Chương 583: Chỉ Cần Một Kiếm

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Lục Vũ Phỉ thở phào nhẹ nhõm. Lâm Phi đã đồng ý thì chắc chắn sẽ làm, coi như cô cũng có thể ăn nói với cấp trên rồi.

Nhưng mà bây giờ cũng sắp đến ngày đấu giá rồi, có lẽ cô ăn tết cũng không được ngon. Là một quan chức cấp cao trong ngành cô có rất nhiều việc phải chuẩn bị.

Quay sang nhìn Phương Nhã Nhu bên cạnh Lâm Phi, có vẻ như cô chị của Phương gia này chẳng bao giờ có quyền lực gì, cuộc sống diễn ra đều rất bình thường. Nhưng một người chỉ toàn phải đi làm và đi chợ nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa như cô ấy nhiều khi khiến người khác rất ngưỡng mộ.

Lục Vũ Phỉ dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu, xốc lại tinh thần, cười nói:

– Cũng được, đến lúc đó chúng ta sẽ liên lạc với nhau. Hôm nay thực sự ngại quá, làm phiền hai người rồi. Tôi và Lý sư muội đi trước nhé.

Nhưng Lý Úy Nhiên lại lắc đầu nguây ngấy:

– Không đâu! Em đi với chú! Em ở nhà chú cơ!

Lục Vũ Phỉ thấy khó xử, cấp trên vẫn luôn nhắc nhở không được để cho Lý Úy Nhiên chạy lung tung:

– Lý sư muội, em đừng có trẻ con như thế nữa. Ngoan nào, về thủ đô với chị đi.

– Hứ, em không đi đâu. Các người vô duyên quá. Em muốn chú chơi với em, sau đó em đi Thụy Sĩ với chú là được mà.

Lý Úy Nhiên nói xong liền ôm chặt lấy cánh tay Lâm Phi, nhất định không chịu buông.

Lâm Phi bất đắc dĩ cười cười:

– Được rồi, để cô bé ở nhà tôi đi. Có tôi trông chừng cô bé sẽ không mất tích đâu.

Lục Vũ Phỉ không còn cách nào khác, cô cũng chẳng thể kéo Lý Úy Nhiên đi được, đành phải làm phiền Lâm Phi một chút nữa vậy, cứ đến lúc đó có mặt là được.

Trên đường về trong xe lại có thêm một người nữa.

Lâm Phi lái xe, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lý Úy Nhiên đang nằm trên ghế cầm điện thoại của Phương Nhã Nhu đọc tiểu thuyết ngôn tình. Thấy vậy hắn phì cười, tính cách cô bé này chẳng thay đổi chút nào.

– Lý Úy Nhiên, cuối cùng sư phụ cô cũng thả cho cô đi, có phải là thấy tu vi của cô đã chín muồi rồi không?

Mắt cô vẫn dán vào màn hình điện thoại, nói:

– Vẫn chưa đâu. Nhưng sư phụ cháu gần đây lĩnh ngộ được một vài thứ nên bế quan rồi. Cháu tranh thủ chạy ra ngoài chơi, đúng lúc Ẩn Long có nhiệm vụ này. Cháu chỉ muốn đến thăm chú, tiện thể ra nước ngoài chơi. . .

– Sư phụ cô cho cô ăn đồ gì bổ dưỡng hay là truyền cho loại công phu gì mà tu vi của cô tăng nhanh thế, chỉ còn một bậc nữa thôi là đột phá cảnh giới Tiên Thiên rồi đấy.

Lâm Phi nói.

Lý Úy Nhiên ngồi dậy chớp chớp mắt, kiêu ngạo nói:

– Chú nhìn ra được à? Hì hì, cũng tàm tạm, còn xách dép cho chú. . . Đấy là vì cháu ăn một quả châu sư phụ để ở đó ấy!

– Quả châu? Có loại đấy à?

Lâm Phi ngây người, hắn mới chỉ nghe đến loại bảo vật địa linh có thể tăng thêm công lực tu luyện mãnh liệt.

– Đúng thế, bảo bối của sư phụ tốt lắm, hình như là sư phụ của sư phụ cho ông ấy, hồi đó ông ấy ăn một quả còn một quả không nỡ ăn, cất giữ cẩn thận trong Kiếm gia, lần nào về cũng bái như bái Bồ Tát ấy. . .

– Cháu có lòng tốt, sợ quả đó để lâu sẽ bị thối nên cháu ăn hộ sư phụ!

Lý Úy Nhiên làm ra vẻ khó khăn lắm.

Lâm Phi dở khóc dở cười:

– Ta thấy cô như kiểu bị sư phụ cô đánh sắp chết rồi ấy. Cái gì mà sợ nó thối chứ, rõ ràng là cô ăn vụng!

Lý Úy Nhiên lè lưỡi:

– Suýt chút nữa. . . Nhưng mà cháu đáng yêu thế này, sư phụ không nhẫn tâm đánh cháu đâu. Cái quả châu đó lợi hại lắm nha, xém tí nữa thì kinh mạch trong cơ thể cháu bị nó làm nổ tung. Sư phụ hộ pháp cho cháu, luyện hóa được loại thuốc kia, sau đó tu vi của cháu tăng lên rất nhanh.

– Sư phụ của cô còn có sư phụ nữa à?

Lâm Phi có vẻ quan tâm đến điều này. Hắn cứ tưởng Kiếm Phá Thiên tự học thành tài thì ra hắn còn có sự phụ nữa.

– Ừm! Nhưng cháu không biết sư phụ của ông ấy là ai. Dù sao thì ông ấy nói sư phụ của ông ấy chỉ cần một kiếm là đánh bại được ông ấy.

Lý Úy Nhiên có vẻ không tin tưởng lắm:

– Cháu thấy trên đời này làm gì có ai lợi hại như thế. Chắc chắn là sư phụ cháu khoác lác rồi.

Chỉ cần một kiếm?

Lâm Phi nhíu mày, hắn nghĩ thầm có khi nào sư phụ của Kiếm Thánh là lão điên? Dựa theo tuổi tác mà phán đoán thì cũng không phải là không có khả năng đó. Nhưng Lâm Phi vẫn cảm thấy chuyện này có chút hoang đường. Hắn lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ nhiều nữa.

Phương Nhã Nhu tò mò hỏi:

– Trên thế giới này thực sự có loại hoa quả kỳ lạ có thể tăng công lực như thế sao? Lâm Phi, anh giàu như vậy sao không thử đi mua một ít, như thế anh càng dễ bảo vệ bản thân mình.

– Em yêu, em nghĩ đơn giản quá rồi đấy. Dưới góc độ vi mô mà nói thì những loại kỳ hoa dị quả có thể lý giải được, dù sao anh cũng là người tu hành, cho dù là vận hành chân khí hay nguyên khí thì bản chất của nó vẫn là những loại hạt năng lượng nào đó trong vũ trụ.

– Trong một số tình huống đặc biệt, một số loại thực vật có tồn tại một lượng lớn những loại hạt đó, có thể trở thành loại chất bổ nhanh chóng gia tăng tu vi. Chuyện này thì chẳng có gì phải nghi ngờ cả. Trên đời này thiếu gì chuyện lạ.

– Nhưng trái đất trong vũ trụ thực sự quá nhỏ bé, những bảo bối như quả châu ấy từ cổ chí kim có lẽ không nhiều, còn lưu lại được đến giờ lại càng hiếm. Cho dù chúng ta có tiền thì cũng chưa chắc tìm được loại như thế đâu.

Lý Úy Nhiên nằm bò trên ghế, gật đầu lia lịa:

– Đúng đó, đúng đó. Chú nói rất đúng, hơn nữa những người thực sự lợi hại thì cũng chẳng cần ăn những loại chất bổ này. Sư phụ có nói sư phụ của ông ấy không cần ăn những loại đồ bổ ấy mà cũng mạnh hơn ông ấy không biết bao nhiêu lần.

– Bởi vì sự thay đổi về lượng không bao giờ sánh được với sự thay đổi về chất. Như cháu bây giờ tuy đã gần như là đỉnh phong của cảnh giới Tiên Thiên nhưng cũng không ngộ ra được một môn hạm, làm thế nào cũng không thể qua được.

Phương Nhã Nhu tiếc nuối “ô” lên một tiếng. Tuy ngoài miệng cô không nói nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ nếu Lâm Phi đi châu Âu thì rất có thể sẽ phải đối mặt với những cạm bẫy của quân đoàn Luyện Ngục. Thực sự cô rất lo lắng hoảng loạn, cô chỉ hi vọng Lâm Phi có thể mạnh lên càng nhiều càng tốt.

Khi về đến Thiên Lan sơn trang đã là nửa đêm, mọi người trong nhà đều đã đi ngủ.

Lâm Phi định để Phương Nhã Nhu sắp xếp phòng cho Lý Úy Nhiên nhưng tự nhiên phát hiện ra vẻ mặt Lý Úy Nhiên có vấn đề gì đó. . .

Thần sắc cô tự nhiên trở nên nghiêm trọng, hai tay giơ lên ôm lấy đầu, lông mày nhíu chặt lại. Cô vội vàng mở cửa xe, lao đến phía sau nhà.

– Này! Cô sao thế?

Lâm Phi chạy xuống xe, nhìn thấy sự biến hóa trên mặt Lý Úy Nhiên vừa nãy, hắn sững sờ.

Khuôn mặt Lý Úy Nhiên lạnh lùng, đôi mắt ướt to tròn phát ra những luồng ánh sáng đỏ tím như hai quả thủy tinh, một sợi tơ đỏ tươi chảy xuống, nhìn quỷ dị nhưng lại rất huyền ảo.

Trên người Lý Úy Nhiên vốn là kiếm khí bình hòa và phân đoạn nhưng lúc này bắt đầu rung động như muốn nổ tung ra. Dường như trong những luồng kiếm khí xanh biếc đó có một loại năng lượng cực mạnh khó có thể tả được. Nguồn năng lượng này đến từ chính bản thân Lý Úy Nhiên, bám vào trong đó, mang theo sức sống cực kỳ mạnh mẽ!

Lâm Phi bỗng nhớ ra lúc trước khi nói chuyện chém gió với Kaysome, Kaysome có nhắc đến tình huống kỳ lạ của Lý Úy Nhiên trong trận đại chiến ở bến cảng tỉnh Tây lần đó.

Lúc đó toàn thân Lý Úy Nhiên đều đã bị trọng thương, mọi người đều tưởng rằng cô ta không thể tiếp tục chiến đấu được nữa. Nhưng không ngờ Lý Úy Nhiên sau khi tức giận, toàn bộ cơ thể không những nhanh chóng hồi phục mà còn có sức mạnh cường đại hơn, tốc độ nhanh hơn!

Vì Lâm Phi đã bỏ lỡ thời điểm đó nên cũng không có cảm xúc gì. Nhưng lúc này, khi thấy sự biến hóa đặc biệt của Lý Ủy Nhiên, Lâm Phi mới hiểu ra là lúc đó Kaysome không hề chém gió!

Trong cơ thể cô gái này nhất định có bí mật. Có khi bởi vì như thế nên cô ta mới có được tu vi cao như vậy khi vẫn còn rất trẻ, được Kiếm Thánh nhận dạy dỗ.

Điều khiến cho Lâm Phi ngạc nhiên hơn còn nằm phía sau. Cửa sổ một phòng trên tầng hai đột ngột mở ra, một bóng hình xinh đẹp thanh lệ, tóc dài bay phấp phới đang mặc váy ngủ đáp xuống.

– Thiên Diện.

Phương Nhã Nhu thấy vậy hét lên. Nhưng Thiên Diện không để ý đến ai gọi cô ta nữa. Trong mắt cô bây giờ chỉ có Lý Úy Nhiên đang đứng dưới sân.

Mái tóc đen mượt lòa xòa trước khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô. Đôi mắt sáng trong cũng lóe ra những tia sáng thần bí màu đỏ tím, chân khí Tiên Thiên xanh biếc trong cơ thể cô cũng bắt đầu dao động.

Hai cô gái tư sắc tuyệt luận, long lanh huyền diệu nhìn nhau chằm chằm. Cả hai không ai nói với nhau câu nào, chỉ đứng đó nhìn nhau đến mức xuất thần.

– Lâm Phi. . . Cô ấy. . . cô ấy sao thế?

Phương Nhã Nhu sợ hãi. Ánh mắt hai cô gái này không giống người thường gì cả mà nó dường như có chút gì đó mỹ lệ ma quái.

Lâm Phi như nhận ra điều gì đó nhưng lại cảm thấy đây dường như là ý trời. Sớm muộn gì cũng sẽ có ngày hôm nay bởi dẫu sao thì hai người họ đều rất đặc biệt.

– Em gái.

Mãi một lúc lâu sau mùi đàn hương trong miệng Thiên Diện tỏa ra, cô gọi hai tiếng nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng kiên định.

Lý Úy Nhiên khẽ run lên, khuôn mặt baby của cô khẽ giật giật, sau đó lại nghiêng đầu kiêu ngạo như một con thiên nga nhỏ.

– Hừ, cái cô này là ai, sao lại không biết xấu hổ như thế chứ. Làm sao mà cô biết được tôi bé hơn cô!