Chương 534: Đêm Nay Đừng Đi

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Xem ra đối với Lâm Phi của ngày hôm nay, ở cùng nhau hay chia tay đều là một sự lựa chọn bình thường. Hai người thoải mái như thế nào, tới ra sao, nếu đối với nhau không được tự nhiên thì chia tay chính là sự lựa chọn chính xác, chắc chắn chỉ có thể đơn giản như vậy thôi.

Có lẽ mọi người sẽ nghĩ hắn bị điên, ngông cuồng, ngạo mạn nhưng đó là tính cách và kinh nghiệm của hắn. Cho dù người khác có chấp nhận được hay không thì cũng không ai có thể xen vào chuyện này!

Tuy Lâm Phi không quan tâm nhưng Bạch Hân Nghiên không bỏ qua được chuyện này. Thế là cuối cùng cô vẫn lựa chọn để Lâm Phi đi vào còn mình thì dừng xe ở bên ngoài đợi hắn.

Lúc Lâm Phi đi vào khu nhà cao cấp của Tô Ánh Tuyết hắn nhìn thấy một cảnh tượng rất đặc biệt.

Một cô gái mặc một bộ quần áo trắng bồng bềnh, linh khí đặc biệt đứng trên nóc nhà, đón ánh trăng sáng chiếu xuống thân thể, tựa như một tiên nữ lạc xuống cõi trần.

Người đó chính là Tô Ánh Tuyết.

Thím Giang nói gần đây ngoài làm việc cô ấy còn luyện công nhưng Lâm Phi chưa từng thấy rốt cuộc cô ấy luyện tập như thế nào. Lần này mới thấy hắn không khỏi thấy thất thần.

Tô Ánh Tuyết thu lại hai tay, ưu nhã đứng trên nóc nhà. Nhưng đầu ngón tay của cô không ngừng phóng ra những luồng chân khí màu trắng. Luồng chân khí này như thực, dừng lại rất lâu trong không trung, cơ bản không phải bộ dạng chân khí nên có.

Cao thủ tiên thiên bình thường khống chế hình thức của chân khí vốn đã rất khó, cao thủ có thể ngưng tụ chân khí thành đạo thành kiếm lại càng khó.

Nhưng Tô Ánh Tuyết không chỉ làm cho những luồng chân khí này ngưng tụ trên không mà còn làm nó trở thành “bút vẽ” của mình để tùy ý vẽ tranh trên không trung.

Một đường chân khí màu trắng óng ánh như băng bay lượn trên không trung, dời khỏi ngón tay của Tô Ánh Tuyết. Luồng chân khí màu trắng hội tụ thành một vật thể từng cụm từng cụm. . .

Tuy người bên cạnh không nhận ra đó là gì nhưng Lâm Phi lại có thể nhận ra ngay lập tức.

Những vật hình tròn này chẳng phải là kẹo đường Tô Ánh Tuyết thích ăn hay sao?

Cô gái này đã dùng chân khí tạo thành bút vẽ, đã thế còn dùng để vẽ kẹo đường trên không.

Nếu để các tiền bối trong giới võ thuật biết có người luyện công thế này chắc chắn sẽ hộc máu mà chết mất!

Nhưng sau khi thấy chuyện dở khóc dở cười này, Lâm Phi lại vô cùng tò mò. Xét trên lý thuyết Tô Ánh Tuyết luyện Đại Diễn Thiên Tinh Chú, Bạch Hân Nghiên thông qua tâm pháp quy sát hắc ma cũng được coi như tiến bộ rất nhanh. Nhưng tốc độ tiến bộ của Tô Ánh Tuyết phải nói là phi thường.

Ngay cả Lâm Phi năm đó cũng không tiến bộ nhanh như vậy, vọt thẳng lên cảnh giới Tiên Thiên, còn có khả năng khống chế chân khí cao như vậy!

Đây cũng không phải những gì Lâm Phi dạy cô, rõ ràng mọi thứ đều do cô tự mình tu luyện. Không thể không nói bẩm sinh Tô Ánh Tuyết đã là một kỳ tài võ học.

– Khụ khụ.

Lâm Phi đi đến trước cửa nhà liền ho khan hai tiếng, lúc này Tô Ánh Tuyết mới chú ý đến.

Cô cúi đầu. Lúc thấy Lâm Phi đột ngột xuất hiện trên bãi cỏ, cô lại ngẩng đầu nhìn kẹo đường lơ lửng trên không trung, khuôn mặt bỗng hồng hồng. Chân khí vung lên xua tan những viên kẹo đường trên bầu trời.

– Ánh Tuyết, công pháp em luyện quả là đặc biệt đấy.

Lâm Phi cười đùa.

Tô Ánh Tuyết trịnh trọng, ra vẻ như không có chuyện gì, ngẩng đầu cao ngạo, đôi mắt khinh thường nhìn Lâm Phi. Thật ra, lúc này cô cũng không dám đối mặt với Lâm Phi, quá mất mặt.

– Sao đột nhiên anh lại lén lút đứng ở đó thế hả?

Lâm Phi nhíu mày:

– Cái gì mà lén lút. Tuy tu vi của em tiến bộ rất nhanh nhưng ít nhất vẫn chưa bằng anh, không phát hiện ra anh là chuyện rất bình thường.

Tô Ánh Tuyết tò mò cúi đầu nhìn Lâm Phi trong chốc lát, khẽ “ồ” lên một tiếng rồi nói:

– Dạo này anh đã thay đổi rồi.

– Đẹp trai hơn sao?

Lâm Phi nhếch miệng cười.

– Không phải.

Tô Ánh Tuyết không có hứng thú để nói đùa, cô chân thành nói:

– Thay đổi. . . thành một người có nhiều tâm sự hơn.

Lâm Phi biết, ý của cô muốn nói càng ngày hắn càng khó đoán, huyền ảo mà kỳ bí. Đó là chuyện tất nhiên, dù gì cảnh giới hắn đạt được đã chuyển từ địa cầu sang cả vũ trụ.

Điều này không chỉ là vấn đề về mặt ý thức mà là một sức mạnh tinh thần giao lưu bên ngoài địa cầu, chắc chắn phải có sự biến hóa ảo diệu.

Tuy nhiên Lâm Phi không có tâm trạng nói mấy chuyện tu luyện này với cô. Hắn trịnh trọng nói:

– Anh đến nói với em một chuyện, anh nghĩ sớm muộn gì em cũng phải biết chuyện này.

Tô Ánh Tuyết khẽ nhíu lông mày, trong ánh mắt có chút bất an. Cô rất ít khi thấy Lâm Phi nói chuyện với cô nghiêm trọng như vậy, cô đã lờ mờ đoán ra đó là một manh mối không tốt đẹp gì cho lắm.

– Chuyện gì. . .

– Ám Ảnh Chi Vương rất có thể chính là cha của em. . . trước mắt, người đó chính là thủ lĩnh Luyện Ngục.

Lâm Phi nói thẳng ra, không chút do dự.

Vào thời khắc ấy đôi mắt sáng ngời của Tô Ánh Tuyết trợn trừng lên, hai tay nắm chặt, khớp xương lộ ra trắng bệch che giấu sự run rẩy.

Một lúc lâu sau mắt Tô Ánh Tuyết đỏ lên, đôi mắt lóng lánh nước mà nói:

– Tại sao. . .

Lâm Phi thuật lại đơn giản những chuyện đã xảy ra hôm nay nhưng hắn chưa nói ra những tình tiết quan trọng. Hắn nghĩ chuyện này cần có phải chuẩn bị tâm lý để đón nhận.

Sau khi nghe xong, Tô Ánh Tuyết bay xuống mặt đất, dừng trước mặt Lâm Phi:

– Nói như vậy, nếu cha em thực sự là người đó. . . vậy. . . ông ấy sẽ trở thành kẻ thù của tất cả mọi người?

– Điều này phải xem mục đích của ông ta là gì. Ít nhất anh không hiểu, có chuyện gì đáng để Ám Ảnh Chi Vương phải hao tâm tốn sức như vậy.

Lâm Phi cười khổ.

Tô Ánh Tuyết cắn môi, gật đầu nói:

– Em biết rồi. . . cảm ơn anh đã nói cho em biết những điều này.

Lâm Phi hơi do dự nhưng rồi hắn cũng không nói thêm điều gì. Hắn thấy cô cần yên tĩnh một mình đề nghĩ xem rốt cuộc cô muốn cái gì.

Nhưng khi Lâm Phi quay người đi, Tô Ánh Tuyết lại gọi hắn lại.

– Lâm Phi!

Hắn quay người:

– Sao vậy?

Tô Ánh Tuyết nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp:

– Nếu như. . . em nói là nếu như. . . ông ấy làm ra những chuyện kinh thiên động địa, người người căm phẫn. . . anh. . . anh sẽ giết ông ấy sao?

Lâm Phi sửng sốt. . . giết cha đẻ của Tô Ánh Tuyết sao. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời:

– Trước tiên, anh phải đánh bại được ông ta. . . Sau đó, anh không phải anh hùng nhưng anh cũng không phải kẻ vô lại. . .

– Nếu nói đến tội ác, những người anh đã giết chỉ sợ ngay cả nằm mơ cũng khiến anh bừng tỉnh vì ác mộng. . . Nhưng nói đến chuyện này, giết người cũng không phải chuyện nên khoe ra. Em nói xem?

Tô Ánh Tuyết nhìn hắn, thất thần một lúc rồi khẽ gật đầu, cô cũng không nói thêm gì nữa.

Đêm lạnh như băng, gió lạnh rét thấu tâm can mọi người.

Hơn nửa tiếng sau, lúc Lâm Phi và Bạch Hân Nghiên về sơn trang Thiên Lan, Lâm Phi cũng không để Bạch Hân Nghiên tự lái xe về nhà.

– Vào nhà đi. Tối nay em đừng về nữa, anh sẽ bảo Nhã Nhu chuẩn bị một phòng cho em. Dù sao cái gì cũng có cả, em ngủ lại cũng được.

Lâm Phi nắm tay cô nói.

Bạch Hân Nghiên rất bối rối, không ngờ Lâm Phi sẽ để cô và Phương Nhã Nhu gặp nhau vào lúc này.

Cô cũng biết nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Phương Nhã Nhu sẽ là vợ hợp pháp trên pháp luật của Lâm Phi. Tuy Phương Nhã Nhu đã sớm biết sự tồn tại của cô rồi nhưng cũng không nói gì. Nhưng chung quy cô vẫn rất ngại.

– Hay là. . . em vẫn nên về nhà thì hơn. Em về nhà cũng không xa.

Bạch Hân Nghiên khẽ lắc đầu.

Lâm Phi cười xấu xa:

– Nếu em không nghe lời, anh không chỉ bắt em ngủ ở đây mà tối còn chạy tới phòng quấy rầy em đấy.

– Anh. . . sao anh lại như vậy chứ?

Bạch Hân Nghiên điên lên mất. Người này quá vô sỉ, nửa đêm nửa hôm, cô với Lâm Phi mà làm chuyện gì trong phòng, làm ồn cho cả nhà nghe thấy vậy thử hỏi về sau làm sao cô ở chung với Phương Nhã Nhu được.

– Vậy em có chịu nghe lời hay không?

Lâm Phi hỏi han vô lại.

Bạch Hân Nghiên chu môi giận dỗi:

– Nghe!

– Ngoan lắm, nào, thơm một cái!

Lâm Phi hôn lên cằm cô.

Sau khi dừng xe lại, một tay Lâm Phi nắm tay Bạch Hân Nghiên, tự nhiên mở cửa đi vào nhà.

Thật ra mọi người trong nhà đều đang chờ hắn về. Dù sao đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Phi mới tỉnh lại đã đi đánh nhau rồi chạy đến nhà giam, mọi người đều không biết rõ sức khỏe của hắn thế nào rồi.

Ngoài Thiên Diện đang làm hacker trên lầu, Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao, Phương Nhã Nhu, Hứu Vân đều đang ở phòng khách.

Khi nhìn thấy Lâm Phi dắt tay Bạch Hân Nghiên đi vào sắc mặt mọi người đều rất quái dị, nhất là Phương Nhã Nhu. Thân thể cô cứng ngắc, sau khi cắn môi mới miễn cưỡng cười ôn nhu nhưng thoạt nhìn vẫn rất gượng gạo.

Dĩ nhiên Bạch Hân Nghiên cũng không thoải mái gì. Ánh mắt hai người phụ nữ giao nhau rồi vội tránh ra, rồi cảm thấy không ổn lắm, hình như là không được hòa thuận. Vì thế hai người vui vẻ mà phức tạp cười với nhau.