Chương 586: Sharon Vineyard

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Vũ Phỉ ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng ý thức được tình huống gay go như vậy:

– Cuộc bán đấu giá tay trái Cai Ấn của Sortheby và chuyện bắt cóc em họ tôi nếu như được tiến hành cùng nhau thì chắc là do em gái tôi đã biết được thông tin gì đó.

– Đây tất nhiên là một cái bẫy được thiết kế kĩ càng, mục tiêu là anh và bảo vật trên tay anh. Xem ra kế hoạch của chúng ta phải thay đổi rồi. Nói cách khác, đối phương bắt họ đi, anh thì chỉ biết bó chân trói tay, đúng với ý chúng.

Lâm Phi im lặng một lát rồi quyết đoán nói:

– Không, kế hoạch vẫn như cũ, nhất định phải tham gia buổi đấu giá.

– Cái gì?

Lục Vũ Phỉ ở đầu dây bên kia kinh ngạc mở to mắt:

– Anh. . . anh điên rồi, bọn chúng đang bắt giữ em họ, lẽ nào anh không lo cho sự an nguy của em ho sao?

Lâm Phi nhỏ giọng cười, thở dài:

– Hoàn toàn trái ngược, bọn chúng bắt Ánh Tuyết đi, rất có thể vì cảm thấy cô ấy có giá trị lợi dụng, có thể uy hiếp tôi mới làm vậy.

– Nếu tôi tạm thời thay đổi thái độ, không tham gia buổi đấu giá, chẳng khác nào nói Tô Ánh Tuyết chẳng có giá trị lợi dụng nào, điều này sẽ càng làm tăng sự nguy hiểm cho Tô Ánh Tuyết.

– Mặc dù chúng ta vẫn chưa thể chứng minh Ánh Tuyết có ở trong tay bọn chúng hay không, tôi cũng sẽ không mạo hiểm, ngộ nhỡ cô ấy có gì bất trắc tôi sẽ vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.

– Anh. . .

Lục Vũ Phỉ không nghĩ Lâm Phi sẽ đưa ra quyết định này, nghĩ kĩ một chút, thật sự có lý. Nếu Lâm Phi không đi sẽ càng khiến Tô Ánh Tuyết nguy hiểm.

Cô có chút không hiểu người đàn ông này, hắn không phải muốn kết hôn với Phương Nhã Nhu sao, không phải hắn đã chia tay với Tô Ánh Tuyết rồi sao nhưng lần này lại vì Tô Ánh Tuyết biết rõ núi có hổ mà vẫn xông vào?

Lục Vũ Phỉ có chút ghen tị, lại có chút nuối tiếc, có lẽ hai người này từ trước tới nay chưa từng tách khỏi nhau. Chỉ là bọn họ không sống chung thôi.

– Anh đã nói như vậy, thì tôi sẽ nói cho ông nội ý kiến này.

Cho dù các người quyết định thế nào, tôi nhất định sẽ đi Thụy Sĩ, còn tùy các người. . .

Lâm Phi nói xong liền cúp luôn điện thoại.

Thật ra Lâm Phi không cho rằng quân đoàn Luyện Ngục sẽ hạ độc thủ với Tô Ánh Tuyết. Nếu Ám Ảnh Chi vương thật sự là tên Mộ Tử Mặc đó là cha ruột của Tô Ánh Tuyết, dẫu sao hổ dữ không ăn thịt con.

Điều mà Lâm Phi lo lắng nhất là việc cũ này có sai lầm như chuyện Ám Ảnh Chi Vương không phải cha ruột của Tô Ánh Tuyết, vậy mới khó nói.

Cho nên hắn dù là biết rõ lần này để có thể rơi vào thiên la địa võng mà đối phương bày ra, bản thân thập tử nhất sinh cũng sẽ cố gắng hết sức.

Thụy Sĩ, khách sạn Hilton ở sân bay Hilton. Ngoài cửa phòng khách vip có hai gã bảo vệ da trắng bệch trông giữ, trên người mặc bộ âu phục phẳng phiu.

Một cô nàng mặc lễ phục dạ hội trắng, tóc đen uốn quăn đang đi từ hành lang tới, đến cửa sau nhìn hai gã bảo vệ mặt không biểu cảm.

– Hai người các ngươi là bảo vệ mới của Sharon sao?

Cô gái hỏi một lần bằng cả tiếng Đức, tiếng Pháp và tiếng Ý nhưng hai tên bảo vệ đều không hề có chút phản ứng nào.

Một lát sau, trong phòng truyền tới một giọng nói âm nhu:

– Tạ tiểu thư thân mến, không cần hỏi nhiều, mời vào.

Tạ Doanh Doanh kì quái nhìn vào hai gã bảo vệ, mở cửa phòng đi vào.

Trước cửa sổ sát đất trong phòng một gã đàn ông người Mỹ mặc áo ngủ màu bạc rộng thùng thình, tóc vàng cắt ngắn, mũi cao thẳng, lông mi thon dài đang nâng một ly Grant cười mỉm nhìn Tạ Doanh Doanh.

– Sharon Vineyard thiếu gia.

Tạ Doanh Doanh cười quyến rũ, thuận tay đóng cửa lại, từng bước tiến về phía trước, dáng điệu mê người.

– Tạ tiểu thư, xem ra đêm nay cô lại trở thành nhân vật chính tuyệt đối của dạ tiệc rồi, vẻ đẹp của cô luôn khiến kẻ khác khó chống cự được.

Sharon Vineyard cười tà mị nâng chén.

Tạ Doanh Doanh tự đi đến bên cạnh bàn tròn, rót cho mình một chén rượu, chậm rãi nói:

– Tôi rất tò mò, thiếu gia Sharon Vineyard tìm được đội bảo vệ lợi hại như thế từ đâu vậy? Đây là Thụy Sĩ, không xa với giáo đình của Vatican, ngài không sợ đám kị sĩ Thánh Điện kia đến liều mạng với ngài sao?

– Ha ha. . . .

Sharon ngạo mạn nói:

– Từ sau khi Áo Phỉ Setha biến mất giáo đình cũng không hề xuất hiện cường giả đáng tôn kính nào, một đám vệ đạo sĩ mục nát căn bản không phải đối thủ của Huyết Tộc, huống hồ liên minh của ta là vương giả tuyệt đối trong huyết tộc.

– Ồ, tôi chưa từng nghe nói Huyết Tộc sau khi bị Scarpe giết hại chịu đại thương về nguyên khí còn có cường giả nào nữa?

Tạ Doanh Doanh híp mắt.

Sharon đi lên phía trước, nhẹ nhàng dùng ngón tay trái nắm lấy cằm nhọn của Tạ Doanh Doanh đưa đôi môi đỏ mọng của nàng lên rồi cúi đầu xuống hôn một cái.

Tạ Doanh Doanh sóng mắt long lanh tựa hồ không chút kháng cự người đàn ông Mỹ này.

– Tạ tiểu thư, hôm nay tìm đến ta không phải là quan tâm bạn ta là ai chứ? Ta chỉ thực hiện lời hứa giúp cô tra cứu tư liệu, tiện thể. . . từ khi từ biệt ba tháng trước, ta rất nhớ thân thể tuyệt vời của cô. . .

Đầu lưỡi Sharon đỏ thắm liếm liếm môi vô cùng chói mắt.

Tạ Doanh Doanh khóe mắt liếc xuống tủi tài liệu trên bàn tròn, hài lòng nháy mắt với hắn:

– Không hổ là người thừa kế sáng giá nhất gia tộc Wittgenstein, hiệu suất quả không tầm thường, ngay cả Tạ gia cũng không cách nào dễ dàng tìm thấy tư liệu, vậy mà ngài lại nhanh chóng tìm được như vậy.

– Quá khen, Scarpe là đối thủ chung của chúng ta, ta đương nhiên giúp cô một tay, vạch trần lời nói dối trá của hắn.

Sharon nhếch miệng cười.

Tạ Doanh Doanh cười khanh khách, lắc mông đi đến cạnh bàn, lấy túi tài liệu mở ra, nhanh chóng lật xem.

Sharon đứng bên cạnh chậm rãi nói:

– Ta chưa có xem qua tài liệu này, thực tế thì. . . mục đích với tứ đại gia tộc Hạ quốc ta không quan tâm lắm. Nhưng ta nghĩ số tài liệu này có thể giúp được cô. . .

Thực tế không cần hắn nói, thần thái tỏa sáng lấp lánh trong mắt và nụ cười hưng phấn âm mị của Tạ Doanh Doanh đã nói rõ điều này rồi.

– Không hổ là gia tộc Wittgenstein, mạng lưới tình báo trải rộng thế giới, thời ngắn vậy mà các người thật sự tìm thấy. . . tôi biết ngay, những lời đó của Scarpe là nói dối mà. Hóa ra là vậy. . . Hừ Hừ, Ha ha. . . Scarpe, Lâm Phi tiên sinh, lần này. . . ngươi gặp họa lớn rồi. . .

Ánh mắt Tạ Doanh Doanh lóe lên tia bí hiểm:

– Thật sự khiến người ta mong đợi. . . Vô Miện Chi Vương trẻ tuổi nhất Scarpe bị ta nắm được đằng chuôi, trở thành nô bộc của ta sẽ là cảnh tượng thế nào nhỉ.

Sharon Vineyard vươn tay ôm lấy thắt lưng Tạ Doanh Doanh, chiều cao của hắn và Tạ doanh Doanh đi đôi cao gót cũng không cao hơn là mấy, rất tự nhiên hôn bên tai phải của Tạ Doanh Doanh.

Tạ Doanh Doanh nhẹ giọng “ưm” một tiếng, cơ thể của cô vô cùng nhạy cảm, cử động thân mật như vậy khiến mặt cô ửng hồng.

– Tạ tiểu thư, không thể không nói tiếng xin lỗi. . . Có thể cô không có cơ hội bắt được điểm yếu của Scarpe. . . .

– Tại sao?

Sharon cười tà mị:

– Hắn thật không may, nội trong một tuần sẽ bị giết chết.

Tạ Doanh doanh vốn ánh mắt mông lung liền khôi phục tỉnh táo, kinh ngạc hỏi:

– Thiếu gia Sharon, ngài tự tin vậy sao?

– Ta đương nhiên không tự tin, bằng không, đâu có để cô em gái yêu quý của ta đối phó ta đến tận hôm nay. . . Nhưng liên minh của ta sẽ giúp ta xóa đi tiện nhân kia, chủ tử của cô ta, Scarpe sẽ trở thành lịch sử trong lòng đất.

Sharon cười am hiểm.

Tạ Doanh Doanh nhẹ buông tay, túi tài liệu rơi hết trên mặt đất.

Cô quay đầu lại nhìn Sharon:

– Ngài. . . thu phục quân đoàn Luyện Ngục rồi?

– Hừm.

Sharon dán ngón tay trắng nõn lên môi Tạ Doanh Doanh:

– Honey, ta nói rồi, đây là hợp tác, ta hợp lẽ kế thừa gia tộc Wittgenstein. Mà bọn họ muốn đoạt đồ vật và tính mạng Khả Liên Trùng.

– Về phần cô, Tạ tiểu thư, ta rất thích cô, không chỉ vì cô đẹp động lòng người. . . còn có dã tâm của cô, cô muốn giành Tạ gia, không thành vấn đề, là người phụ nữ của ta, ta sẽ giúp.

Tạ Doanh Doanh cẩn thận nhìn chằm chằm người đàn ông Mỹ trước mặt hồi lâu, lập tức cười xinh đẹp:

– Thiếu gia Sharon, tôi rất chờ mong. . . ngày ngài dẫm nát thế giới ngầm Truyền Kỳ dưới chân.

– Cô sẽ thấy. . . nhưng trước đó ta nghĩ chúng ta nên lên giường thôi.

Sharon nói rồi đặt ly rượu trên tay xuống, một tay ôm ngang Tạ Doanh Doanh đi về phía giường lớn.

Tạ Doanh Doanh gợi tình nhìn hắn, trong lòng lại âm thầm cười lạnh, tên phương Tây ngu xuẩn, còn thật sự cho rằng tam đại gia tộc có thể áp đảo tứ đại gia tộc Hạ quốc ở bên trên.

Nhưng đối với cô mà nói Lâm Phi sống hay chết đều như nhau. Cô chỉ cần theo đúng kế hoạch của mình cho dù đi con đường nào, thành công đều ngày càng gần cô. . .