Chương 732: Đừng tưởng thật

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Khi bay lên khoảng cách ngàn mét, Arthur chậm rãi dùng hai tay, cầm chặt chuôi kiếm.
kiếm chĩa thẳng về phía trước, thân hình trồng cây chuối, tạo thành một đường thẳng tắp, nhắm xuống mục tiêu là Lâm Phi trên mặt biển.

Lâm Phi lập tức hiểu ra, đối phương muốn dùng lực từ trên cao đánh xuống. Như vậy sẽ khiến cho chiều kiếm của y càng tăng
thêm tính hủy diệt.

Nhưng khoảng cách Arthur rơi xuống còn rất xa, Lâm Phi hoàn toàn có thể tránh thoát. Đương nhiên hắn sẽ không ngốc mà đứng
tại chỗ cho người khác đánh trúng mình.

Nhưng tình huống lại phức tạp hơn Lâm Phi đã tưởng tượng.

Khi Arthur từ trên không trung lao xuống mặt biển, toàn bộ những luồng khí lưu động trên mặt biển đã xảy ra biến hóa kịch liệt.

Bốn phương tám hướng xuất hiện những cơn lốc xoáy cuốn nước biển lên vài trăm mét, tạo thành một hàng rào sóng biển.

– Lĩnh vực?

lúc này Lâm Phi mới nhận ra, ngay từ ban đầu Arthur không thi triển lĩnh vực vương giả của mình. Giờ phút này mới để cho Lâm
Phi nhận ra uy lực thật sự của y.

Y dùng vương khí để ngưng tụ và khống chế khí lưu, hình thành vòi rồng, tạo ra một khu vực khó có thể chạy trốn.

Chỉ cần khu vực này hình thành, nếu ở trong thành phố, chỉ sợ có thể san bằng thành phố.

Bởi vì đang chiến đấu trên biển, sẽ làm cho nước biển bị kéo lên tạo ra khí thế hùng vĩ đến kinh người.

Từ xa nhìn lại, trên đại dương bao la đột nhiên xuất hiện một vòi rồng cực lớn được tạo ra từ nước biển và những luồng sáng màu
vàng, nuốt chửng bóng dáng của Lâm Phi.

Cái quần cộc mà Lâm Phi vừa mới thay, lúc này bị khí lưu cuốn vào gần như thất điên bát đảo, cảm thấy trời đất tối sầm.

Sau khi sử dụng Thiên Cân Trụy để ổn định thân hình, Lâm Phi liền dùng một quyền Xuyên tự quyết đánh thẳng vào hàng rào vòi
rồng.

Åm!

Một quyền đánh vào hàng rào, tạo thành phản kích thần thánh. Lâm Phi bị luồng sức mạnh này đánh bay ra ngoài, thiếu chút
nữa phun một ngụm máu.

– Lĩnh vực thần thánh của bổn vương có tên là “Thần thánh tị nạn sở”. Nhưng cũng có thể là “nhà tù Thần thánh
“, kế thừa đặc tính phản kích thần thánh của bốn vương.

Thanh âm của Arthur xen lẫn vào gió lốc như ập đến đến từ bốn phương tám hướng.

Y lơ lửng trên không trung, như có thiên thần nhập vào người, chẳng biết từ lúc sau lưng nào xuất hiện ba đôi cánh ánh sáng,
khiến cho tốc độ của y giữa không trung được tăng thêm một bậc. Lực tấn công cũng mạnh.

Lâm Phi muốn đột phá vòng vây cũng không còn kịp. Có muốn cưỡng ép mình chiến đấu, đoán chừng cũng không chiếm được lợi
thế.

Trong tình huống nguy cấp, Lâm Phi hoàn toàn tỉnh táo, trong đầu hiện ra đủ loại kỹ xảo chiến đấu, cuối cùng quyết định sử dụng
“võ” để nghênh địch.

Dồn khí đan điền, nuốt sạch vượng khí thần thánh, phản pháp quy chân.

Dưới chân hắn sử dụng thân pháp độc môn, dung hợp tư thế âm dương lưỡng nghi trong thái cực bát quái bộ. Lúc này, vùng biển
bên dưới xuất hiện một vùng nước xoáy

Tay phải Lâm Phi rụt về phía sau, tay trái chắn ngang trước mặt, di chuyển qua lại theo tư thế phong bế của thái cực.

Chỉ trong nháy mắt, một kiếm của Arthur đã bao phủ Lâm Phi. Vô số kiếm quang như bầu trời đầy sao, mang theo lực đánh
xuyên thủng hết thảy mọi thứ, ập về phía Lâm Phi, chẳng khác nào mưa sao băng.

Hai tay Lâm Phi đẩy gió, mượn lực mà đánh, theo đà phát triển, phát huy sự huyền ảo của võ thái cực đến cực hạn.

Thời gian dần trôi, đợt tấn công đầu tiên như bão táp đã bị Lâm Phi hóa giải không còn một chút đấu vết.

Sau đó, đối mặt với thanh kiếm sắp rơi xuống, song chương Lam Phi đẩy về phía trước, cơ thể không lùi mà tiến tới, giống như
” hổ phác trong Hình ý quyền “, nhưng bước chân lại là “lạp cung tọa mã”.

Mặc kệ vết thương chảy đầy máu, hai tay Lâm Phi kẹp lấy kiếm với tốc độ như ánh sáng.

“Phật đà trịch tượng” của La Hán Quyền đúng lúc phủ xuống người đối phương.

Lâm Phi hét lớn một tiếng, toàn thân căng lên.

Hai tay kẹp lợi kiếm, cơ thể uyển chuyển tránh được kiếm quang, sau đó dùng lực đánh Arthur

Giống như biến điện của một cối xay gió lớn, sức mạnh một kiếm này của Arthur, tác động trực tiếp lên người , làm cho y bị đẩy
bay trở lại không trung.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cho người bên ngoài không nhìn rõ được chuyện gì xảy ra, thì đã thấy Arthur bay lên lại bầu
trời.

Lĩnh vực thần thánh cũng hoàn toàn biến mất. Nước biển từ trên không trung ầm ầm rơi _xuống, chẳng khác nào bầu trời sụp đổ.

Mọi người trên bờ thấy Lâm Phi vẫn bình an vô sự đúng một chỗ, tất cả đều thở phào.

– Haha, không ngờ, tuổi còn trẻ lại tu luyện võ cổ đến trình độ lấy ý phá hình như thế. Arthur, ngươi khinh địch quá rồi đấy.

Người duy nhất có thể nhìn thấy toàn bộ cũng chỉ có Mai Lâm.

Arthur từ không trung lăn lộn mất mấy vòng, sau đó chậm rãi rơi xuống, lẩm bẩm:

– Sau Long Ngũ trăm năm trước, lại sinh ra một tiểu quái vật như thế này. Ta chán chét võ giả tu luyện võ cổ, nhưng động tác
của họ thật sự khó lòng phòng bị.

Lâm Phi nghe đoạn đối thoại của hai người, liền sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới, hai người này đều đã thành danh hơn trăm
năm, tất nhiên là đã trải qua đoạn lịch sử Long Ngũ kia.

Lâm Phi mỉm cười gian tà:

– Arthur, hai mươi chiêu đã xong, lúc này nên gọi tôi là gia gia rồi.

– Hắc hắc, tiểu suất ca, đừng nóng vội.

Arthur thu lại thanh kiếm, nghiệm mặt cười nói, cơ thể thổi phồng lên. Một thân cơ bắp lại biến thành một thân thịt mỡ:

– Thanh niên hay nói đùa. Đừng xem là thật.

Nói xong, y lơ lửng trước người Lâm Phi, rút ra một cái thẻ màu hồng nhạt từ trong túi quần đưa cho Lâm Phi.

– Này, tôi đưa cho cậu thẻ hội viên của quán chúng ta. Bớt 20% khi được em út phục vụ. Đánh cuộc hôm nay xem như tôi chưa
nói gì. Cuộc trao đổi này tuyệt đối có lợi. Thấy thế nào?

Lâm Phi nhận lấy tấm thẻ, ở trên có ghi ” Amsterdam, khu Wallen, phố đèn đỏ”.

Hắn không hiểu tấm thẻ hội viên này có tác dụng gì, chỉ hơi ngơ ngác, nhìn trang phục Arthur đang mặc, lại nghĩ tới lời nói của y
trước kia, nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười.

Ai có thể nghĩ tới, ” nghiệp chính” của Thần Thánh Chi Vương lại là như thế.

– Anh cất cái thẻ này đi. Đánh cược vừa rồi xem như tôi chưa đề cập qua.

Lâm Phi cũng không muốn mấy cô gái của mình hiểu lầm. Hắn “cải tà quy chính” rồi. ít nhất ngoài mặt là như thế.

Arthur hơi không vui, chậc chậc hai ba tiếng, bất đắc dĩ nhét cái thẻ vào trong túi quần của mình.

Mộ Tử Mặc đứng bên cạnh, trừng mắt trầm giọng nói:

– Arthur, rốt cuộc người đang làm gì thế? Mau giết hắn đi. Ta mời người đến đây không phải để người mới hắn làm khách.

Arthur không thèm để ý, quay sang hỏi Lâm Phi:

– Đã đến lúc rồi chứ?

– Đến lúc? Đến lúc gì?

Mộ Tử Mặc hoàn toàn không rõ hai người đang nói gì.

Lâm Phi vỗ đầu một cái, giống như nhớ tới điều gì, liền lấy điện thoại từ trong nhẫn không gian của mình ra:

– Suýt chút nữa quên mất. Ai bảo anh đánh hăng như vậy, khiến tôi cứ nghĩ rằng anh đang liều mạng với tôi. Vừa nãy tôi cất điện
thoại, không biết có ai liên lạc với tôi không nữa.

– Tôi cẩn thận lắm rồi đấy. Không thấy mười chiêu đầu tiên của tôi đều nhường cậu a? Ngược lại, cậu chỉ cần điểm nhẹ là xong
việc. Dùng sức như vậy làm gì chứ?

Lâm Phi lắc đầu, :

– nếu không thật, chẳng phải bị hắn nhận ra sơ hở sao?

– Điều này cũng đúng. À, cậu để điện thoại ra từ chỗ nào vậy?

Arthur kinh ngạc chớp đôi mắt màu xanh. Thậm chí còn cho tay vào quần cộc của Lâm Phi, muốn tìm xem bên trong có gì hay
không?

Lâm Phi vội vàng kéo tay y ra, nhanh chóng bấm một dãy số đặc biệt.

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, hơi có phần mất kiên nhẫn:

– Này, Skye Delp, bảo tối đến giờ thì gọi cho anh. Vậy là đến khi gọi lại chẳng liên lạc được. Anh đang làm gì thế?

– Thật xin lỗi, Natasha. Điện thoại để ở nơi không thể liên lạc được

Lâm Phi hơi đau đầu. Nhẫn không gian có thể chặn sóng điện thoại:

– Vấn đề bên kia giải quyết chưa?

– Ban đầu thì khó giải quyết một chút. Chương trình đã bị khống chế. Hẳn là do Hoa Lộng Ảnh làm, sử dụng kỹ thuật tôi không
thể hack được. Nhưng, tôi đã cho nổ máy chủ rồi. Các kỹ sư công trình hạm đội phương bắc đang bận rộn sửa chữa.

Lâm Phi mỉm cười hài lòng:

– Vất vả cho cô rồi. Mau đến Hương Giang tham gia bữa tiệc cưới của bà Thiên Lôi đi, vẫn còn kịp Tiệc tối đấy.

Nói xong, Lâm Phi cúp điện thoại, quay đầu nhìn Mộ Tử Mặc đang có sắc mặt đen sì.

– Làm sao bây giờ? Ngươi như lại bị ta lừa.

Lâm Phi cười nhẹ nhõm, nhưng trong lời nói lại hiển lộ sát cơ.