Chương 687: Giao Dịch Đen Tối

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

Trên màn hình là một phần của tài liệu bí mật, chút hình ảnh máu thịt be bét, giống như một khí quan nào đó nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều so với khí quan thường thấy.

Lâm Phi thở dài, tiếc nuối nói:

-Nói ra sợ em sẽ thương tâm nhưng em cũng có thể thấy đây, những khí quan của con người này, kể cả tim, gan, thận, mắt… đều không có ngoại lệ, được lấy từ trên người đám trẻ con.

Bạch Hân Nghiên mặt cắt không còn giọt máu, thân thể mềm mại của cô chấn động mãnh liệt, đột ngột nhớ tới lúc ban ngày Lâm Phi nói trong xe rằng muốn điều tra một chút…

Cô lấy tay bịt miệng mình nhưng cũng không thể kìm chế nổi cảm giác nôn nao, chạy tới cạnh bồn rửa tay, không ngừng nôn ọe.

Chờ sau khi ói cả dịch vị dạ dày, nước mắt Bạch Hân Nghiên không ngừng chảy xuống, quay người hỏi:

-Chẳng lẽ… chẳng lẽ là… là… của đám… đám tr… trẻ kia?!!

Sắc mặt Lâm Phi cũng rất khó coi, lần này hắn cũng hi vọng mình đoán sai, nhưng chỉ có điều không như mong muốn.

-Trước đó khi ở cô nhi viện anh đã ngửi thấy được mùi máu tươi, không phải là mùi máu của động vật mà của người… Tuy rằng mùi rất thoáng nhưng anh rất mẫn cảm với mùi máu tươi, không thể thoát khỏi mũi của anh.

Khi đó anh đã nghĩ Lô Bân là người thế nào tuy rằng anh không phải là hiểu rất rõ nhưng nhìn thế nào thì hắn ta cũng không phải người lương thiện dùng tiền túi mở cô nhi viện, chăm sóc trẻ con.

Vì vậy anh liền suy đoán đám trẻ con này cũng không phải là cô nhi được thuần túy nhận nuôi mà còn có “tác dụng” lớn hơn…

-Giao dịch nội tạng người sống.

Bạch Hân Nghiên chấn động nói.

-Đúng vậy. – Lâm Phi tiếp tục nói:

– Anh không biết địa điểm bọn chúng sẽ lưu lại nội tạng trẻ con ở đâu trong cô nhi viện, cho dù nếu chỉ tìm ra vết máu thì chúng có thể viện cớ nào đỏ. Chỉ có điều bất luận thế nào thì mục đích giao dịch nội tạng chính là để giãi phẫu cho những đứa trẻ cần thay thế nội tạng, cho nên anh Hack tư cách tiến vào xem tư liệu cấy ghép nội tạng trẻ em của nhiều bệnh viện, trên thực tế những bệnh viện thực hiện việc này cũng không nhiều. Kểt quả là anh phát hiện việc cấy ghép nội tạng trẻ em thành công nhất, so lượng ca giải phẫu nhiều nhất cũng không phải bệnh viện nhà nước mà là một bệnh viện tư nhân giá cả rất cao, cũng có thể nói là bệnh viện quý tộc. Bệnh viện này không tiếp nhận người thường tới chữa bệnh mà chi tiếp nhận các quý tộc và phú hào trên thế giới, giả cả đắt đỏ kinh người, động chút là vài trăm vạn, nhiều ca giải phẫu quý giá thì lên tới hơn trăm triệu. Trong bệnh viện không thiếu trẻ em bị bệnh, bình quân nằm viện chưa đầy một tháng sẽ có người hiến xuất hiện, hơn nữa người hiến thường là cô nhi, hiến xong chết ngoài ý muốn, khí quan vẫn được nguvên vẹn. Sau đó được những bác sĩ chuyên gia tiến hành giải phẫu, cấy ghép vào cơ thể những đứa trẻ có tiền có thế kia, khiến bọn chúng có thể đứng dậy khỏe mạnh.

Lâm Phi nói xong, đưa tay chỉ vào tên tông giám đôc bệnh viện:

-Tổng giám đốc bệnh viện cũng là viện trưởng họ Chu, nhưng anh điều tra qua thì thân phận của người này là giả, sau khi tiến hành phân tích so liệu hình dạng khuôn mặt, tên thật, trong dữ liệu của cục an ninh có ghi chép. Gã gọi là Lô Cảnh Hoa, thuộc Địa Tự Hào, là đường đệ của Lô Cảnh Phong, gia chủ hiện nay của Lô gia. Gã có một thân phận khác đó là cán bộ hậu cần quân khu Giang Nam, chỉ có điều ngày thường rất ít khi xuất hiện, trên cơ bản thì khó mà gặp được gã.

Bạch Hân Nghiên siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Lô gia lại làm ra những chuyện táng tận lương tâm như vậy! chăng lẽ bọn chúng không sợ bị trời phạt sao?! Nhưng… bọn trẻ đã mất đi cha mẹ, bọn chúng lại làm… Dù sao…

Cô không nói lên lời, đây không phải là những đứa trẻ dược nhận nuôi mà là đang chăn nuôi một đám súc vật chỉ chờ làm thịt!

-Em đã từng ăn cơm ở đó hẳn đã phát hiện điều kiện sinh hoạt của những đứa trẻ kia đều không tồi đi, đồ ăn của chúng cũng phối hợp dinh dưỡng hợp lý. Đây là do cần giữ vững thân thể khỏe mạnh của bọn nhỏ, đương nhiên chúng không thể bạc đãi.

Lâm Phi nói.

Bạch Hân Nghiên gật đầu, đúng là như vậy, chẳng trách cô thấy đồ ăn của đám trẻ có hàm lượng dinh dưỡng rất khoa học, cô liền hỏi:

-Vậy… không bằng chúng ta vạch trần chuyện này đi, nhưng cần có chứng cứ chứ?

Lâm Phi lắc đầu, tiếc hận nói:

-Bọn chúng sẽ không giữ lại chứng cứ phạm tội đâu, hơn nữa vạch trần cũng vô dụng. Em cho rằng chuyện như vậy những gia tộc khác không phát hiện được sao? Em cho rằng chỉ dựa vào Lô gia mà dám làm những chuyện như vậy sao?

Bạch Hân Nghiên sau khi hoang mang cũng hiểu được ỷ Lâm Phi nói gì.

-Ý… ý anh là các gia tộc khác cũng có tham gia?!

Lâm Phi nhún vai:

-Nếu như anh suy đoán đúng thì bệnh viện kia do quân đội cùng vài gia tộc lớn khác cùng nhau thành lập, chỉ là Lô gia làm chủ đạo, bọn chúng có thể giành được lợi nhuận kếch sù, từ đó, đồng thời có thê tặng nhân tình cho người khác. Em nghĩ xem, nhiều hào phú quý tộc khổng lồ đương nhiên rất nhiều con cháu, trong số những đứa nhỏ đó nếu bị bệnh cần ghép nội tạng thì đương nhiên rất gấp. Đến khi đó bệnh viện này có thể âm thầm thỏa mãn nguyện vọng của họ, dùng tốc độ nhanh nhất chữa trị cho những đứa nhỏ này, những nhân vật lớn kia đâu quan tâm nội tạng này lấy từ đầu tới, đầu tiên khẳng định sẽ đều mang ơn Lô gia. Không thể không nói, nhờ bệnh viện này Lô gia đã đạt được vô số mạng lưới quan hệ, hơn nữa những gia tộc kia cũng không cắt đứt tài lộ cùa người. Dù sao bọn họ cũng không bảo vệ được, lại có nhu cầu chữa trị, tự dưng kiếm thêm một kẻ địch làm gì chứ?

Bạch Hân Nghiên lập tức hiểu được đạo lý trong đó, hốc mắt vẫn đỏ, nói:

-Thật khiến người khác buồn nôn, không được… chúng ta không thể trơ mắt nhìn chỗ như vậy tồn tại, cần hủy diệt nó.

– Kỳ thật bệnh viện là thứ yếu, mấu chốt là nguồn cung cấp trẻ em cho bọn họ. có chúng ta bảo vệ, trong thời gian ngắn e là chúng gấp như kiến trong chảo nóng. Dù sao những đứa nhỏ có cha có mẹ chúng cũng không thể bắt loạn được, như vậy sẽ khiên xã hội khủng hoảng.

Lâm Phi cười nói.

– Thảo nào anh muốn em tiếp nhận cô nhi viện, hóa ra anh sớm đã đoán được. – Bạch Hân Nghiên chợt nói: – Vậy giờ chúng ta phải làm gì?

Lâm Phi cười tà mị:

-Rất đơn giản, đi nói cho Lô gia chúng ta đã biết tất cả, thuận tiện tìm Lô Bân, làm thịt gã luôn. Lần này sẽ không có đám trẻ nào cứu gã.

-Nhưng chẳng phải anh đã nói không có chứng cứ thực sao?

Bạch Hân Nghiên buồn bực.

Lâm Phi đứng dậy, đi tới trước mặt cô, đưa tay lau nước mắt:

-Đồ ngốc, ban ngày ờ trước mặt đám trẻ con anh không tiện để ra tay, hiện giờ đã biết tất cả, cho dù đám trẻ con kia vây quanh anh vẫn giết không tha… Nói trắng ra chính là anh giết người chỉ xem tâm tình, không cần chứng cứ.

Bạch Hân Nghiên cũng không biết hắn làm vậy có đúng hay không nhưng quả thực cô chỉ hận không thể tự tay giết chết tên họ Lô đó, do vậy cũng ủng hộ Lâm Phi làm.

Đúng lúc này ở ngoài phòng thí nghiệm truyền tới tiếng gào hằng ngày của nha đầu Lý Ủy Nhiên.

-Chị ơi, chị ơi! Chúng ta ra ngoài chơi đi! Đi mà! chị đi giúp em mua quần áo mới được không…

Lý Ủy Nhiên ôm tay Thiên Diện, làm nũng để Thiên Diện dẫn cô ra ngoài. Nhưng Thiên Diện lại tập trung tinh thần đi về phía phòng thí nghiệm, sau khi thấy Bạch Hân Nghiên, vẻ mặt chờ mong, không thèm để ý yêu cầu của em gái.

-Dạy tôi.

Thiên Diện chỉ nói hai chữ đơn giản.

Lâm Phi nghe không hiểu, còn Bạch Hân Nghiên mĩm cười nói:

-Cô muốn học thật chứ?

-Cô muốn học thật chứ?

Thiên Diện gật đầu, rất chăm chú.

Lý Ủy Nhiên bĩu môi:

-Chị muốn học gì vậy? Em cũng muốn học cùng…

Lần này Thiên Diện quay người đáp:

-Một công phu thú vị, có thể ăn độc cũng không chết.

– Lợi hại như vậy?

Lý Ủy Nhiên liền có hứng thú, hai mắt sáng rực nhìn Bạch hân Nghiên.

Cuối cùng Lâm Phi cũng hiểu mấy người muốn nói gì, nhưng hắn cũng không có ý kiến. Dù sao nếu Bạch Hân Nghiên cam tâm tình nguyện dạy, hai chị em muốn học thì học.

Đang lúc hắn định rời khỏi phòng thí nghiệm thì thấy Phương Nhã Nhu tan làm về nhà, đi tới. Bình thường tan tầm cô đều bận rộn trong phòng bếp, chỉ có điều hôm nay lại tới tìm hắn.

Phương Nhã Nhu vốn đang suy nghĩ nên mở miệng như nào về việc bí thư Lưu nói ban sáng thì thấy Bạch Hân Nghiên và chị em Thiên Diện đang đàm luận gì đó, không khói tò mò hỏi:

– Sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả?

Lâm Phi cảm thấy cũng không cần giấu diếm, kể chuyện Bạch Hân Nghiên bị Shiva đuổi giết được Thiên Diện cứu, đáp ứng dạy Thiên Diện công pháp để bày tỏ lòng biêt ơn.

vốn Lâm Phi cho rằng Phương Nhã Nhu chỉ thuận miệng hỏi một câu, nhưng sau khi nghe xong lông mày Phương Nhã Nhu nhíu chặt lộ một chút tực giận, nhìn chằm chằm Lâm Phi.