Chương 764: Về Sau

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lâm Phi trầm ngâm suy nghĩ mất một lúc, bất đắc dĩ cười nói:

– Nói vậy thì thân thế của ta thật sự không thể nào tìm được rồi, ta vốn tưởng rằng ông sẽ biết cha của ta là ai?

Long Ngũ đứng dậy, từ từ đi xuống núi, vừa đi vừa nói:

– Ta nhận nuôi ngươi, lúc đầu cho rằng có thể từ trên người người có được câu trả lời, giúp cho cảnh giới của ta cao thâm thêm một bậc nhưng hôm nay ta lại không? Ngươi là ngươi, ta là ta, đạo là đạo, không ai có thể kéo theo ai. Nếu hôm nay không phải là người gặp được ta, ta cũng sẽ không đi tìm người, thật ra thì ta cũng đã quên mất nhóc con nhà người rồi!

Sau khi Lâm Phi nghe thấy mấy câu nói này của Long Ngũ, trong lòng không khỏi thấy khó chịu.

Hắn luôn nghĩ đến lão già điên này nhưng Long Ngũ thì khác, mấy năm không gặp, lão đã trở thành người mà ngay cả cường giả cảnh giới Tinh Thần cũng có thể giết chết dễ dàng như con sâu ngọn cỏ, thế nên lão ta tất nhiên cũng chẳng coi Lâm Phi ra gì.

– Lão điên, bây giờ ông đã đạt đến cảnh giới nào rồi? Đã trên cảnh giới Tinh thần rôi sao?

– Cảnh giới?

Long Ngũ quay đầu lại cau mày.

– Ngươi rốt cuộc có nghe hiểu những lời vừa rối của ta hay không? Trên đời này vốn không tồn tại cái gì gọi là cảnh giới, cái gì là Tiên thiên, Quy nguyên, Vương gia hay Tinh thần. . . Tất cả đều vô nghĩa! Cú đấm của ta mạnh hơn người, thì chính là ta mạnh hơn ngươi! Con người có cảnh giới gì thì có liên quan gì? Long Ngũ ta không có chân khí, không có nguyên khí, càng không nói đến vương khí hay tinh lực nhưng một chưởng của ta đánh ra, kẻ vừa ăn phân đó, không làm theo liền bị ta đánh chết? Thấy ngươi cũng đã lĩnh hội được một chút ít của võ đạo, sao lại có thể hỏi một câu ngu xuẩn như thế? Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng, dựa vào mấy loại năng lượng như là vương khi hay tinh lực gì đó mà có thể gọi mà mạnh mẽ thật sự hay sao? Trong cái thiên hạ này năng lượng thì chỗ nào mà không có, người đấm một quả, đó chính là năng lượng, người tạo ra mưa gió sấm chớp, đó cũng là năng lượng, như thế thì người cứ đấm một cú cho tan tành sấm chớp chẳng phải là đã xong việc rồi sao? Chẳng lẽ cứ nhất định phải phân biệt rạch ròi chiêu thức của ai như thế nào sao?

Lâm Phi đờ đẫn đứng im tại chỗ, giống như bị dội một gáo nước lạnh, cảm giác như bị vây trong mây mù!

Thực ra lúc trước người thần bí kia cũng từng dạy bảo hắn, chỉ giáo cho hắn đôi chút, răng không nhất thiết phải dựa vào cái gì gọi là tu vi hay cảnh giới nhưng mà cũng chỉ là ngâm nhắc đến mà thôi. Long Ngũ là người duy nhất mà hắn khâm phục trên thế giới này, cũng bởi vì lão không câu nệ đến cái mà người ta gọi là cảnh giới kia.

Nhưng Lâm Phi vẫn chưa hoàn toàn nắm bắt được vấn đề cốt yếu. Tuy là hắn có nhận ra đôi chút nhưng vẫn chưa nắm chắc được toàn bộ. Hôm nay, những lời Long Ngũ vừa nói này, cộng thêm những trận chiến đấu hắn đã trải qua, rốt cuộc hắn cũng ý thức được rằng chính bản thân hắn vẫn còn quá câu nệ đến những cái hình thức bên ngoài.

Ví dụ điển hình nhất chính là hình thái hạt của Thiên Diện – một thể năng lượng thuần túy. Nếu xét về cảnh giới thì Thiên Diện chưa đạt đến cả cảnh giới Quy nguyên nhưng một khi cô chuyển sang thể năng lượng thuần túy thì có thể khiến cho các Vương giả cũng phải khiếp sợ. Loại sức mạnh thuần túy này hoàn toàn không hề có liên quan đến cảnh giới hay hình thức năng lượng!

Lâm Phi cảm thấy trước mặt có một cánh cửa lớn đang phát sáng, sau khi hắn lấy lại tinh thần thì lão điên kia đã đi xuống núi, đang đuổi lợn về nhà!

Lâm Phi liền vội vàng chạy theo xuống núi, truy hỏi:

– Lão điên, ông định về nhà sao? Tên Tử Uyên chân nhân kia tôi còn định lợi dụng một tí, bóc lột giá trị chút giá trị vậy mà ông lại giết chết y rồi, nhỡ người trong tông môn của y đến tìm thì tính sao chứ?

– Thôi đi, nhất định là người đã lấy mất thứ gì đó quan trọng với y, cho nên y mới có ý đuối đến, nếu không thì một cường giả cảnh giới tinh thần đầu chịu đến một nơi như trái đất này! Ta lấy đi viên đá tinh thần của tứ đại gia tộc, bọn họ cũng không cử bất kỳ một trưởng lão trong tông môn nào đến để xử lý, về sau ta đã đến một tinh cầu khác, tìm được một đám, ta đuổi theo họ đánh nhau đến vài năm, giết người như cắt cỏ, thật sự bọn chúng không có gì lợi hại, không có năng lực gì cả, không có chút thú vị nào, nên ta mới trở lại nơi thanh tĩnh này.

Lâm Phi hơi ngạc nhiên, lão điên này, vẫn đi đến các đất nước trên các tinh cầu khác, tìm người đánh nhau? Chó gà của tứ đại gia tộc lão cũng không tha, là vì tìm cao thủ đánh nhau?

Lâm Phi vốn cho là mình đã tìm được Long Ngũ thì khoảng cách sẽ từ từ được rút ngắn nhưng bây giờ có thể thấy con đường phía trước còn khá vô vọng.

Trong lúc Lâm Phi còn chưa kịp phản bác, Long Ngũ quay đầu lại nhếch miệng cười:

– Nhóc con, đừng nản chí. . . Người nghĩ thử xem, năm nay ta đã bao nhiêu tuổi rồi mà người mới có bao nhiêu tuổi, ta không có để ý đến tuổi tác của người nhưng chắc chắn không lâu nữa người sẽ không còn là đối thủ của Vương gia đầu, tiềm lực của người có thể còn hơn ta rất nhiều. Lão thầy bói kia nói một câu là “Long vũ cửu thiên hí phàm trần” , chắc không phải ta mà là người. . . Có điều ta đã dẫn đường cho ngươi rồi, còn đường thì người phải tự đi, ta vẫn đang mong đợi một ngày kia, ngươi có thể trở thành đối thủ của ta. . . Đúng rồi, hôm nay coi như chưa thấy ta, ta không muốn bị quấy rầy sự thanh tĩnh. . .

Tiếng nói ngày càng xa dần, Long Ngũ đã đi vào thôn trang dưới núi.

Lâm Phi nhìn thấy phía xa, Long Ngũ đã lùa heo về một ngôi nhà, có một người phụ nữ xinh đẹp đi đến, cầm khăn lông lau mồ hôi cho lão ta, tuy mặc quần áo rất bình thường nhưng vẫn lộ vẻ phong tình khác thường.

Hai tay của Long Ngũ đặt lên người của người phụ nữ xinh đẹp kia, cô ta liền đưa tay, cầm tay lão ta bỏ ra, vẻ mặt hờn dỗi.

Thị lực của Lâm Phi vô cùng tốt, hắn nhìn thấy một thứ, đó chính là chiếc vòng mà người phụ nữ kia đeo trên tay, trên chiếc vòng này có một viên đá, nó tỏa ra ánh sáng màu xanh đen giống như một loại đá quý dạng thô, chưa gia công.

– Mẹ nó. . . lão điên này, ông được lắm,. . . tôi muốn tặng cho phụ nữ một viên bảo thạch bằng bàn tay thôi cũng phải cân nhắc, vậy mà ông lại đem viên đá tinh thần đi làm quà tặng?

Lâm Phi sững sờ, không khỏi nhếch miệng cười, bên trong viên đá kia ẩn chứa một sức mạnh vô cùng kinh khủng đủ để san bằng một nửa Hạ quốc, lại bị biến thành một chiếc vòng tay cho người phụ nữ kia đeo? Nếu người của tứ đại gia tộc mà biết chuyện này, chắc phải tức đến ói ra máu mất.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phi liên lạc với Eva, bảo cô điều máy bay đến đón hắn về du thuyền.

Người nhà và đám phụ nữ đều rất lo lắng, biết được Lâm Phi vẫn còn sống sót thì vô cùng vui mừng, truy hỏi đến cùng xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Phi chỉ nói là Tử Uyển chân nhân kia đã bị chính hắn nhân cơ hội y chủ qua đánh chết y, không có nhắc đến chuyện của Long Ngũ, dù sao lão điên đó cũng không mong có người đến quấy rầy.

Tuy nhiên, Lâm Phi cũng không có lơ là, hắn cũng còn có không ít chuyện để làm.

Đầu tiên, nhất định là Long Ngũ giữ thứ gì đó, nên mới có thể khiến Tử Uyển chân nhân cố ý đến trái đất một chuyến, Lâm Phi cảm thấy mình cần phải nghiên cứu kỹ những thứ mà mình đã lấy ra được từ trong chiếc nhẫn không gian đó, không được bỏ sót điều gì.

Còn nữa, Lâm Phi không muốn lần sau đối mặt với một cường giả cảnh giới Tinh thần, hắn vẫn không có cách nào có thể chống lại, hắn cần phải tăng sức mạnh của mình, sức mạnh của những người bên cạnh hắn, không có thời gian để thư giãn. . .

Một vùng núi hoang vu lạnh lẽo ở biên giới phía đông bắc của Hạ Quốc và nước Nga.

Trong một ngôi nhà gỗ trơ trọi đang chịu những cơn gió lạnh, có một người đang đốt lửa.

Lúc này, một u hồn đang trôi vô định trong không trung chợt bay vào đây. . . .

Bởi đây chỉ là một phần linh hồn còn sót lại, nó đã quên mất mình là ai, cũng quên mất tại sao mình lại ở chỗ này, nó nhớ lại thời khắc cuối cùng, nó đã sợ hãi và muốn được sống sót, và ma xui quỷ khiến đã giúp nó thoát được.

Nó là một phần ấn ký tinh thần cuối cùng nhưng đáng tiếc là không có cách nào có thể hồi sinh làm người, bởi nó chỉ là một phần ký ức.

– Ồ! Sao lại có một linh hồn còn sót lại bay được xa đến thế?

Trong nhà, một người đàn ông mặt mũi râu ria xồm xoàm hai mắt sáng lên, nhìn cái linh hồn còn sót lại không có mục đích kia.

Linh hồn còn sót lại này người bên ngoài có thể không nhìn thấy nhưng gã là một pháp sư ma pháp tinh thần.

– Ha ha, rất thú vị, ở cải ngọn núi này không có lấy một bóng người, để ta xem xem cái linh hồn còn sót lại này ở đâu ra. . .

Người đàn ông liền đưa tay ra, linh hồn này đã bị một luồng sức mạnh tinh thần bắt lấy, bị kéo vào lòng bàn tay của người đàn ông, gã há miệng ra, nuốt cái linh hồn còn sót này vào trong, sau đó hút nó vào trong đầu gã.

Ngay lập tức, người đàn ông này liền ôm đầu kêu thảm thiết, gã không ngờ là một cái linh hồn còn sót lại vẫn có thể mạnh mẽ như vậy!

Cũng may gã đã tu luyện sức mạnh Tinh thần một thời gian, sau khi nuốt cái linh hồn ngang bướng này, y liền lấy hết ký ức còn lưu lại trong nó ra. . .

– Phạm Hoa. . . Phạm Hoa quan. . . Tử Uyển chân nhân. . . .

Ánh mắt cứ gã lóe sáng, ngây người một hồi rồi trên mặt gã liền lộ ra vẻ vui mừng. Đây chính là một linh hồn còn sót lại của một cường giả cảnh giới Tinh Thần, hơn nữa, đã mất hết ý thức, chỉ lưu lại một vài công pháp quan trọng và công pháp mà người đó tâm đắc, những thứ này chính là pháp bảo giúp một người trở nên mạnh hơn!

– Ha ha. . . ha ha. . . . trời giúp ta rồi! Ta có thể gặp được chuyện tốt thế này! Ta biết mà, Lô Bân ta không thể nào ẩn trốn trên núi cả đời được! ! Lâm Phi. . . Bạch Hân Nghiên. . . tứ đại gia tộc, các người hãy chờ đó, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm các người tính sổ! Ha ha ha ha! . . .