Chương 505: Tôi Không Tin

Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Đăng vào: 2 năm trước

.

– Anh. . . anh biết cha em sao? Anh gặp cha em rồi à? Ông ấy là ai? Ông ấy ở đâu?

Hốc mắt Tô Ánh Tuyết liền ẩm ướt. Cô kích động đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi, hai tay bắt lấy cánh tay hắn.

Lâm Phi thấy cô như vậy không khỏi thổn thức. Khát vọng với tình thân đã khiến một Tô Ánh Tuyết từ trước đến nay luôn lý trí, tỉnh táo bỗng trở nên vô cùng yếu ớt, không thể khống chế được cảm xúc.

Hắn thương tiếc cầm lấy bàn tay của cô:

– Bình tĩnh lại đã, em nghe anh nói đây. Anh biết cha em là ai nhưng anh không biết cha em đang ở đâu?

– Là. . . là sao? Ông ấy. . . ông ấy là ai?

Tô Ánh Tuyết nỉ non hỏi. Lâm Phi trầm ngâm hồi lâu rồi cứng đờ phát ra bốn chữ:

– Ám Ảnh Chi Vương.

Sau khi Lâm Phi nói ra ngay cả hắn cũng nghĩ mình đang nằm mơ, đỉnh đầu sấm chớp cuồn сuộn.

Cha của Tô Ánh Tuyết lại là người đàn ông bắt Lục Uyển Dong ra khỏi nhà cũng phải sinh con cho mình, là người đàn ông đã từng làm khách ở nhà họ Lục, là Ám Ảnh Chi Vương.

Người đưa hắn và Ảnh Tử đi, để họ được gia nhập Đại Sảnh, Ám Ảnh Chi Vương đi mây vê gió?

Người đó tên là Mộ Tử Mặc sao?

Trong đầu Lâm Phi xuất hiện những dấu hỏi to đùng, chuyện gì cũng nghĩ không ra.

Điều duy nhất có thể khẳng định là khoảng thời gian Ám Ảnh Chi Vương đột nhiên xuất hiện chính là sau khi Tô Ánh Tuyết ra đời. Nói một cách khác sau khi Mộ Tử Mặc biến mất Ám Ảnh Chi Vương mới xuất hiện.

– Anh. . . anh nói hươu nói vượn gì đấy hả? Cha em sao lại là Ám Ảnh Chi Vương?

Tô Ánh Tuyết đang vô cùng khiếp sợ. Cô đứng bật dậy hét vào mặt Lâm Phi:

– Anh gạt em! Anh gạt em! Em không tin.

Cô khóc không thành tiếng, nước mắt chảy ra ào ạt như thủy triều. Thân thể bị thương không ngừng run rẩy.

Lúc đầu Lâm Phi còn thấy khó hiểu, sao Tô Ánh Tuyết lại như vậy, cha là Ám Ảnh Chi Vương không tốt sao?

Một người trong tứ đại vương là cha của cô ấy. Thân phận này ai sánh bằng cơ chứ?

Nhưng khi nghĩ kỹ lại, hắn mới giật mình nhận ra. . . Đúng vậy, cũng vì quá tốt, cô ấy mới đau khổ như thế.

Suy nghĩ kỹ lại nếu Mộ Tử Mặc thật sự là Ám Ảnh Chi Vương đồng nghĩa với việc ông ta có năng lực tuyệt đối có thể bảo vệ được Lục Uyển Dong, có thể bảo vệ được Tô Ánh Tuyết, không cần bỏ rơi mẹ con cô ấy. . .

Nhưng Mộ Tử Mặc lại bỏ rơi hai mẹ con, từ trước đến giờ luôn bặt vô âm tín, một mình đi làm Ám Ảnh Chi Vương, hô phong hoán vũ trong thế giới ngầm, chưa từng gặp mặt mẹ con họ.

Điều này khiến người ta nghĩ đến việc ông ta không quan tâm đến hai mẹ con họ. Nếu không vì sao ngay cả con gái ruột ông ta cũng không quan tâm?

– Đừng khóc, có lẽ. . . ông ta có nỗi khổ tâm khó nói. Anh đã gặp Ám Ảnh Chi Vương, ông ta là một người đàn ông ôn hòa, khiêm tốn. Nếu ông ta thật sự là cha của em, anh không tin ông ta thật sự muốn vứt bỏ mẹ con em.

Lâm Phi cố gắng an ủi cô.

Tô Ánh Tuyết bỗng dùng sức lau nước mắt, ngồi lại trên ghế của mình, cầm Hamburger lên ăn, dường như cô muốn ăn để quên đi nỗi đau trên cơ thể.

Lâm Phi biết cần cho cô thời gian để bình tĩnh trở lại. Đúng lúc hắn cũng cần thời gian để suy nghĩ.

Hắn nhướng lông mày. Đột nhiên hắn nhớ tới việc quân đoàn Luyện Ngục đã từng xuất hiện nhân vật xếp thứ nhất và thứ ba trong “bảng Chiến Thần” Ophelia Starr và Beelzebub. Theo lý mà nói, họ đã bị Ám Ảnh Chi Vương giết nhưng hóa ra lại còn sống.

Nếu nói Ám Ảnh Chi Vương là thống soái địa ngục, vậy mọi thứ đều chỉ là nói suông mà thôi. Từ đầu đây chỉ là bố cục của Ám Ảnh Chi Vương.

Nhưng quan trọng là nếu Ám Ảnh Chi Vương thật sự là thủ lĩnh Luyện Ngục, không cần nói đến mục đích của ông ta là gì. Vì sao ông ta phải lấy thân phận của Mộ Tử Mặc để tới Lục gia làm khách? Vì sao ông ta phải đưa tấm ảnh này cho Tô Ánh Tuyết?

Dù gì cũng chỉ muốn lừa Tô Ánh Tuyết, sao phải đưa ảnh thật?

Nếu thủ lĩnh Luyện Ngục là Ám Ảnh Chi Vương, chẳng phải ông ta đã làm lộ mình ra rồi sao, làm cho người ta nghi ngờ rồi sao?

Là do ông ta không quan tâm đến việc lộ thân phận? Hay là muốn giá họa cho Ám Ảnh Chi Vương để họ nhầm lẫn?

Lâm Phi cảm thấy thật mơ hồ, càng ngày càng khó phân biệt.

– Em phải tìm được ông ấy. . .

Bất tri bất giác Tô Ánh Tuyết đã ăn xong một cái hamburger; cô cầm khăn tay lau miệng, dùng giọng nói trong trẻo, lạnh lùng phát ra một câu như vậy.

Tô Ánh Tuyết đứng dậy, ánh mắt tràn đầy kiên định:

– Em sẽ đứng trước mặt ông ấy và hỏi rõ. Nếu ông ấy là Ám Ảnh Chi Vương, vì sao ngay cả người phụ nữ của mình và con gái mình mà ông ấy cũng không cần.

– Nếu ông ấy nói vì ông ấy không yêu mẹ và em, em sẽ giết ông ấy. . . Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, đánh cược với tính mạng này em cũng muốn ông ấy phải chịu trừng phạt vì đã bỏ rơi mẹ.

Nói xong, Tô Ánh Tuyết cầm túi rồi quay người đi.

Lâm Phi sững sờ ngồi ở đó. Hắn bị nhiễm bởi những lời nói lãnh khốc, quyết đoán của cô nên cũng thấy mờ mịt.

Một lúc sau, Lâm Phi thở dài, lẩm bẩm:

– Đồ ngốc, tứ đại vương đâu phải nói giết là giết được.

Nhưng Lâm Phi cũng không đuổi theo khuyên can Tô Ánh Tuyết. Một là cô ấy đang tức giận, hai là Lâm Phi cũng không nghĩ Tô Ánh Tuyết sẽ có cơ hội tìm ra tung tích của tứ đại vương. Chưa ai tìm ra bao giờ, trừ phi họ tự xuất hiện.

Mang theo tâm trạng đầy nghi vấn Lâm Phi lái xe về nhà.

Tạm thời hắn chưa định nói chuyện cha Tô Ánh Tuyết là Ám Ảnh Chi Vương cho những người khác, vì chuyện này liên quan đến rất nhiều người, quá nguy hiểm nhưng lại chưa có chứng cứ xác thực.

Mọi người đều đang xem tivi. Lâm Phi cũng không nói chuyện nhiều. Mấy ngày nữa hắn phải tới thủ đô có chút chuyện cần làm.

Việc trung hòa vật chất S tạm thời hắn không cần hoàn thành gấp vì so với những cao thủ của quân đoàn Luyện Ngục, hắn thấy cải tạo con người là chuyện chưa cần thiết.

Từ sau khi mang được thi thể của người sói Mill Sayyaf ra khỏi huyệt động, còn chưa giải phẫu để tìm ra được manh mối gì. Hắn định mấy ngày nay cố gắng điều tra ra mấy người này dựa vào cái gì để kéo dài mạng sống, thế mà đã bị khống chế.

Lúc hắn khoác lên mình chiếc áo khoác trắng, Thiên Diện lại đột nhiên xuất hiện trong phòng thí nghiệm.

– Sao vậy, không xem tivi à?

Lâm Phi cười hỏi.

Thiên Diện cũng tự nhiên mặc áo trắng lên:

– TV có gì hay đâu, thi thể mới có cái để xem.

Lâm Phi mỉm cười. Lời này cũng chỉ có Thiên Diện mới có thể nói ra. Dĩ nhiên thật ra Lâm Phi cũng thấy như vậy.

Có người hỗ trợ dĩ nhiên công việc sẽ nhanh gấp đôi. Lâm Phi cầm dao giải phẫu tập trung cắt vào các cơ quan. Thiên Diện cũng rất phối hợp dùng một số công cụ cố định tổ chức và mạch máu để công tác giải phẫu diễn ra thuận lợi.

Trong phút chốc Lâm Phi cảm thấy như trở lại khoảnh khắc ở phòng thí nghiệm vườn địa đàng năm đó. Lúc ấy Ảnh Tử và Eva ở bên cạnh phụ tá hắn, họ cũng làm những việc như vậy.

Nhưng Thiên Diện có thể dùng mọi kỹ thuật. Cô là người có thể làm nhiều việc.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Lâm Phi dùng kính hiển vi đặc chế kết hợp với hai đồng tử kim diễm của mình để quan sát chi tiết các sinh vật. Nhưng tới gần nửa đêm mà hắn vẫn không có thu hoạch gì.

Lâm Phi cũng không sốt ruột. Nghiên cứu khoa học vốn là một công việc phải chịu đựng được sự nhàm chán mới có được thu hoạch.

Tuy nhiên lúc này Lâm Dao lại chạy tới. Cô lo lắng đứng ở cửa, đang do dự không biết có nên quấy rầy anh mình không?

Hơn nữa trong phòng thí nghiệm có nhiều đồ dễ vỡ vì thế Lâm Dao cũng không dám tới gần.

Sau khi nhận ra Lâm Phi mới nhớ lúc chập tối hắn còn đồng ý với Lâm Dao sẽ nghe con bé nói chuyện gì đó. Vì vậy hắn bỏ găng tay đi ra ngoài cửa cười hỏi:

– Dao Dao, có chuyện gì sao?

– Linh. . .

Lâm Dao ngượng ngùng, nhỏ giọng hỏi:

– Nghe nói anh biết chơi dương cầm, còn chơi rất hay đúng không ạ?

Lâm Phi buồn bực, sao em mình lại biết chuyện này. Sau đó hắn lại nhớ đến Tất Vân Dao thì mới bình thường trở lại:

– Tất Vân Dao?

Lâm Dao gật đầu, mong chờ nói:

– Cô giáo nói nếu trong album của em có thể có một ca khúc kết hợp với đàn dương cầm sẽ rất tuyệt vời. . . Anh, anh có thể giúp em. . .

Lâm Phi thầm nghĩ, người phụ nữ kia rảnh rỗi sinh nông nổi đây mà. Đã nói hắn không có hứng thú dính đến nghệ thuật thế mà còn thông qua người em gái hắn thương yêu để tìm đến hắn.

Thấy khuôn mặt tròn tròn của Lâm Dao, đôi mắt chờ mong tỏa sáng, Lâm Phi không thể nào từ chối.

– Được, em bảo họ chỉnh lại ca khúc cho anh xem. Nếu thấy không có vấn đề gì anh sẽ đi thu.

Lâm Phi thò tay lên sờ mặt em gái:

– Chỉ có lần này thôi không có lần sau nữa. Hơn nữa anh chỉ thu ca khúc chứ không diễn xuất hay làm gì hết.

Lâm Dao sung sướng nhảy cẫng lên ôm Lâm Phi

– Anh là tốt nhất! Ngày mai em sẽ nói với cô giáo. Anh ngủ ngon!