạ Lâm Mỹ chăm sóc tốt những đứa trẻ kia.

Sau khi trở lại Lâm An, vẫn còn cách buổi hòa nhạc của Lâm Dao mấy ngày, Lâm Phi cũng không vội đưa cả nhà Lâm Đại Nguyên đến Hương Giang.

Hắn còn muốn suy nghĩ vài ngày, có cách nào khác nghiên cứu chế tạo thuốc tu luyện.

Tháng năm ở Lâm An thỉnh thoảng có vài ngày nóng bức, sáng sớm nắng sớm chiếu vào phòng ngủ, mang theo nhiệt độ cao.

Tại sơn trang Thiên Lan, trên giường lớn trong phòng ngủ của Lâm Phi, Tạ Doanh Doanh thấy hơi nóng lật chăn mền trên người ra, trở mình xoay người, sờ sang bên cạnh, phát hiện người đàn ông không còn bên cạnh.

Tối qua họ song tu đến hơn nửa đêm, rồi mệt mỏi thiếp đi, theo lý mà nói cũng chưa quá mấy giờ.

Cô chậm rãi ngồi dậy, thấy hết được thân hình xinh đẹp không mặc chút quần áo gì, dụi đôi mắt nhập nhèm sau khi ngủ, Tạ Doanh Doanh nhìn về phía bán sách.

Lâm Phi mình trần đến thắt lưng, ngồi trước máy tính xách tay, đọc nhanh một vài cổ văn phức tạp.

Tạ Doanh Doanh cũng biết hắn gần đây bận cái gì, nhẹ nhàng nói:

– Tiểu Phi Phi, anh vẫn đang tra tư liệu sao?

Lâm Phi ngừng lại, quay đầu bất đắc dĩ nói:

– Muốn tra một chút xem có khả năng ghi lại trong sách của cổ nhân không, chẳng qua thấy đa số đều là người ngu ngốc, quả nhiên, muốn dựa vào nghiên cứu sinh vật để điều phối ra thuốc trợ giúp tu luyện là một chuyện rất phức tạp.

– Đây là chuyện tất nhiên, dù sao đây là nghịch lại ý trời, cho dù là luyện đan cũng là làm trái ý trời, thường thường sẽ vì cái trước mặt, tâm ma bộc phát. Thấy Luyện Đan cũng không có cách nào có đột phá quá cao từ việc tu luyện.

Tạ Doanh Doanh cười nhẹ nhàng nói.

Lâm Phi nhướng mày, bỗng nhiên mắt lấp lánh nói:

– Doanh Doanh, Tứ đại gia tộc của em không phải có Bổn Tông ngoài tinh cầu sao? Vậy thì theo lý mà nói, Bổn Tông của em cần phải có cách luyện đan chế dược chứ? Trong gia tộc của em, có tài liệu liên quan để tra không?

Tạ Doanh Doanh ở vừa chậm rãi mặc quần áo vào, vừa lo lắng nói:

– Nào có đơn giản như vậy, cách luyện đan tất nhiên là có nhưng chuyện đó khá hiếm, mỗi một loại luyện chế đan dược đều phải trải qua vô số lần chứng nhận cho phép rèn luyện mới lấy được cách để làm. Tứ đại gia tộc em chỉ là một nhánh không được coi trọng, Bổn Tông sao có thể để cách luyện đan cho gia tộc em giữ được? Hơn nữa theo như em biết, Tứ đại gia tộc cũng không có bao nhiêu gia tộc thu được thành tựu luyện đan, dù nhiều cao thủ, dựa vào ngộ tính cùng cơ duyên, chứ không phải nhờ vào đan dược giúp đỡ.

Lâm Phi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, đang muốn nói gì nữa, đột nhiên nhớ tới một chuyện!

Bổn Tông. . . Bổn Tông ngoài tinh cầu?

– Đúng rồi! Sao mình lại quên được nhỉ?

Lâm Phi vô trán một cái như một cơn gió vọt ra khỏi phòng, dọa cho Tạ Doanh Doanh kêu to một tiếng, đây là phát bệnh thần kinh gì?

Cô gái cũng hiếu kỳ, nhanh chóng mặc xong quần áo chạy ra ngoài, đi vào phòng thí nghiệm trên tầng ba.

Lâm Phi không biết lấy từ đầu được một chiếc nhẫn màu đồng sẫm phong cách cổ xưa, đang cầm trên tay quan sát.

– Đây là cái gì? Một chiếc nhẫn?

Tạ Doanh doanh lại gần hỏi.

Lâm Phi gật đầu, nở một nụ cười đầy thâm ý với cô:

– Chiếc nhẫn này, em nên tìm hiểu một chút mới được. . .

Tạ Doanh Doanh cảm thấy nghi ngờ, không hiểu Lâm Phi có ý gì.

Người đàn ông lúc đầu làm thế nào quét sạch Hành Kiền Vũ của Phạm Hoa Quan, hắn cầm

chiếc nhẫn trên tay, nói hết một lần.

Lúm đồng tiền của Tạ Doanh Doanh ửng đỏ, nhẹ nhàng nói:

– Thật nhỏ mọn, người ta đã là người phụ nữ của anh rồi, còn nhắc lại chuyện trước kia làm gì. . . Anh vẫn nên tranh thủ thời gian nghiên cứu một chút đi, chiếc nhẫn kia có bí mật gì.

Dù sao cũng là đệ tử Tông môn từ ngoài hành tinh tới, dù chỉ là đệ tử của Phạn Hoa Quan, chẳng qua có thể phái đến địa cầu hành động, cũng sẽ có chút bối cảnh.

Lâm Phi đương nhiên biết chuyện này phải nghiên cứu, lúc trước hắn dùng thần thức điều tra qua chiếc nhẫn này, tuy bị một loại cấm chế bên trong ngăn cản bên ngoài, hắn đoán chừng chính là cần dùng nguyên khí mới có thể phá vỡ được cấm chế kia, có thể thu được tin tức trong chiếc nhẫn.

Nhưng lúc đó hắn không thể sử dụng nguyên khí, thậm chí cho tới bây giờ cũng không thể, cho nên vẫn luôn chậm trễ việc này, sau khi giấu chiếc nhẫn trong nhà, suýt chút nữa quên mất.

Nhưng hôm nay không giống thế!

Lâm Phi tuy không thể sử dụng nguyên khí của mình nhưng hắn có thể dùng của người khác! Ví dụ như, hấp thụ một ít “vương khí” từ chỗ Vương Xán!

Trong cơ thể hắn còn một phần vương khi chưa chuyển hóa hấp thu hết, bản thân dứt khoát dùng vương khí ngũ sắc kia, thư phá vỡ cấm chế trong chiếc nhẫn xem!

Lâm Phi tập trung tĩnh khí, tập trung tinh thần, bắt đầu đẩy vương khí ngũ sắc trong cơ thể, tiến vào trong chiếc nhẫn màu đồng cổ này.

Tạ Doanh Doanh ở bên cạnh cũng không dám quấy rầy hắn, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của Lâm Phi, đôi mắt sáng chớp chớp, chờ đợi.

Sau khi vương khí ngũ sắc tiến vào trong chiếc nhẫn kia, một ít cấm chế lại lần nữa xuất hiện như là bức tường vô hình, ngăn cản Lâm Phi tiến vào.

Lâm Phi bắt đầu không ngừng tăng cường lực tấn công của Vương khí, giống như một máy khoan dò, không ngừng mà đào bới, đem bức tường miễn cưỡng gắng gợng chống cự, chậm rãi chui vào từng cái khe.

Đã qua mười mấy phút, vương khí Lâm Phi có thể sử dụng không còn nhiều nhưng bức tường cấm chế kia cũng ầm ầm sụp đổ!

Ầm!

Lâm Phi cảm thấy tinh thần của mình bị chấn động, giống như Nguyễn Thần xâm nhập vào một không gian rộng rãi hoàn toàn xa lạ.

Dường như trong đầu hắn mở ra Thiên Nhãn, chiếu rọi vào tất cả bên trong chiếc nhẫn.

Không gian nơi này còn rộng lớn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng, vậy mà có vẻ mấy trăm mét vuông, như là một không gian mức độ khác nhau.

Mà ở trong đó, trưng bày rất nhiều kỳ hoa dị thảo, một vài thứ không giống với quần áo trên địa cầu, còn có mấy khối ngọc thạch sáng long lanh.

Điều khiến Lâm Phi ngạc nhiên nhất là, trong này có một đồ vật, làm cho hắn sinh ra rung động linh hồn, thậm chí huyết mạch kim sắc thần bí trong cơ thể, cũng có chút kích động, cảm giác nóng bỏng sôi trào thiêu đốt.

Đây là một cái gậy màu đen, ước chừng lớn bằng ba ngón tay, khoảng ba mươi centimet, toàn thân màu đen, một đầu giống như có một cái lỗ khảm, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là nòng súng lớn gì đó.

Lâm Phi vô cùng hiếu kỳ xem đây là đồ vật gì, trước mặc kệ những cái khác, muốn cầm cây gậy đen này lên xem.

Cùng lúc hắn nghĩ như vậy, trên tay, không biết sao lại có thêm một cây gậy ngắn màu đen, đã cầm chắc lấy.

Cảnh tượng này cũng khiến Tạ Doanh Doanh ở bên cạnh run lên, cô gái nháy mắt mấy cái, có vài phần vui mừng nói:

– Quả nhiên! Em biết ngay mà, đây chắc là chiếc nhẫn không gian chứa đồ hiếm có! Thật kỳ lạ. . . Em nghe nói chất liệu chế tạo chiếc nhẫn này rất ít, cho nên một vài nhân vật lớn của Tông Môn mới có. . . Tiểu Phi Phi, không phải anh nói Hành Kiến Vũ kia mới là cảnh giới Tiên Thiên sao? Sao y lại có chiếc nhẫn chứa đồ này!