Chương 486: Bách Quỷ Nổi Giận

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi muốn cô mau thoát thân ra ngoài nhưng mà cô đâu thể từ bỏ cơ hội có thể giết người ở khắp nơi như thế này chứ, cuộc sống làm cô giáo dạy ngữ văn thực sự chán muốn chết.

Sau khi cô ngầm phát hiện ra vị trí then chốt của căn cứ chính là kho chiến giáp thì liền đến nơi này trông coi, vài phút sau bên ngoài truyền đến tiếng hoả lực oanh một tiếng, ngay lập tức liền có người lục tục đến tìm cái chết.

May mà cấu tạo của căn cứ quân đoàn Luyện Ngục tương đối phức tạp, hơn nữa diện tích rộng, số lượng người lại ít càng dễ dàng để cô ẩn nấp và đánh lén.

Đúng lúc Thiên Diện phát hiện phía trước có ánh lửa là lối ra của căn cứ, khi chuẩn bị ra ngoài thì một đạo khí cơ âm lãnh giữ cô lại. Từ phía sau, một giọng nói trầm trầm tàn nhẫn truyền đến.

– Ngươi còn muốn chạy sao? Đừng có ngây thơ nữa!

Thiên Diện theo bản năng cúi đầu xuống, nghiêng người, mấy điểm dưới bàn chân thi triển ra một chiều Kinh Hồng Bộ của Võ Đang, thân như hồng nhạn bay liệng, dịch chuyển ba cái thân vị, khó khăn lắm mới tránh được.

Chính lúc này, một con Khô Lâu rít tiếng kêu thảm thiết, thiêu đốt lên quỷ diện thương bạch quỷ dị, như một mũi tên mang theo khí tức chết chóc xẹt qua chỗ cô vừa đứng trước đó.

Không đánh trúng mục tiêu, Khô Lâu vong linh hoả diễm cũng không chui xuống. Cả một vùng đất bị nó nhuộm đen lại, mảnh kim loại kia tản ra mùi hôi thối chua loét, đủ để thấy được sự ác độc của con Khô Lâu kia.

Thiên Diện không dám dừng lại bởi vì Beelzebub đã xuất hiện trong một đoàn âm ảnh, hắc bào của y bao phủ bốn phía như nước xoáy, trên mặt đất không ngừng xuất hiện những con Khô Lâu.

– Chỉ là một tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên mà dám cả gan làm loạn, chọc giỡn ta. . . cho dù muốn lui lại, bản ma tướng cũng sẽ nghiền người thành tro, đánh vào trong mười tám tầng địa ngục!

Biệt Tây Bặc cảm thấy rất mất mặt, hai tay mở ra lập tức xuất hiện mười con bạch vêm Khô Lâu, phát ra tiếng gào thét bén nhọn, từng trận gió âm, tiếng gào khóc thảm thiết như những mũi tên nhọn cùng một lúc phát ra nhằm vào phương hướng chạy trốn của Thiên Diện.

– Nếm thử mùi vị Vong Diễm Cốt Linh của ta.

Tốc độ của Thiên Diện nhanh như chớp nhưng những Cốt Linh này là những vật của âm gian, vốn dĩ là hư vô mờ mịt, không có sự trói buộc nào cả, tốc độ chắc chắn nhanh hơn cô!

Thấy mọi đường thoát đều đã bị phong toả, tránh cũng không thể tránh được, Thiên Diện lăng không nhảy lên, dứt khoát làm tư thế quả kim câu ngược, mượn chân khí hấp thụ lực dưới chân, chạy qua đỉnh thông đạo.

Lúc này mấy khối đá to rơi xuống Thiên Diện cũng không hề sợ hãi mượn những tảng đá này mà đi qua, mượn lực kiên lục hai chân phi giẫm, nhất thời thân thể thoát khỏi hiểm cảnh.

Beelzebub cũng hơi sững sờ, không nghĩ tới bản lãnh chạy trốn của Thiên Diện lại dứt khoát như vậy, giống như không chịu ảnh hưởng của lực hút trái đất.

– Tốt lắm! Như vậy bắt được mới có chút thú vị!

Beelzebub ý thức được tu vi của Thiên Diện tuy không phải là đặc biệt cao nhưng kỹ xảo sát thủ đều được mài luyện đến cấp độ lôi hoả thuần thanh, tuyệt đối không thể đem so sánh với cao thủ tiên thiên bình thường.

Giống như hai thanh đao, có thể đều dùng vật liệu như nhau, cùng trọng lượng cùng lớn nhỏ nhưng một trong hai thanh đao, ma luyện đặc biệt sắc bén như chém tóc.

Hai thanh đao này đặt cùng một chỗ, khẳng định thanh đao sắc bén kia có uy lực còn tăng gấp đôi.

Thiên Diện so với võ giả Tiên Thiên cùng cấp khác hiển nhiên là một thanh đao sắc bén hơn cả.

Sau khi biết dùng thủ đoạn từ xa không cách nào dễ dàng đánh trúng Thiên Diện, thân ảnh Beelzebub đột nhiên trầm xuống đất, như hoá thành một bộ phận của mặt đất, thân ảnh lao về phía Thiên Diện với tốc độ cực nhanh.

Phương hướng chạy trốn phía trước của Thiên Diện đột nhiên chui ra mấy bàn tay Nham Thạch khổng lồ, Thiên Diện không có cách nào phi thẳng, chỉ có thể dùng thang máy phi thân liên tiếp ba lần mới vượt qua vòng vây của bàn tay Nham Thạch khổng lồ.

Nhưng lần này, tốc độ của cô chậm lại mất không phẩy mấy giây.

Nhưng một chút công phu như vậy, hắc ảnh của Beelzebub từ mặt đất xuất hiện, nhảy lên một cái hướng một trảo về phía Thiên Diện.

Một cánh tay khô héo như tử thi mang theo sự tanh tưởi và âm phong thò ra khỏi áo choàng đen của y, chộp lấy cổ Thiên Diện.

Thiên Diện cũng không rõ lắm về năng lực chiến đấu của Bách Quỷ Thần Tượng Diego Tanna, cô không ngờ tốc độ và sức mạnh của gã lại lợi hại như vậy. Cô còn tưởng rằng gã chỉ đơn giản là kẻ tấn công bằng Hàng Đầu Thuật.

Cảm thấy sắp bị một trảo của hắn chế trụ, Thiên Diện miễn cưỡng chuyển thân, lực lượng của yêu thân phát huy đến cực hạn, dùng một chiêu cơ bản của nhuyễn thể công, tránh được sự công kích trí mạng này.

Nhưng cho dù là như thế thì bộ chế phục mà Thiện Diện cướp được của quân đoàn Luyện Ngục vẫn bị xé rách một miếng nhỏ trên tay, đồng thời tay phải của Thiên Diện chảy máu tươi, bị móng tay của Biệt Tây Bặc mở ra một đạo huyết ngấn.

Thiên Diện chịu đựng sự đau đớn tột cùng, dựa vào kinh nghiệm lập tức dùng chân khí phong toả huyết mạch gần đó của miệng vết thương kia, không để máu chảy nhiều hơn, đồng thời nhanh chóng nhảy lên mấy cái liên tục, kéo dài khoảng cách với Beelzebub. Cô nhìn vết thương trên tay, quả nhiên đã bắt đầu chảy ra máu đen.

– Ha ha! Tiểu nha đầu. . . ngươi cho rằng đơn thuần dựa vào hàng đầu thuật có thể trở thành nhân vật top ba trong Bảng Chiến Thần sao? Ngươi cũng quá coi thường những lão già như chúng ta rồi. . .

– Cao thủ thực sự, nếu như bản thân không đủ mạnh thì không thể lấy thân bác mệnh, đó đều là giả. . . hàng đầu thuật chung quy chỉ là một loại hư chiêu mà thôi, chớ có cho rằng đó là toàn bộ thực lực của ta.

Beelzebub cười âm lãnh:

– Nhưng mà ngươi cũng được đấy, với tu vi Tiên Thiên lại khiến cho bản ma tướng nghiêm túc so chiều với ngươi. . . tiếc là, ngươi quá trẻ, còn quá non. . .

– Hiện nay tay của ngươi trúng bách quỷ thi độc của ta, không đầy một phút, chân khí tiên thiên của ngươi cũng không có cách nào ngăn cản được sự xâm nhập của thi độc này, ngươi sẽ trở thành cái xác không hồn, trở thành một cái độc thi trong tay ta!

Ánh mắt Thiên Diện lạnh lùng nhìn y từng bước tới gần, lại không có ý sợ hãi, nhìn cánh tay của mình đang chảy máu đen.

– Dùng độc giết người thực không có ý nghĩa gì. . .

Sau một câu bình luận nhàn nhạt, đột nhiên trong bàn tay trái của Thiên Diện ngưng tụ ra một đao chân khí phong nhận xẹt qua một cái trên cánh tay phải của mình.

Khối thịt màu đen trên tay Thiên Diện liền bị cô cắt đi không chút lưu tình.

Một khối huyết nhục lớn bằng lòng bàn tay rơi xuống đất, lông mày Thiên Diện cũng không nhíu lấy một cái, dường như căn bản là không đau, thịt không phải là của nàng.

Beelzebub nhìn thấy cũng khẽ giật mình:

– Ngươi. . . ha ha! Được. . . một nha đầu máu lạnh! Lập tức phong bế máu độc, tiếp theo đó là cắt bỏ khu vực trúng độc sao! Ngươi thực không coi thân thể mình ra gì! Ngươi cho rằng làm như vậy thì có thể kết thúc sao? Ta sẽ khiến cho ngươi trúng độc toàn thân! Xem ngươi có bao nhiêu thịt để cắt!

Vừa dứt lời, Beelzebub đã áp sát mặt đất, hướng về phía Thiên Diện.

Đôi tay xám đen khô cằn của gã lại nhanh như lôi đình tảo đãng, dùng chiêu thức không phức tạp, xông, đụng, trửu kích, cùi trõ, khẽ kéo, kéo một phát, một lôi, tất cả đều là chiêu thức nhìn là hiểu ngay, nhưng lại bá đạo cương mãnh, chưa từng có từ trước đến nay lại từng bước công phu sát chiêu khiến cho động tác của Thiên Diện chịu sự hạn chế cực lớn.

Cánh tay phải của Thiên Diện bị thương, tốc độ lại chịu ảnh hưởng, cho dù là dựa theo mấy ngã rẽ liên tục tránh được mấy lần công kích nhưng mạng sống vẫn là ngàn cân treo trên sợi tóc.

Nếu như không phải có tru thế địa hình né tránh thì không chừng cô không đỡ nổi ba chiêu của gã.

Nhưng không ngờ tới khi không có biện pháp nào nữa, nàng cũng không có sử dụng tuyệt kỹ cuối cùng để bảo vệ tánh mạng, bởi vì đó là một trong những bí mật lớn nhất của nàng, một khi sử dụng nhiều, bản lãnh chạy trốn bị người khác biết cũng có nghĩa là sau này càng khó bảo toàn mạng sống.

Trước đó ở trong chiếc lồng giam kim loại kia, cô đã xác định không có camera ở trong phòng mới dám thi triển tuyệt kỹ để trốn thoát nhưng ở trước mắt Beelzebub thì không thích hợp nữa rồi.

Thấy khoảng cách đến cửa ra còn chưa tới hai trăm mét nhưng Thiên Diện cảm thấy hai trăm mét này dường như không có cách nào đến được, hơn nữa cho dù cô có thoát ra căn cứ này thì Beelzebub cũng sẽ theo sát ở phía sau!

Không thể tiếp tục mạo hiểm nữa, chỉ có thể lại thi triển thêm một lần nữa rồi, Thiên Diện thầm nghĩ.

Nhưng lúc này, một cái thân ảnh từ hướng cửa động chạy tới, đạp thẳng vào Beelzebub đang truy kích phía sau!

– Scarpe!

Beelzebub nhìn rõ người tới là ai, bàn tay vốn dĩ đi bắt Thiên Diện lăng không biến chiêu, một hồi tiếp nhận chiêu của Lâm Phi nhưng thân thể vẫn bị đánh bay mấy mét!

Thiên Diện nhìn Lâm Phi xuất hiện ở trước mặt mình, nháy mắt mấy cái, nhẹ nhàng thở một hơi, dường như mình không cần xuất ra công phu chạy trốn nữa rồi.

Lâm Phi cũng không cần biết làm thế nào mà Beelzebub lại chạy tới chỗ Thiên Diện. Thấy tay cô mất đi một miếng thịt, xương đều lộ ra ngoài thì nhíu mày lên:

– Cô có phải là bị bệnh không! Giết mấy người thì đã nghiền rồi! Nhất định phải đem tính mạng ném vào đây à!

Trong lòng Lâm Phi lửa giận bừng bừng, gã liền mắng Thiên Diện một trận.