Chương 662: Vô đề

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Tô Ánh Tuyết vội vàng lục lại trí nhớ xem đây là nơi nào, đến khi nhớ ra thi đôi mắt đã trợn to…

– Là tam giác Bermuda!

Mộ Tử Mặc gật đầu tán thưởng:

– Cô nói không sai.

Tô Ánh Tuyết nhíu chặt lông mày, tình hình đang ngày càng khác thường, tại sao lại là tam giác Bermuda chứ?

Nơi này được gọi là “tam giác quỷ” bởi những hiện tượng kì lạ xảy ra ở đây. Từ trước tới nay không biết bao nhiêu máy bay và tàu thuyền các loại mất tích ớ đây, tất cả đều có liên quan đến các loại ‘từ trường, phóng xạ’ đặc biệt ớ đây. Các nhà khoa học phát hiện khi đi qua vùng này, các loại hạt căn bản sẽ tăng tốc lên ngang với tốc độ ánh sáng, các loại sóng điện từ cũng xuất hiện phá hỏng các thiết bị khoa học. Không những thế, tình huống ớ vùng biển này cũng cực kì nguy hiểm, rãnh biên sâu đến hơn sáu ngàn mét, hải lưu hỗn loạn, xoáy nước ngầm tràn ngập khắp nơi. Gọi nó là quỷ vực cũng không ngoa.

Đương nhiên ở đây vẫn có vài vạn người sinh sống.

Bermuda là tuyến đường hàng hải buộc phải đi qua của nhiều máy bay và tàu thuyền, số lượng du khách và nhà thám hiềm nghe danh mà tới cũng không ít, đáng tiếc chưa ai từng thấy hiện tượng kì lạ của thiên nhiên như mong đợi.

Những tin đồn đó kì thực cũng chỉ là mánh lới các thương gia dùng để mời chào du khách mà thôi, kì thực tỉ lệ gặp sự cố cũng không cao đến mức như vậy.

Có điều tin đồn nào cũng vậy, không có lửa làm sao có khói. Xung quanh Bermuda có nhiều câu chuyện bí ẩn như vậy tức là bản thân nó cũng tồn tại sự thần bí nào đó, nếu không trên đời đã không có một nơi đặc biệt như vậy.

Tô Ánh Tuyết không khỏi liên hệ sự kì bí ớ Bermuda với Huyết Tộc. Đúng lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì từ bông hoa tai có loa ngầm cùa Giovanni đứng kế bên, một tín hiệu được truyền đến.

Giovanni tiện tay nhấn nút:

– Samael… tình hình thế nào rồi?

Vừa biết sự tình, Giovanni tái mặt, cả kinh kêu lên:

– Phụ thân đại nhân! Căn cứ xảy ra chuyện rồi! Scarpe đã tìm ra căn cứ của chúng ta! Hơn nữa… không biết ở đâu ra một hạm đội hàng không mẫu hạm của Mỹ đang oanh kích điên cuồng căn cứ của chúng ta!

Mọi người đột nhiên dừng lại, Mộ Tử Mặc quay ngoắt người lại, hai mắt như đuốc nhìn Tô Ánh Tuyết chằm chằm, sắc mặt âm trầm, phảng phất như một cơn cuồng phong lúc nào cũng có thể cuốn phăng tất cả…

Tô Ánh Tuyết thì mỉm cười đắc ý, không hề sợ sệt nhìn thẳng vào mắt Ám Ảnh Vương Giả.

– Trên người của ngươi… vẫn còn đeo máy theo dõi?

Mộ Tử Mặc hỏi.

Tô Ảnh Tuyết cười chế giễu:

– Do các người quá tự đại thôi… Lâm Phi đã sớm đoán các ngươi sẽ không dùng video giám sát và điêu khiển, biện pháp này thì rõ ràng quá, hơn nữa trên Internet lại có loại cao thủ như Thiên Diện, các người cũng không tiện truyền tin. Vì thế anh ấy mới giả bộ phái Ô Lỗ Lỗ ráo riết truy tìm, thực chất là để Ô Lỗ Lỗ có thể tàng hình ẩn nấp điều tra xung quanh. Quả nhiên phát hiện ra các người đã dùng thủ thuật để nghe trộm, hơn nữa còn không hề thông qua mạng lưới internet để liên lạc, cực kì bí mật… Các người nghĩ chiếc trâm kia là vật theo dõi sao? Nhầm rỏi… cố ý để các người nghe được thôi, máy theo dõi thực sự là cái này…

Tô Ánh Tuyết nhẹ nhàng vén mái tóc mai bên trái đê lộ một bông hoa tai kim cương màu xanh da trời vô cùng tinh xảo, sau đó lấy xuống.

– Đưa đât!

Giovanni xấu hổ giật lấy, xem xét một lúc rồi quay sang Mộ Tử Mặc:

– Phụ thân đại nhân, chúng ta bị chơi xỏ rồi! Đây mới là máy theo dõi!

Khóe mắt Mộ Tử Mặc nháy lên mấy cái, trầm giọng nói:

– Nói vậy thì… việc ngươi và bọn Thiên Diện bất hòa, cãi nhau to với Scarpe, tỏ vẻ kiên quyết tới tìm bọn ta… đều chỉ là đòn ngụy trang các ngươi diễn cho bọn ta xem hay sao?

Tô Anh Tuyết nhún vai:

– Ông nghĩ thế nào cũng được, vừa thật vừa giả.

– Vừa thực vừa giả… – Mộ Tử Mặc giận quá hóa cười:

– Ha ha… Không hổ là con gái tốt của bổn vương, lại dám hùa với Scarpe đùa bỡn bổn vương! Nhưng ngươi cho rằng như vậy là có thể đảo lộn tất cả sao? Cùng lắm thì ta sẽ từ bỏ căn cứ và Hàn Nguyệt! Đợi ái thê tỉnh lại sẽ giết chết Scarpe, đoạt lại tất cả!

Nói xong, Mộ Tử Mặc vung tay lên, đám Huyết Tộc tiếp tục áp giải Tô Ánh Tuyết.

Giovanni bóp nát chiếc máy theo dõi thành bụi, rồi ném thắng xuống biến.

Hơn 10 phút sau, vùng biên giáp giữa nước Mỹ và CuBa, một con tàu hạt nhân chở một hạm đội Mỹ đang di chuyển về phía một hòn đảo nhỏ.

Lâm Phi đứng trên boong thuyền đón gió, hai tay đút túi quần, ánh mắt xa xăm hướng về phía biển khơi mênh mông.

– Scarpe, cậu không cần lo lắng, tướng Hyde nói chi cần 10-15 phút nữa là đến được vị trí Tô Ánh Tuyết phát tín hiệu rồi.

Giọng nói của Ô Lỗ Lỗ vang lên nhưng gã vẫn không hiện thân.

Đứng sau lưng Lâm Phi là một thượng tướng hải quân Mỹ và vài viên sĩ quan khác.

Ô Lỗ Lỗ dùng thuật thôi miên khống chế đám người này, vốn bọn họ đang trên đường đến Thái Bình Dương diễn tập, đùng một cái thay đổi phương hướng, còn ngắt luôn liên lạc với bộ tư lệnh. Do việc xảy ra quá gấp nên bộ tư lệnh quân đội Mỹ cũng không có cách nào can thiệp ngay được.

Kế hoạch ban đầu của Lâm Phi thực ra không có bước này, chẳng qua tự dưng đụng phải một hạm đội hùng hậu như vậy nên cứ để Ô Lỗ Lỗ khống chế trước rồi tính sau. Dù sao thì súng đạn quân Mỹ sắp bắn ra vô ích, chi bằng để mình dùng tấn công Luyện Ngục Quân Đoàn còn hơn.

Lâm Phi ngoảnh lại cười nói:

– Ô Lỗ Lỗ, trận chiến mở ra thì sự an toàn của chúng ta phải đặt lên trên hết, lúc đó phiền ông vận dụng hết khả năng thôi miên tất cả cho tôi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngoài Ám Ảnh Vương và Tu Luyện Bá Vương Samael thì dù ít dù nhiều, những người còn lại trong Luyện Ngục Quân Đoàn cũng sẽ bị ảnh hướng bởi thuật thôi miên. Phần còn lại cứ giao cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lí. Ông và Tô Ánh Tuyết, Thiên Diện phải nhanh chóng đưa Vi Vi đi.

– Hi hi, yên tâm đi, tôi sẽ không làm sư phụ mất mặt đâu. Lâu rồi không được dùng thuật thôi miên trên một phạm vi lớn như vậy, nếu lỡ thôi miên cả mấy người Tô Ánh Tuyết thỉ cậu cũng đừng giận đó.

Ô Lỗ Lỗ nói.

– Vậy ông dùng Thủy Tinh cầu mà chở các cô ấy về đi.

Lâm Phi thoải mái đùa lại gã mấy câu.

Vài phút sau, Thiên Diện đi đến cạnh Lâm Phi, mắt vẫn dán vào một cái màn hình theo dõi, cau mày nói:

– Tín hiệu xuất hiện lại ở hướng đông, chúng ta tiếp tục tiến về hướng nam hay đuổi theo hướng đông đây?

Lâm Phi nhíu mày suy nghĩ một lát rồi quả quyết nói:

– Tiếp tục đi về phía trước, bên đó có lẽ là căn cứ của Luyện Ngục Quân Đoàn… Đến được hang ổ của bọn chúng để tìm Vi Vi trước đã.

– Nếu cô ấy bị Ám Ảnh Chi Vương bắt đi thì có thê gặp nguy hiếm gì không?

Thiên Diện lo lắng hỏi.

Lâm Phi đáp:

– Tôi tin cô ấy… sẽ không sao.

Thiên Diện thở dài:

– Lần này nếu cô ấy bình an trở về thì nhất định phái cảm ơn cô ấy mới được.

– Cô theo dõi tín hiệu tiếp đi, chờ sau khi xử lí sạch căn cứ của chúng thì lập tức đi hỗ trợ, việc khác cứ để tôi lo.

Lâm Phi nói.

Thiên Diện gật đầu. Cô biết thực lực của đối phương rất mạnh, mình lại không giúp được gì nhiều cho Lâm Phi, chi bằng cứ làm cho tốt những việc có thể làm đã.

Mấy phút sau, một hòn đảo nhỏ hiện lên trước mắt, dù khoảng cách còn khá xa nhưng Lâm Phi vẫn cảm nhận được một áp lực rất lớn phát ra, rõ ràng là ờ đó có không ít cao thủ của Luyện Ngục Quân Đoàn tọa trấn, có điều hắn may mắn do thám được tin Ám Ảnh chi Vương không ở trên đảo, rõ ràng lão đã đem theo Tô Ánh Tuyết đi rồi.

– Ô Lỗ Lỗ, đi với tôi tới thăm căn cứ bọn chúng một chút, tiện đó nói với tướng quân Mike năm phút nữa toàn lực oanh tạc hòn đảo đó cho ta, san bằng nó ra, đánh chìm luôn càng tốt.

Lâm Phi tự tin có thể cứu được Vi Vi ra trong vòng năm phút ,dù sao thì trên đảo cũng không có Ám Ảnh Vương cản trở.

Xỏ giày chiến phản trọng lực vào, Lâm Phi mở hết tốc lực vọt về phía hòn đảo, Ô Lỗ Lỗ thì nhảy lên Thủy Tinh cầu bám sát theo sau, tốc độ cực nhanh, phía trên Thủy Tinh cầu tuy trơn nhưng vẫn không hề gì.