Chương 702: Hai Chọn Một

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Nữ sát thủ ngay lập tức nắm mã tấu vào trong tay, thân hình lóe lên, tới cạnh cửa, thông qua mắt mèo xem người tới là ai.

Điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là đây là một cô gái châu Á tóc đen xa lạ nhưng dường như đối phương biết Shiva đang nhìn mình cho nên còn cười ngọt ngào về phía mắt mèo.

Shiva trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cô gái này khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Trên người cô ta không cảm thấy bất kỳ uy giáp của người tu hành nội công, ma pháp hay tinh thần gì cả, thậm chí ngay cả khi tức cũng không cảm nhận được!

Giống như. . . một người trời sinh có năng lực ẩn nấp, lần đầu tiên khiến cô có cảm giác này là Thiên Diện.

Nhưng Thiên Diện với tư cách là sát thủ đứng đầu Bảng Huyết Toản, tinh thông kỹ xảo ẩn nấp, thể chất không phải người thường, có thể làm được như vậy cô cũng hiểu được.

Còn cô gái xa lạ bình thường này cũng khiến người khác cảm thấy khó mà tưởng tượng được.

Dường như cô ta biết sự do dự của Shiva, vì vậy bờ môi giật giật, nói ra một câu.

Shiva có thể hiểu được ý đối phương.

– Tôi có thể giúp các người!

Lần này Shiva không hỏi nhiều, trực tiếp mở cửa ra, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:

– Rốt cuộc cô là ai?

Cô gái xa lạ kia vẻ mặt nhẹ nhõm, nhìn Lô Bân nằm trong phòng khách, nói:

– Tôi là ai cũng không quan trọng nhưng nếu không có tối thì chưa đầy hai giờ nữa hai người sẽ bị Scarpe và Thiên Diện tìm được, sau đó hai người nhất định phải chết.

Nói xong cô ta tự nhiên đi vào phòng khách, ý bảo Shiva đóng cửa lại.

Lô Bân miễn cưỡng ngồi dậy, vẻ mặt tái nhợt, cảnh giác nói:

– Shiva, giết cô ta! Có thể cô ta là thám tử do Lâm Phi và tứ đại gia tộc phái tới!

– Chậc chậc, bản thân đã bị thương như vậy, thấy tôi liền muốn diệt khẩu, anh đúng là một kẻ hung ác.

Cô ta cười khanh khách nói.

Shiva rất nghe lời Lô Bân, nếu người yêu đã bảo cô giết, vậy cô cũng không hỏi nhiều.

Không chút khách khí, thân ảnh Shiva như một tia chớp, từ sau nghiêng dao đâm vào cổ cô gái

kia.

Theo lý thuyết thì cô khẳng định mình đã cắt đứt động mạnh cô ta, đối phương đáng lẽ phải phun máu đến chết nhưng lúc cô nhìn lại thì cảnh tượng hoàn toàn khác.

Chỉ thấy chỗ cổ cô ta có một miệng vết thương phun ra tia máu nhỏ nhưng dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà khép lại, giống như thân thể cô ta không phải bằng máu thịt mà do bùn đất tạo thành, sau khi cắt đứt có thể khôi phục nguyên trạng!

Cảnh tượng như vậy khiến Lô Bân và Shiva khiếp sợ không thôi, việc này quá phản khoa học!

– Điều này sao có thể. . .

Shiva lẩm bẩm, cho là mình gặp ảo giác, liên tiếp đâm ra hai phát nữa, đâm dao vào trái tim và cổ họng đối phương!

Cô gái kia trơ mắt nhìn dao găm đâm vào cổ họng mình, không chút phản kháng. Trên thực tế thì tốc độ của cô ta cũng không ngăn được Shiva.

Khi dao găm lạnh như băng đâm thủng yết hầu cô ta, trên mặt cô nở nụ cười rực rỡ nhưng vì không phát ra được tiếng nữa, chỉ có bờ môi cử động ý nói:

– Rất đau, rút ra đi.

Shiva như gặp phải ma, rút thanh dao ra, nhìn từ trên xuống dưới. Chỉ thấy cổ họng và tim đối phương nhanh chóng được chữa trị.

– Cô là người hay là quỷ. . .

Cô gái ngọt ngào cười nói:

– Tôi không phải người, cũng không phải quỷ, tôi là Andariel.

Nói xong cô quay người lại, màu tóc nhanh chóng đổi thành màu bạc, màu da cũng hóa trắng, khuôn mặt chuyển thành dáng vẻ một mỹ nữ phương Tây.

Điều này khiến Shiva và Lô Bân khiếp sợ, hai người cho rằng Thiên Diện xuất hiện.

– Đây là dáng vẻ thật của tôi.

Andariel khẽ khom người nói:

– Chủ nhân của tôi sớm đã chú ý tới hai vị, biết rõ hiện giờ hai người gặp phiền toái nên bảo tôi tới giúp đỡ.

– Chủ nhân của cô là ai?

Trong mắt Lô Bân hiện lên vẻ phức tạp, suy tư, hỏi.

Andariel cung kính nói:

– Là chủ nhân đã ban cho tôi tất cả sức mạnh.

– Cô nói là. . . năng lực nhanh chóng khi phục thân thể, không sợ tiến công là do chủ nhân đã ban sức mạnh cho cô?

Lô Bân hỏi.

Andariel khiêm tốn nói:

– Chủ nhân thân thông quảng đại, cải tạo tối chỉ sử dụng gen biển chung, khoa học kỹ thuật của người vượt qua thời đại, sâu xa không lường được.

Shiva thì cảnh giác hỏi:

– Cô vẫn chưa trả lời chủ nhân của cô rốt cục là ai. Cô nói cô ta muốn giúp chúng tôi, vậy có nguyên nhân gì? Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí cả.

– Đó là đương nhiên.

– Andariel cười nói:

– Chủ nhân của tôi giống hai vị, đều có chung một kẻ địch đó là Scarpe. . . Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè. Với thực lực của chủ nhân muốn cứu hai vị rất dễ dàng, đương nhiên cũng có thể bạn cho hai vị sức mạnh để đối phó với Lâm Phi. Điều mấu chốt là hai vị muốn lựa chọn như thế nào?

Shiva và Lô Bân xem như đã hiểu, người thần bí này muốn lợi dụng bọn họ để đối phó Lâm Phi.

Chỉ có điều điểm mấu chốt trước mắt là giữ được mạng, bằng không nói gì cũng là nói suông.

– Sao chúng tôi tin tưởng cô được?

Lô Bân do dự hỏi.

Andariel dường như nhớ tới điều gì, gật đầu nói:

– Đúng rồi, đúng lúc tôi có mang theo thuốc tăng cường năng lực khôi phục chủ nhân vừa nghiên cứu ra, vốn là để tôi dùng bổ sung năng lượng, tiếp tục bảo trì sinh mệnh lực của gen, giờ xem vết thương trên đùi và dáng vẻ hư nhược của Lô Bân tiên sinh xem ra càng cần hơn.

Andariel nói xong, lấy ra một chai thuốc nhỏ màu bạc đưa cho Lô Bân.

– Chỉ cần dùng một giọt thì có thể khiến tiến sinh khỏi hẳn.

Andariel xin lỗi cười nói:

– Chỉ là hơi đau một chút.

Lô Bân nghe thấy có thể nhanh chóng trị hết cái chân mình đương nhiên cam tâm tình nguyện. Dù sao không đi đứng được thì có rất nhiều chuyện bất tiện, đặc biệt trong thời khắc nguy hiểm.

Hắn quyết tâm thử một lần, do vậy nhận lấy cái chai.

Shiva vội vàng khuyên giải:

– Honey, lời đối phương không thể tin hoàn toàn, chúng ta nên suy nghĩ một chút.

– Không phải suy nghĩ gì cả! Chúng ta đã như vậy, đối phương không cần phải hại chúng ta!

Lô Bân cắn răng, mở ra nắp chiếc bình, nhỏ một giọt chất lỏng màu xanh lam đặc sệt vào miệng.

Chỉ qua ba giây, hai mắt Lô Bân lồi ra, tràn đầy tơ máu, đau đớn dùng hai tay cầm túm cổ họng, đau đến mức hít thở không thông.

– A. . .

Lô Bân kêu thảm, ngã lăn xuống thảm, gã cảm thấy miệng vết thương ở chân như có vô số con kiến đang cắn xé, mạch máu và cơ thịt đang điên cuồng sinh trưởng.

Sau một lúc lâu, chân hắn đã khôi phục trạng thái khỏe mạnh, cảm giác yếu ớt cũng không còn!

Shiva thở phào nhẹ nhõm, từ đáy lòng nói cảm ơn với Andariel.

– Không cần khách khí.

Andariel nhìn đồng hồ trên vách tường, nói:

– Tôi chỉ có thể cho hai người mười lăm phút, sau đó hai người đưa ra sự lựa chọn.

– Mời nói.

Trong mắt Lô Bân hiện vẻ chờ mong, từ dưới đất bò dậy.

Andariel dựng một ngón tay lên.

– Lựa chọn đầu tiên, tôi mang hai người rời khỏi Lâm An, tới một nơi hoang vu không người, để hai người rời khỏi xã hội hiện đại. Mặc dù sống vất vả nhưng hai người không sợ bị Scarpe phát hiện. Các người có thể từ từ tích lũy sức mạnh, chờ một ngày tìm hắn báo thù.

Lựa chọn thứ hai chính là tiếp nhận sự cải tạo của chủ nhân. Chỉ có điều chủ nhân chỉ cho phép một trong hai người trở thành bộ hạ của người, trong các người chỉ có một người có thể đi theo tôi.

– Vì sao? Vì sao chỉ có thể là một người trong chúng ta?

Lô Bân kinh ngạc nói, vẻ mặt sốt ruột.

Andariel nhún vai:

– Không còn cách nào khác, muốn một người trở thành cường giả trong thời gian ngắn cần tốn chi phí rất cao. Riêng nói việc cải tạo gen đã cần những loại thuốc rất quý giá mới làm được.

Không phải ai cũng có cơ hội thuần phục với chủ nhân của tôi, hai vị dù sao vẫn đều là người ngoài. Chủ nhân của tôi chỉ cần người có tiềm lực phát triển, người giàu quyết tâm báo thù. Cho nên. . . hai người chỉ có thể chọn một.

Lô Bân nhíu chặt mày, gương mặt phức tạp.

Shiva đứng bên nói thẳng:

– Chúng ta lựa chọn điều đầu tiên! Xin hãy mang bọn ta tới một nơi không ai tìm được!

– Em điên rồi sao?

Lô Bân nghe xong, vội vàng ngăn lại nói:

– Chẳng lẽ về sau chúng ta đều trốn ở nơi rừng sâu núi thẳm? Ở nơi đó sống cuộc sống hoang dã? Như vậy khác nào chết chứ!